Chương 45: Giao dịch của hoàng bì tử

Nhìn khuôn mặt âm u của bà cụ, hai chúng tôi đều không biết nên làm thế nào. Trông bà ta không giống quỷ thần gì nhưng lại cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.

"Tôi lấy, cho tôi một lon!" Hưng lùn đón lấy lon bò húc rồi thoải mái trả tiền, có điều ông ấy không dám uống mà cứ cầm trên tay, sau đó mở ra rồi, bò húc bên trong màu như máu, ngửi mùi còn tanh tanh.

Mua bò húc xong, bà cụ cũng không bám lấy nữa mà nhanh chóng đi sang máy khác bán đồ ăn vặt.

Máy bên đó là một người đàn ông to con, bà cụ ở đó lâu nhất, nhưng có vẻ người đàn ông đó đang bận chơi game nên không để tâm đến bà ta. Không lâu sau, bà cụ bỏ đi.

Bà cụ đó rất thấp, người gầy nhỏ giống Hưng lùn, còn chưa cao bằng cái ghế. Chắc đây cũng là lý do vì sao rất khó phát hiện ra bà ta.

Bà ta không rời khỏi quán net mà đi loanh quanh giữa các máy, có vài người thì bà ta chỉ nói vài câu, có người lại nói chuyện rất lâu.

Lúc này tôi len lén đi sang cạnh người đàn ông to con, hỏi bà cụ kia nói gì với anh ta.

Người kia cũng không thèm ngó ngàng gì đến tôi, cho đến khi tôi đưa cho anh ta một trăm tệ.

"Bà điên đó bảo muốn thịt của tôi, mười nghìn tệ nửa cân, có điên mới đi để ý đến bà ta, bà đó mới chạy từ trong viện tâm thần ra à?" Người đàn ông to con đảo mắt.

Tôi kinh ngạc, là sao? Bà già đó muốn làm gì?

Người đàn ông kia giải thích, bà cụ đó bảo anh ta không cần làm gì cả, chỉ cần anh ta gật đầu là được. Bên dưới cái giỏ của bà ta toàn là tiền mặt, nói chỉ cần anh ta đồng ý thì bà ta sẽ cho anh ta tiền.

Người đàn ông cười, nói anh ta có bị ngu đâu, lại đi tin? Hơn nữa chuyện nghe rợn như thế, có quỷ mới làm.

Tôi nghe nói vậy thì hiểu được đại khái, tôi hít một hơi, cậu béo chết đầu tiên chẳng phải chính vì điều này sao?

Người càng ngày càng gầy, nhưng càng ngày càng giàu, ngày trước nghe lão Trương nói thì thấy rất kỳ lạ, bây giờ tự nhiên hiểu ra rồi.

Người đàn ông này không chịu không có nghĩa người khác cũng không chịu, đây là chuyện rất tuyệt vời đối với người vừa béo vừa nghèo.

Kỳ lạ quá, chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ bà cụ đó biết tà thuật?

Tà thuật dạng như vậy không hề ít, bùa ngải Nam Dương, vu thuật nam bắc đều có thể làm đến mức này, bao gồm cả cổ độc Miêu Cương.

Nhưng bà cụ này trông có vẻ còn tà môn hơn!

Tôi nghe ngóng xong, vội vàng quay về bàn bạc với Hưng lùn. Ông ấy nghe xong liền vỗ đầu: "Cậu chủ, không cần hỏi nữa, thứ này chắc chắn là hoàng bì tử."

Con hoàng bì tử này rất tinh ranh, nó không dám hại người ngang nhiên mà nghĩ ra cách này.

Xét từ lý thuyết, đây được coi là giao dịch hai bên chấp thuận, hoàng bì tử không tính là hại người, bà ta tính toán quá giỏi.

Nghe Hưng lùn nói vậy, tôi hiểu ra ngay. Nhìn bà cụ gầy nhỏ kia, tôi bỗng có cảm giác không rét mà run, có thế nào cũng không ngờ bà ta lại là một con chồn.

Có lẽ người trong quán net này cũng không biết được kẻ vừa nói chuyện với mình hoàn toàn không phải là con người!

"Ha ha, mọi người đang nói chuyện gì thế?" Bà cụ bỗng xuất hiện sau lưng chúng tôi, biểu cảm âm u. Bà ta cười một cái rồi lại sầm mặt xuống. Tôi thấy da mặt bà ta giật giật như có gì đó bị trùm ở bên trong.

Tôi lập tức dựng ngược tóc gáy lên, nghĩ đến gì đó.

Chẳng lẽ bà cụ này là hoàng bì tử khoác da người chạy lung tung? Bà ta hoàn toàn không có năng lực biến thành người.

