Chương 53: Âm binh giấy

Tô Tình nói với tôi, âm binh giấy là những oán hồn còn sót lại ở những nơi chiến trận, oán hồn này tập trung lại với nhau sẽ trở thành âm binh.

Thế nên hay có người nhìn thấy, ở những nơi có âm binh đi qua, khung cảnh rất đáng sợ. Còn âm binh giấy này chính là Quỷ bà dẫn các âm binh kia vào người giấy, thêm khống chế, sau đó lợi dụng những âm binh giấy này đi giết người.

Bản thân âm binh đã hung hãn hơn quỷ, họ là sĩ binh chết trên sa trường thời cổ đại, cực kỳ tàn nhẫn.

Tô Tình bảo tôi chạy, với đạo hạnh của cô ấy thì hoàn toàn không thể đối phó nổi với nhiều âm binh giấy như thế này, có điều chỉ cần tôi kéo dài thời gian đến khi mặt trời mọc, chúng sẽ tự tan biến đi.

Người giấy sợ lửa, âm binh sợ nắng, mặt trời mọc lên là chúng sẽ không dám lộ diện nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời thấy vẫn đen sì, mặt trời mọc cái con khỉ, cũng không biết Quỷ bà kia dùng tà thuật gì, chờ đến khi mặt trời ló ra thì xác tôi cũng lạnh ngắt rồi.

Nhưng chạy cũng không phải cách hay, đám âm binh này đi nhanh không khác bay là bao, làm sao tôi nhanh bằng bọn chúng được.

Thôi vậy, chết thì chết, phải liều với chúng!

Tôi cởi áo ra rồi đốt lên, khi đám âm binh kia nhào đến, tôi cầm cái áo cháy vung về phía chúng, sau vài tiếng lụp bụp, đám âm binh đó bắt lửa.

Xem ra lửa vẫn khắc được giấy! Người giấy chỉ sợ nước và lửa.

Nhưng tôi chưa mừng được mấy giây, đột nhiên đám âm binh kia phun ra oán khí đen sì, dập tắt ngọn lửa.

"Ha ha, nhóc con, mi tưởng đây là người giấy bình thường à? Nước lửa không có tác dụng đâu!" Quỷ bà trong kiệu cười rùng rợn, "Hôm nay ta nhất định phải lấy được mạng mi, ta đã cho mi cơ hội rồi, mi không biết trân trọng mà thôi."

Đến lửa cũng không sợ, đám âm binh giấy này lợi hại quá, phải đối phó với chúng thế nào bây giờ?

"Sát, trận, trấn, diệt, phá!"

Tô Tình niệm chú ngữ, năm ngón tay đan nhau, hai ngón tay hợp lại tạo thành thủ quyết phức tạp, sau đó tấm bùa vàng trên đầu ngón tay lao ra như kiếm, chặt đứt đầu đám âm binh hàng đầu, hoa lửa bắn tứ phía.

Mấy cái đầu lăn lông lốc trên đất nhưng vẫn chưa chết hẳn, dường như có thể quay về trên cổ bất cứ lúc nào.

"Ma quyết Ngũ Từ trận, ha ha, tiếc rằng mi vẫn chưa học nên hồn."

Quỷ bà ngồi trong kiệu búng tay một cái, mấy cái đầu kia bỗng bay lên không trung, sau đó quay về người đám âm binh. Chúng vặn cổ một cái, lại nguyên vẹn như trước.

"Mẹ kiếp, khó nhằn thật đấy, đám âm binh này còn khó đối phó hơn cả ác quỷ nữa." Tô Tình chửi.

m binh trở lại như bình thường rồi vẫn mặc kệ Tô Tình, lao thẳng về phía tôi.

Chết tiệt, không chạy được rồi. Ông ơi, cháu xin lỗi ông, nhưng cháu không hối hận, chết thì thôi!

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng "keng" vang lên, một thanh gươm lao từ trên trời xuống, cắm ngay trước mặt tôi.

Đây là một thanh kiếm gỗ đào, nhưng trông tinh xảo hơn thanh của Tô Tình rất nhiều, hơn nữa thân kiếm lớn hơn kiếm của Tô Tình rất nhiều. Trên thanh kiếm gỗ đào này dày đặc phù chú, cảm giác như có một luồng khí trong vắt tỏa ra từ nó.

"Đại sư huynh!" Tô Tình kêu lên, trên mặt hiện ra nụ cười mừng rỡ.

