Chương 10: Quan tài

Chuyện là thế này, một tuần trước người yêu Vương Hinh đầu tư cho cô ấy một bộ phim điện ảnh, để cô ấy đóng vai nữ chính.

Đó là một bộ phim kinh dị, theo yêu cầu kịch bản, phim sẽ tiến hành quay chụp ở một ngôi nhà cũ kỹ ở dưới quê, Vương Hinh phải nằm trong quan tài đóng ma nữ.

Khi đó không xảy ra chuyện gì, sau khi về nhà thì bắt đầu có việc kỳ lạ, Vương Hinh bị bóng đè suốt mấy đêm liền, nằm trên giường, rõ ràng ý thức rất tỉnh táo nhưng lại không động đậy được, cô ấy... cô ấy còn cảm giác như có người nằm sau lưng ôm lấy mình, nhưng đôi tay đó rất lạnh, ban đầu chỉ ôm thôi, sau đó thì bắt đầu không kiêng dè.

Còn nữa, khi tắm, cô ấy luôn cảm giác như có đôi mắt đang quan sát mình. Đôi mắt đó rất u ám, rất đáng sợ, Vương Hinh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được.

Vương Hinh nói xong, vẻ mặt có phần sợ hãi, xem ra là bị dọa sợ rồi. Cô ấy nghi mình trúng tà nên mới tìm mọi cách trừ tà, vừa hay bắt gặp bài quảng cáo của tôi trong nhóm nên muốn đến thử xem sao.

Tôi nói tác dụng của xăm quỷ thì không cần phải lo, chắc chắn là có thể trừ tà, nhưng tôi phải biết căn nguyên sự việc, rốt cuộc vì sao cậu lại trúng tà, trúng tà gì thì tôi mới có thể xăm hình tương ứng được.

Không ai lại vô duyên vô cớ trúng tà, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó hoặc là vô tình chạm phải "thứ không sạch sẽ" gì đó.

Vương Hinh bắt đầu suy nghĩ, cô ấy nói những ngày qua đều đóng phim, về cơ bản thì không đi đâu cả, cũng chưa từng xảy ra việc gì kỳ lạ, điểm duy nhất có liên quan chính là cỗ quan tài dùng để đóng phim kia.

"Quan tài? Là sao?" Tôi cảm giác như Vương Hinh đã nói đến điểm quan trọng rồi, có lẽ chính là vì cỗ quan tài đó.

Vương Hinh nói khi ấy quan tài đạo cụ bị hỏng, không thể dùng được, sau đó đoàn làm phim đến tiệm bán quan tài mua một cái quan tài thật, nhưng tiệm quan tài trong làng lại đóng cửa, muốn mua quan tài thì phải đến một nơi rất xa.

Đoàn làm phim ít kinh phí nên không chịu nổi khó khăn, thế là đạo diễn bèn dùng một cỗ quan tài đặt trong căn nhà bỏ hoang khi ấy.

Có người nói hồi trước căn nhà đó là nghĩa trang, cũng chính là nơi đặt xác chết, tương tự với nhà xác bây giờ, sau này bỏ hoang nên chỉ còn lại một cỗ quan tài đó.

Đạo diễn ưng điểm này nên mới quyết định quay phim kinh dị ở đây, ít nhất thì khung cảnh khá "đẹp", cảm giác thời đại cũng đủ, phim quay ra chắc chắn sẽ chân thực và kích thích.

Cỗ quan tài đó cũng có lý lịch, không phải quan tài vô danh, nếu không thì đạo diễn cũng không dám dùng.

Quan tài này của con trai một địa chủ ngày trước, tên này nghiện thuốc phiện, người rất yếu, đêm động phòng hoa chúc thấy vợ đẹp quá, xúc động đến mức người giật lên hai cái rồi đột tử, đúng là một tên xui xẻo.

Sau đó làng gặp lũ lụt, không biết vì sao mà lại cuốn trôi quan tài của gã, sau đó tìm được quan tài nhưng không thấy xác đâu, thế là cỗ quan tài đó cứ để ở nghĩa trang cho đến tận bây giờ.

Còn một việc nữa nhưng Vương Hinh khi nói cứ ấp úng mãi, muốn nói lại thôi, cô ấy dặn tôi không được nói với ai, bởi vì việc này không hay ho gì, tôi vỗ ngực đảm bảo với cô ấy là chắc chắn sẽ không nói ra, cô ấy mới chịu nói.

