Chương 48: Xăm cho xác chết

Bàn tay xác chết nhúc nhích, tôi không dám động đậy nữa, cách nhau gần thế này, lỡ cắn tôi một phát thì làm sao?

Tôi hỏi Hưng lùn rằng ban nãy có thấy xác chết động đậy không? Thứ này liệu có thi biến không?

Hưng lùn lắc đầu, nói không thấy xác chết có động tĩnh gì cả!

Không phải chứ, chẳng lẽ là ảo giác của tôi? Nhưng ban nãy rõ ràng tôi có thấy cái tay của xác chết này khẽ cựa một cái mà.

Hưng lùn an ủi tôi, bảo không cần phải sợ, lão thiên sư nói rồi mà, chỉ cần không xê dịch quan tài thì xác chết bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hình như cũng đúng, nếu thực sự thi biến thì thi thể khắp ngọn núi này đã trèo ra cả rồi, có lẽ ban nãy là ảo giác thật. Chủ yếu là cái xác này thối quá, ngọn núi này thì âm u khiến tôi cứ rờn rợn. Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi xăm cho thi thể, còn là thi thể sắp biến thành cương thi, không căng thẳng sao được.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cẩn thận xăm hình chu tước trước ngực cái xác.

Chu tước là một trong tứ linh trong thần thoại cổ đại, bắt nguồn từ việc sùng bái các chòm sao viễn cổ, là đại diện cho thần phía nam của Viêm Đế và bảy chòm sao phía nam, là ly trong bát quái, là lửa trong ngũ hành, là dương trong tứ tượng, là mùa hè trong bốn mùa.

Chu tước, có người nói nó là phượng hoàng nhưng thực ra không phải, phượng hoàng khác chu tước, chỉ là hình thái hơi giống mà thôi.

Chu tước không phức tạp, nhưng xăm khó, nguyên phần lông vũ thôi đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Có điều xăm cho xác chết nên không cần quá chăm chút, cần là cần tác dụng của hình xăm.

Mặt trời xuống núi, trời tối đi rất nhanh, đến bảy giờ thì tôi đã xong được già nửa.

Đúng lúc này, một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, đột nhiên... cái xác mở mắt, đôi mắt đỏ rực như máu. Cái xác hự một tiếng, một luồng thi khí phun từ trong miệng ra, vừa đục vừa thối, tôi ngửi mà suýt nôn.

Tôi giật nảy mình, không phải nói không sống dậy à? Sao tự nhiên cái xác này lại mở mắt?

Tôi không dám ở lại, hét lên một tiếng rồi định trèo ra khỏi huyệt mộ.

Nhưng tôi vừa đứng dậy, cái xác cũng đứng dậy theo, mắt nó xoay chuyển được như xác sống. Tôi sợ đến mức không dám động đậy, chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ trong quan tài, cũng may là nó không động đậy nữa.

Những người khác nghe tiếng bèn vây lại, trông thấy xác chết ngồi dậy, ai cũng sợ hãi hét lên, lùi ra sau.

Tôi bảo Hưng lùn mau lại kéo tôi lên, tôi không dám ở dưới này tiếp nữa, cái xác này sắp biến thành cương thi rồi.

"Đừng, cậu chủ, cậu đừng lên, cậu mà động đậy thì xác chết cũng sẽ lên theo cậu đấy, thế thì bao công sức trước đó đổ sông đổ bể hết." Hưng lùn nói, sau đó sợ hãi nhìn quanh ngọn núi.

Lão thiên sư từng nói, nếu một cái xác trèo ra khỏi mộ, vậy thì tất cả những cái xác khác đều sẽ trèo ra, đến lúc đó mấy người chúng tôi sẽ bị cương thi cắn chết.

"Vậy thì phải làm sao? Chết tiệt, không phải ông bảo sẽ không thi biến à?" Tôi trách móc, bây giờ tôi chạy cũng không được mà không chạy cũng không được, hình xăm chu tước phải tầm một tiếng nữa mới xong.