Lúc này, một chàng trai mặc đạo bào sạch sẽ trắng tinh xuất hiện sau lưng chúng tôi, anh ta mặt lạnh như sương, đẹp rung động lòng người, nhưng khác với đám con trai ẻo lả bây giờ, mặt anh ta góc cạnh nam tính, khí thế đó khiến tất cả đám âm binh không dám tiến lên nửa bước.

Nhìn thấy anh ta, tôi nghĩ đến một câu thơ, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!

Cha mẹ ơi, đây chính là đại sư huynh của Tô Tình? Trừ vụ đẹp trai ra thì tuổi tác cũng tầm tầm tôi, nhiều nhất cũng chỉ hơn tôi một hai tuổi là cùng.

Nhưng rõ ràng Trương Thanh đã đến tầm trung niên rồi, sao đại sư huynh này còn trẻ thế?

Chẳng lẽ sư môn của Tô Tình không xếp theo tuổi tác?

"Dương Thiên? Con nhóc này mời được cả tên khó nhằn này đến." Quỷ bà trong kiệu hằn học nói, xem ra bà ta có phần kiêng dè vị đại sư huynh này.

" m binh giấy, sát khí này xem ra đã giết không ít người rồi." Dương Thiên nói mà mặt không có biểu cảm, dường như anh ta hoàn toàn không hề coi đám âm binh này ra gì.

"Nếu Thiên Sư môn các người đã quyết ý đối đầu với ta, vậy thì ta sẽ giết hết đám các người." Quỷ bà trong kiệu đột nhiên lên tiếng.

Lúc này, một loạt tiếng đọc chú nghe không hiểu gì vọng từ trong cỗ kiệu đen ra, bà ta cứ lầm bầm nghe mà phát bực, còn đám âm binh nghe thấy câu chú thì bắt đầu ùa lên.

Dương Thiên quăng ra một xấp bùa vàng, khi số bùa vàng đó chạm vào người âm binh, lập tức có một ngọn lửa lớn thiêu sạch nguyên một hàng âm binh. Anh ta rút thanh kiếm gỗ đào cắm trên mặt đất lên, vung một cái chém đứt đầu mười tên âm binh.

Những cái đầu đó rơi xuống đất liền hóa thành bụi bay đi, tôi nhìn thấy một luồng khói đen bay ra từ mình đám âm binh đã chết, sau đó chúng biến thành một hình nhân giấy rách nát.

m binh giấy đáng sợ như vậy nhưng vẫn không chịu nổi một đòn của Dương Thiên, chẳng mấy chốc đã bị hạ gục tất cả.

"Dương Thiên, coi như mi giỏi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!" Quỷ bà nói một câu rồi đột ngột phụp một tiếng, cỗ kiệu đen làm bằng giấy và người giấy đều đốt thành tro bụi.

"Hừ, giả thần giả quỷ." Dương Thiên hừ lạnh, thanh kiếm gỗ đào trong tay cắm vào bên cạnh một gốc cây. Kể ra cũng lạ, bây giờ vẫn chưa có mặt trời nhưng bên cạnh gốc cây đó đã có bóng, còn thanh kiếm gỗ đào của Dương Thiên thì vừa hay cắm vào chỗ cái bóng đó.

Chỉ nghe thấy một tiếng rên trầm như có người nôn ra máu sau gốc cây, Dương Thiên đột ngột vỗ mạnh vào thân cây, người sau cây lập tức bắn ngược ra, ngã vật xuống đất, hộc máu.

Đó là một người phụ nữ rất đẹp, tuổi khoảng hơn ba mươi. Mặt mũi chị ta không thể coi là xinh đẹp, nhưng rất diễm lệ, cảm giác như hồ ly tinh vậy.

Đây chẳng lẽ chính là Quỷ bà? Không đúng, Quỷ bà không phải là bà già à? Sao mới tầm này tuổi?

"Quỷ bà, mi lợi dụng vu thuật và người giấy, nhận tiền hại người, có từng nghĩ đến hôm nay không?" Dương Thiên nói.

Theo cách nói của Dương Thiên thì đây là Quỷ bà thật?

"Hừ, ta tài không bằng người, không biết nói gì hơn, muốn chém muốn giết tùy các người." Quỷ bà lành làm gáo vỡ làm muôi, nằm xuống đất mặc kệ chúng tôi xử lý.