Vương Hinh nói đạo diễn đó có một sở thích, đó là thích ngủ với phụ nữ trong quan tài, khi đó không biết vì sao mà Vương Hinh lại đồng ý với hắn.

Đạo diễn đó có rất nhiều tài nguyên, Vương Hinh cũng muốn chấm mút, chuyện này không hề mới lạ gì trong giới giải trí. Tuy Vương Hinh có người yêu và người yêu cô ấy cũng là ông chủ lớn, nhưng Vương Hinh biết người yêu của mình không chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy biết người yêu thích gì ở cô, đến khi chơi chán rồi thì chắc chắn sẽ đá cô ngay, thế nên Vương Hinh phải tìm nhiều chỗ dựa, thế nên cắm sừng cho người yêu không hề có chút áy náy nào.

Đằng nào thì người yêu thích thể xác của cô ấy, cô ấy thích tiền của người yêu, hai người cũng chỉ chơi bời thôi.

Vương Hinh khi nói không hề cảm thấy xấu hổ mà còn có phần kiêu ngạo, không giống như những gì cô ấy nói, rằng đây là một việc không hay ho gì!

Khi nói thì ấp úng, nói ra rồi thì tự hào hơn bất cứ ai.

Giới giải trí đúng là hỗn tạp, cũng chỉ có người như Vương Hinh mới chịu được. Cô ấy không giống Từ Mộng, Từ Mộng do thân thế đáng thương, bị ép đến đường cùng, còn Vương Hinh thì sao? Là thói ham hư vinh và mê tiền trời sinh!

Cô ấy không có chút liêm sỉ nào, có thể coi như cá gặp nước ở giữa vô số kiểu đàn ông.

Lại còn rõ lắm trò, thế này có khác quái gì chơi quan tài rung đâu?

Đương nhiên, tôi mở cửa làm ăn thì sẽ không kén khách, xăm hình cũng sẽ cố gắng hết sức, cô ấy là người như thế nào hoàn toàn không liên quan đến tôi.

Vương Hinh nói xong, tôi đã biết đại khái rằng cô ấy bị thứ gì bám theo rồi.

Tôi nói vấn đề nằm ở cỗ quan tài đó, năm xưa thành thân chưa hoàn thành, chắc chắn sẽ có oán niệm, quỷ hồn không chịu đi nên nhập vào cỗ quan tài đó.

Tôi nói cậu đóng phim thì đóng phim, còn coi quan tài của người ta như giường, đó lại còn là ma nam, không bám theo cậu mà được? Chắc hẳn là coi cậu là vợ rồi, thế nên cứ đến tối là lại ra quấn lấy cậu.

Vương Hinh nghe vậy thì sợ gần chết, vội vàng lắc cánh tay tôi hỏi phải làm sao? Cô ấy nói mình chỉ hầu đạo diễn với đại gia, không hầu ma đâu.

Trời ạ, trong đầu cô gái này cả ngày toàn cái gì vậy, đến lúc này rồi mà còn nói cái này.

Tôi bảo cô ấy đừng sốt ruột, con ma đó không ác, chắc là thèm khát cơ thể cậu thôi, tôi sẽ xăm cho cậu một hình xăm quỷ trừ tà, con ma đó có lẽ sẽ không dám đến quấy rầy nữa.

Hôm nay Từ Mộng không lấy hình xăm Quỷ Khất Dạ Xoa, vừa hay có thể dùng cho Vương Hinh.

Tôi giới thiệu một lượt về Quỷ Khất Dạ Xoa với Vương Hinh, cô ấy nhìn tôi nửa tin nửa ngờ: "Cậu có chắc là có tác dụng không?"

Tôi gật đầu chắc nịch nói chắc chắn sẽ có tác dụng, không có tác dụng thì hoàn tiền hết, nhưng xăm hơi đắt, phải hai mươi nghìn tệ.

Vương Hinh nói tiền không là vấn đề, chỉ là việc nhỏ, nhưng không có tác dụng thì cô ấy sẽ đập biển hiệu của tôi. Cô ấy quen rất nhiều ông chủ lớn, đập tiệm tôi là một việc rất đơn giản, không hề nói đùa. Nhưng nếu có tác dụng thì cô ấy sẽ giúp tôi quảng cáo thật nhiều, cô ấy quen nhiều người, hơn nữa đều là người có tiền, có tiếng rồi thì chắc chắn việc làm ăn của tôi sẽ tốt lên.