Hưng lùn nói ông ấy cũng không biết, xét lý thuyết thì quan tài không di chuyển, thi thể sẽ không bị thi biến. Chắc chắn khi tôi xăm đã xảy ra sự cố gì rồi.

Tôi nói có sự cố gì đâu, tôi vẫn tập trung xăm chứ không làm gì hết, ai mà rảnh đi động vào quan tài.

Khi nói câu này, tôi liếc nhìn vào quan tài, bỗng thấy có một cục gì đó đen sì ở bên cạnh xác chết. Tôi hỏi Đới Khiết Doanh, có phải tổ tiên cô có đồ bồi táng gì không?

Đới Khiết Doanh nói chắc là không có, mộ nhà họ Đới rất ít khi để đồ bồi táng trong quan tài, đồ đáng tiền đều để lại cho con cháu đời sau rồi, đồ không đáng tiền thì không thích để trong quan tài.

Không có đồ bồi táng? Thế cục đen sì sì kia là gì?

Tôi lờ mờ cảm thấy là do nó gây ra, vì tò mò, tôi bạo gan vươn tay sờ về phía quan tài.

Lúc này cái xác vẫn không nhúc nhích, nhưng mắt nó nhìn về phía tôi trông cực kỳ đáng sợ.

Nghe nói mắt của cương thi sẽ nhìn thẳng, hoàn toàn không thể động đậy, nhưng thứ này vẫn chưa hoàn toàn biến thành cương thi, mắt giống như người sống. Khi đối mắt với nó, tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.

Sau khi dốc hết sức lực, cuối cùng tôi cũng lôi được thứ đen sì đó ra. Đưa ra trước mắt nhìn rồi mới biết, đó là một cái chân mèo đen.

Tôi hiểu ra, nghe đồn mèo lại gần người chết, người chết sẽ bật dậy, đặc biệt là mèo đen, chúng cực kỳ khác thường. Có lẽ chính vì cái chân mèo đen này nên mới suýt khiến xác tổ tiên nhà họ Đới thi biến.

Tôi vội vàng vứt cái chân mèo đi, sau đó trách: "Ai bỏ cái chân mèo vào quan tài vậy?"

Không ai nói gì, cũng không ai thừa nhận, tôi suy nghĩ, ban nãy chỉ có quản gia tiếp xúc với thi thể và quan tài, chẳng lẽ là ông ta...

Tôi nhìn về phía quản gia, ông ta rụt cổ lại theo bản năng, không dám nhìn tôi.

Quả nhiên cha nội này có vấn đề, cũng may ban nãy tôi phát hiện sớm, nếu để cái chân mèo đó lâu hơn chút nữa, lại thêm người sống là tôi ở bên cạnh, chắc chắn xác chết sẽ nhảy ra khỏi quan tài.

Xem ra tôi phải cẩn thận ông ta hơn một chút, cố gắng không để ông ta lại gần mộ.

Không có chứng cứ, tôi không tiện nói là ông ta làm, Đới Khiết Doanh nói nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, xem là ai đang giở trò.

Vứt cái chân mèo đi xong, không lâu sau cái xác đã nhắm mắt lại, bịch một tiếng, nó lại nằm xuống quan tài, không động đậy nữa.

Sau đó tôi xăm nốt hình chu tước, ra khỏi huyệt mộ, Đới Khiết Doanh sai người lấp lại mộ.

Đến tám giờ tôi, tôi vẫn có thể xăm thêm một hình nữa. Huyền vũ khá đơn giản, hình dạng giống một con rùa, nhưng nó không hoàn toàn là rùa mà là rùa và rắn kết hợp với nhau. So với chu tước thì hình huyền vũ đơn giản hơn rất nhiều.

Huyền vũ nằm ở đuôi rồng, cũng là nơi kết huyệt phong thủy. Sau khi ra sau núi, tôi phát hiện ở đó có ba ngôi mộ, hai mộ nam, một mộ nữ.

Huyền vũ là khảm trong bát quái, là nước trong ngũ hành, tượng trưng cho âm trong tứ tượng, là mùa đông trong bốn mùa, thích hợp xăm cho nữ.