Có vẻ Hưng lùn cũng nhận thấy, ông ấy còn sợ hơn tôi, nhìn khuôn mặt người lỏng lẻo của bà ta, ông ấy nói mà giọng run lên.

"Không, không nói gì, đang... đang nghiên cứu, trò chơi... trên máy tính!" Hưng lùn lắp bắp nói.

"Vậy à? Ta thấy hai người không phải đến để lên mạng nhỉ." Bà cụ đột nhiên cười kỳ dị, mắt bà ta biến thành màu đỏ rực, sau đó con ngươi lúc xa lúc gần, lúc sáng lúc tối.

Nhìn mắt bà ta, tôi đột nhiên mơ màng, đầu nặng trĩu, xung quanh xoay mòng mòng.

Cuối cùng tôi thấy khoảng không trước mặt mình mờ đi, có một con đường rực rỡ trải ra trước mắt nhưng phía trước lại rất tối, tôi lờ mờ thấy một người con gái đẹp mặc váy trắng cầm đèn lồng đi phía trước.

"Nửa đêm khoác da người, lên thế gian mua thịt, kẻ cản ta là địch, hồn quy hoàng đại tiên."

Người con gái váy trắng đó chỉ có một bóng lưng, cô ta cầm đèn lồng đi phía trước, vừa đi vừa nói câu đó.

Tôi nghe xong, cơ thể bỗng như không khống chế được mà đi theo cô ta. Tôi muốn gọi tên Tô Tình nhưng không thể mở miệng ra được, đầu óc nặng trĩu như uống rượu say.

Cơ thể tôi không tự chủ được mà đi về phía cánh cổng sắt, chỉ nghe thấy tiếng cánh cổng ken két như có thứ gì đó đang cào bên tai.

Bước qua cánh cổng sắt đó rồi, người con gái váy trắng bỗng biến mất, phía trước bỗng biến thành màu xanh lá. Tôi đi thêm mấy bước rồi như va vào ai đó, cơn đau dữ dội của cơ thể khiến tôi tỉnh táo lại.

"Ôi chao, đau chết đi được." Hưng lùn vừa xoa người vừa la lối, cơ thể này của ông ấy mà va vào tôi thì đúng tội.

Tôi vội vàng đỡ ông ấy dậy, hỏi có làm sao không. Ông ấy lắc đầu nói không sao.

Lúc này tôi quan sát xung quanh, phát hiện nơi này là một khoảng sân mọc đầy cỏ dại cao quá đầu người, cỏ mọc rất dày, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài.

Nơi này chẳng phải chính là nơi lão Trương bị ma che mắt sao? Nhưng lão Trương nói nơi này không hề có nhà hoang, không có sân vườn, chỉ có một cái miếu hoàng đại tiên.

Chết rồi, sao chúng tôi lại ở nơi này, ban nãy chẳng phải còn ở quán net sao?

Hưng lùn nói, có lẽ chúng tôi bị trúng yêu pháp của hoàng bì tử nên gặp ảo giác, thế nên mới theo bà ta đến nơi chết tiệt này.

Nghe đồn đôi mắt của hoàng bì tử rất tà, nếu nhìn vào mắt nó thì sẽ bị nó mê hoặc, ban nãy chúng tôi đã nhìn vào mắt bà cụ kia nên...

Chuyến này chết thật rồi, Tô Tình không đi cùng, ban nãy cô nàng còn đang ngáy khò khò trong quán net kìa!

Mẹ nó chứ, nơi này và bà già kia tà môn như thế, tôi và Hưng lùn có sống mà ra khỏi đây không?

Hoàng đại tiên kia đưa chúng tôi đến đây chắc không phải để giết chúng tôi chứ?

Nghĩ đến đây, tôi và Hưng lùn đều sợ hãi, cả hai bắt đầu chạy ra ngoài, nhưng lão Trương nói không sai, chắc chắn không thể chạy ra khỏi vườn cỏ này, tôi và Hưng lùn cũng gặp ma che mắt.

Sau đó chúng tôi học theo lão Trương, nhắm mắt lại chạy cũng không có tác dụng, nhưng lại tìm được một đống xương trắng trong lùm cỏ.

Điều này chứng tỏ nơi này đã có rất nhiều người chết, người từng đến đây có lẽ không mấy ai sống mà ra ngoài được.

Tôi nói sao lão Trương số may thế, vào rồi vẫn ra được, chúng tôi thì lại không ra được! Chúng tôi đã dùng cách của ông ấy rồi mà vẫn không phá được phép ma che mắt này.

Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy tiếng Tô Tình, cô ấy đang gọi tên tôi và Hưng lùn.

Chúng tôi mừng rỡ, vội vàng chạy về phía đó, nhưng đột ngột, có một đôi tay vươn ra từ phía sau túm lấy chúng tôi. Tôi ngoái lại nhìn, phát hiện là Tô Tình.