Những năm thiên tai, khi con người không còn gì ăn, để sống tiếp, họ đành phải ăn thịt trẻ con.
Nhưng con nhà mình thì không nỡ, thế là bèn đổi con nhà khác về ăn, ăn xong thì vứt xương lên núi hoang, khi đó xương cốt đầy rẫy, hơn nữa còn toàn là xương trẻ con.
Con người không có đồ ăn, chó cũng vậy, có một số con chó sẽ lên núi hoang gặm xương của trẻ con. Lâu dần, những con chó đó bắt đầu rụng lông, mặt biến thành mặt trẻ con, hễ đến tối là sẽ phát ra tiếng trẻ con khóc, mọi người gọi loại chó này là Khuyển Hài.
Có đạo sĩ nói, thứ mấy con chó đó ăn vào không chỉ có xương cốt mà còn có cả oán khí của đám trẻ đã chết, ăn nhiều rồi, chó sẽ không sống lâu được, những con có thể sống tiếp bình thường cũng chỉ có Khuyển Hài, chứng tỏ nó có thể tự do nuốt lấy oán khí, oán khí không có tác dụng gì với nó nữa.
Thế nên hình xăm Khuyển Hài có thể nuốt oán khí, có lẽ trấn thai oán cũng không vấn đề, chỉ là với tình hình của Hồ Băng Băng thì tôi tạm thời không dám chắc. Hơn nữa Khuyển Hài là xăm âm, không thể xăm tùy tiện được.
Hưng lùn nói đến tối cho dù là oán khí hay quỷ quái tà linh đều rất dễ hiện thân, chi bằng tối nay sang đây một chuyến, xem rõ tình hình rồi xăm cũng không muộn.
Hưng lùn nói có lý, chúng tôi nhìn sang Hồ Băng Băng, chị ta lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn cười và nói không sao, nhưng khi thai nhi đó xuất hiện, chưa chắc chúng tôi đã nhìn thấy được.
Tôi nói không sao, cô nhìn thấy được là được, đến khi đó nói lại cho chúng tôi hay, tôi đã thấy ma quỷ hai lần rồi, là oán khí hay ma quỷ, có lẽ tôi vẫn có thể phân biệt được.
Hồ Băng Băng cho chúng tôi mỗi người một tấm thẻ, đây là thẻ ra vào khu dân cư, tiện cho chúng tôi buổi tối vào đây.
Sau khi chào Hồ Băng Băng rồi ra ngoài, Hưng lùn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hơi thắc mắc. Ông ấy cứ lẩm bẩm mãi rốt cuộc là người có vấn đề hay biệt thự có vấn đề?
Tôi thấy ông ấy cứ lải nhải mãi bèn hỏi ông ấy làm sao?
Lúc này Hưng lùn chỉ vào mặt trời trên đỉnh đầu rồi nói: "Bây giờ là mười hai giờ trưa, thời điểm nắng gắt nhất, hơn nữa vừa hay đang ở trên đỉnh đầu, nhưng cậu nhìn căn biệt thự này đi!"
Nghe Hưng lùn nói vậy, tôi bèn nhìn sang căn biệt thự.
Với vị trí của biệt thự, mặt trời trên đỉnh đầu thì đáng lẽ ánh nắng phải bao trùm lên cả căn biệt thự, nhưng rất kỳ lạ, căn biệt thự này lại rất âm u, không có chút ánh nắng nào.
"Ôi, lạ thật, sao lại thế được nhỉ!" Tôi gãi đầu, chẳng lẽ tôi học vật lý mất công à?
Cho dù suy đoán thế nào, đáng lẽ nắng vẫn phải chiếu lên căn biệt thự này, nhưng mà...
Kỳ lạ, căn biệt thự này có vấn đề! Chẳng lẽ là âm trạch? Có lẽ việc của Hồ Băng Băng không có liên quan đến chuyện chị ta phá thai, mà là do bản thân căn nhà này có vấn đề.
Không đúng, Hồ Băng Băng liên tục phủ nhận, còn nói sau khi phá thai mới xảy ra chuyện kỳ lạ.
Chẳng lẽ là Hồ Băng Băng đang nói dối? Mẹ kiếp, rốt cuộc là người có vấn đề hay nhà có vấn đề, hoặc là cả hai đều có vấn đề?
Thảo nào ban nãy Hưng lùn cứ lẩm bẩm mãi, bây giờ đừng nói là ông ấy, đến tôi cũng bắt đầu rối rồi.
Hưng lùn nói chuyện này không đơn giản, phải điều tra rõ ràng trước đã, xăm quỷ không thể xăm lung tung được, đặc biệt là xăm âm, tối nay đến đây xem tình hình thế nào.
Tuy tôi lại nhận được một mối mới, nhưng nỗi buồn vì mất đi hai cô vợ sinh đôi vẫn luôn bao trùm lấy tôi, khiến tôi ủ rũ mãi. Chiều nay không có khách nào, tôi bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để tìm Triệu Đông Lai kia, nhưng nghĩ cả chiều vẫn không ra cách gì, nếu phải mò kim đáy bể, số đen thì chắc tôi phải tìm cả đời.