Tôi hỏi Đới lão gia bát tự của ba ngôi mộ này, phát hiện mộ nữ thích hợp để xăm huyền vũ hơn, thế là bèn chọn mộ này.

Trước khi mở huyệt, tôi gọi Hưng lùn đến, bảo ông ấy nghĩ cách kéo quản gia ra chỗ khác, đừng để ông ta lại gần, không thì lại xảy ra chuyện mất.

Hưng lùn gật đầu hiểu ý, sau đó lấy thuốc lá ra bắt chuyện với quản gia. Quản gia từ chối miết, còn tỏ vẻ cực kỳ chê bai Hưng lùn. Nhưng Hưng lùn cứ bám riết lấy, còn kéo ông ta ra chỗ khác cà kê, nhân cơ hội này, tôi vội bảo người mở huyệt.

Sau khi mở quan tài ra, tôi phát hiện trong quan tài là một cái xác rất đẹp.

Nhìn cách ăn mặc và áo liệm của người phụ nữ trong quan tài, trông có vẻ là thời dân quốc. Xác của bà ấy không phân hủy, trông rất có nhan sắc, nếu không phải có hai cái răng nanh và bộ móng đáng sợ, tôi còn tưởng bà ấy là "công chúa ngủ trong quan tài” nữa cơ.

Nhà họ Đới là thế gia mấy trăm năm, có tiền có địa vị, cưới vợ đương nhiên đa số đều là người đẹp, có một thi thể đẹp thế này cũng không có gì lạ.

Lần này là xác nữ nên tôi bảo tất cả mọi người lùi lại, đáng lẽ huyền vũ nên xăm ở sau lưng, nhưng thi thể không thể tùy tiện xoay lật được, thế nên tôi quyết định xăm ở chân.

Lần trước tôi từng nói rồi, nam không được sờ đầu, nữ không được sờ eo, còn chân của phụ nữ thì cũng quan trọng giống eo, đặc biệt là thời ngày xưa.

Nghĩa tử là nghĩa tận, là đàn ông, tôi chỉ có thể nhờ Đới Khiết Doanh đi cởi giày của cái xác ra, nhưng bà cô này xuống rồi thì lại sợ hãi chạy lên, nói lạ lắm, cô ta không cởi được đôi giày đó.

Tầm bậy, đến giày của người chết mà cũng không cởi được. Tôi thấy cô là nhát gan, sợ thì cứ nói, tôi không cười cô đâu.

Đới Khiết Doanh nói không tin thì xuống mà xem, vừa nói vừa kéo tôi xuống.

Nhưng khi tôi và Đới Khiết Doanh nhảy xuống quan tài rồi, phát hiện còn có một Đới Khiết Doanh nữa đang hì hục cởi giày của xác chết ra.

"Đại sư, sao tôi không cởi được giày?" Đới Khiết Doanh quay lưng về phía tôi, cô ta tưởng chỉ có một mình tôi, nào ngờ...

Chờ Đới Khiết Doanh quay lưng lại, cô ta hét lên một tiếng, bởi vì cô ta nhìn thấy tôi và một Đới Khiết Doanh nữa đang đứng ở đầu bên kia quan tài nhìn cô ta.

Dưới huyệt mộ... có hai Đới Khiết Doanh? Thế... thế này là sao?

Lúc này một luồng âm phong thổi qua, dưới huyệt lạnh ngắt, cực kỳ đáng sợ.

Dường như tôi nghe thấy cái xác trong quan tài đang cười, nhưng tôi nhìn thì thấy cái xác không có biểu cảm gì, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Lại là ảo giác à? Thế hai Đới Khiết Doanh kia là sao?

Bầu không khí lắng lại mười mấy giây, hai Đới Khiết Doanh kia bắt đầu cãi nhau, đều nói mình là thật.

Tình hình này quá kỳ dị, hơn nữa tôi và Đới Khiết Doanh không thân quen, hoàn toàn không phân biệt được người nào là thật người nào là giả, tôi chỉ có thể gọi người bên ngoài, nhưng kỳ lạ là không hề có ai đến.