Tôi bảo cô ấy yên tâm, học chung với nhau bao năm, tôi có thể lừa cô ấy sao?

Vương Hinh đồng ý rồi, tôi bèn bắt đầu chuẩn bị dụng cụ và mực xăm, bảo cô ấy tự nằm lên giường xăm.

Quỷ Khất Dạ Xoa phải xăm trên lưng, Vương Hinh để lộ phần lưng xinh đẹp của mình ra, tôi nhìn làn da bóng loáng, cảm thán cái lưng này không đi giác hơi thì phí.

Vương Hinh hỏi tôi, có phải giờ tôi rất hối hận vì ngày xưa không chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy không, nếu chấp nhận thì chưa biết chừng tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô ấy rồi.

Tôi chỉ cười, không nói gì, Vương Hinh phẫu thuật xong đúng là đẹp hơn trước đây, còn giống người nổi tiếng, vóc người lại đẹp, chắc là có tập thể hình nên đường cong rất đẹp. Nhưng tôi không có cảm xúc gì với cô ấy, kiểu phụ nữ này đều là đồ chơi của đàn ông có tiền, người nghèo như chúng tôi muốn chạm vào cũng chỉ là mơ hão, hơn nữa tôi cực kỳ vô cảm với kiểu phụ nữ mê tiền và ham hư vinh, tôi không thích đội sừng trên đầu.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi bắt đầu xăm. Xăm được một nửa thì Vương Hinh thấy chán, bắt đầu khoe xe sang, túi hiệu với tôi, còn nói một cái váy của cô ấy phải mấy trăm nghìn tệ, cô ấy còn nói mình đã từng hầu bao nhiêu ông chủ và đạo diễn, những ông chủ đó đều là cây rụng tiền, rất dễ lừa, còn thường xuyên tài trợ cho cô ấy đóng phim, một năm chỉ riêng số tiền tiêu vào cô ấy thôi cũng phải mấy triệu.

Rồi lại nhìn tôi, nghèo mạt, cửa tiệm rách, sống như một con cá khô, may mà năm đó không theo tôi.

Câu nói này khiến tôi nổi cáu, cái cô ham hư vinh ham tiền này vẫn chưa thôi à? Không tự biết mình lấy cái gì để đổi lấy tiền à? Còn dám khoe trước mặt tôi, lại còn rất tự hào!

Thôi, vì mối làm ăn, tôi nhịn, nếu không phải kiếm tiền cứu ông nội, tôi đã đuổi cô ấy ra ngoài từ lâu rồi.

Vương Hinh thấy tôi không nói gì thì mất hứng, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tầm mấy tiếng sau, cuối cùng tôi cũng xăm Quỷ Khất Dạ Xoa xong, nó cầm pháp trượng, người mặc áo quỷ, miệng toàn răng nanh.

Tôi lấy gương soi cho Vương Hinh xem, cô ấy xem xong thì thấy hơi đáng sợ, cô ấy lo làm các ông chủ của mình sợ, bảo sau này "hành sự" không thể bật đèn nữa.

Thực ra phía sau lưng có thể coi là phần khó thấy trên người rồi, tôi có thể dùng nước thuốc ẩn hình đi, tác dụng vẫn có, chỉ là ẩn hình xăm đi thôi.

Nhưng kiểu phụ nữ như Vương Hinh thì tôi mặc kệ, hình xăm có tác dụng là được, những chuyện khác tôi không quan tâm.

Cuối cùng Vương Hinh trả tiền rất thoải mái, sau đó mặc đồ vào rồi ra về. Cô ấy bảo tôi nhớ kỹ lời mình nói, nếu tác dụng không tốt thì chắc chắn sẽ đến đập cửa tiệm của tôi.

Lại kiếm được hai mươi nghìn tệ, thêm mười nghìn tệ của Tô Tình nữa, hôm nay đã kiếm được ba mươi nghìn tệ, coi như là bội thu.

Bây giờ đã là mười giờ tối, tôi định đóng cửa đi nghỉ thì ngoài cửa lại có thêm một người phụ nữ đến.