Đến tối, tôi định cùng Hưng lùn đến nhà Hồ Băng Băng thì Từ Mộng bỗng gọi điện đến.
Từ Mộng nói từ sau khi chị ấy có thai, chị ấy bèn xin nghỉ không đi làm, chờ phá xong sẽ đi làm lại.
Nhưng mấy ngày nay tự nhiên trước cửa nhà chị ấy có một người đàn ông rất kỳ lạ, người đó mặc âu phục, tay cầm dao, cứ gõ cửa nhà Từ Mộng mãi.
Từ Mộng nhìn ra ngoài qua mắt mèo, sợ chết khiếp, vội vàng báo cảnh sát, nhưng kỳ lạ là khi đồn cảnh sát cho người đến thì phát hiện trước cửa chỉ có một hình nộm bằng giấy.
Việc này đã không chỉ một đêm mà ba đêm liên tục đều như vậy, bây giờ người ở đồn cảnh sát đã không tin Từ Mộng nữa, còn định đưa chị ấy đi gặp bác sĩ. Họ nói người giấy làm sao biết gõ cửa, còn cầm dao nữa, nghe thế có nực cười không?
Nếu Từ Mộng bảo họ đi xem ai bày trò thì còn được, nhưng không thể trêu chọc họ như vậy.
Nhưng Từ Mộng cương quyết nói là người giấy gõ cửa, chị ấy không nói dối. Cuối cùng hai bên đều không vui, Từ Mộng cũng không dám nói gì nữa, sợ bị người ta bắt đi bệnh viện tâm thần.
Nhưng Từ Mộng lại sợ, đêm nay chắc chắn người đàn ông mặc âu phục đó sẽ lại đến, thế là đành phải gọi điện cho tôi cầu cứu.
Tôi nhớ đến Quỷ bà, Hưng lùn có nói người giấy của Quỷ bà có thể biến thành âm binh đi giết người, nếu Từ Mộng nhất định đòi phá thai thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, Quỷ bà đó chắc không phải định giết chị ấy chứ?
Không được, tôi phải đi xem thử, lỡ xảy ra chuyện gì thì chết. Quỷ bà đó rất kỳ lạ, không biết sẽ giết người bằng thủ đoạn gì, đến lúc đó Từ Mộng chết rồi cũng không ai biết.
Tôi đành phải để Hưng lùn một mình đi xem bên Hồ Băng Băng, còn tôi thì đến nhà Từ Mộng.
Từ Mộng gửi địa chỉ cho tôi, không bao lâu sau tôi đến. Lên lầu rồi, tôi không nhìn thấy người giấy trước cửa, cũng không nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục mà Từ Mộng nói.
Tôi gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói run run của Từ Mộng, rất rõ ràng, chị ấy đang rất sợ. Tôi nói là tôi, chị ấy mới mở cửa ra.
Tôi vừa đi vào, chị ấy đã ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của chị ấy đang run lên.
"Chị sợ chết đi được, cậu biết không? Người đó đêm nào mười hai giờ cũng sẽ đến gõ cửa, tay cầm một con dao cắt dưa hấu rất dài. Nếu chị báo cảnh sát, người đó sẽ biến thành người giấy, đáng sợ lắm."
Từ Mộng vừa nói vừa ôm chặt lấy tôi hơn, chị ấy rất sợ, suýt nữa là làm tôi tắc thở.
Có điều người chị ấy rất thơm, rất mềm, điều này cũng khiến tôi rất nghẹt thở. Tôi đã hai mươi tuổi rồi mà còn chưa từng được cầm tay phụ nữ.
"Thế, thế hắn ta có nói gì không?" Tôi không đẩy chị ấy ra, lúc này tâm trạng chị ấy đang mất ổn định, cũng thiếu cảm giác an toàn, tôi không thể làm vậy được.
"Hắn ta bảo chị mở cửa, còn nói nếu dám phá thai, hắn ta sẽ đâm chết chị, sau đó vứt xác xuống lầu. Đường Hạo, chị sợ lắm!" Giọng Từ Mộng đã bắt đầu có âm khóc rồi.
Tôi bảo chị ấy đừng sợ, tối nay tôi sẽ ở đây với chị ấy. Xem ra phải giải quyết người giấy này mới được, không thì Từ Mộng khó sống yên.
Cứ như thế, Từ Mộng bám chặt lấy tôi đến mười hai giờ đêm, không dám rời khỏi tôi nửa bước.
Trong thời gian đó tôi có gọi điện cho Hưng lùn, muốn hỏi xem tình hình bên ông ấy như thế nào, nhưng ông nội ấy lại tắt máy.
Chết tiệt, rốt cuộc là ông ấy đang làm gì vậy? Sao lại tắt máy, không thể hết pin được.
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Từ Mộng và tôi đều giật mình.
Đến rồi!