Chương 4: Chương 4

Giờ phút này bốn bề vắng lặng cơ hội ngàn năm một thuở mới có, hắn nhanh chóng hôn lên hai gò má nàng, trong lúc hưng phấn gấp đến độ suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Ách...... đừng......” Vũ Lâm chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị mơ hồ.

A Vọng một đường hôn đến cổ của nàng, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn sẽ được người mình ngày nhớ đêm mong!

Trời ạ! Trong lòng Vũ Lâm hô to, ai có thể tới cứu nàng? Chẳng lẽ danh tiết của nàng bị hủy hoại tại đây?

Ánh mặt trời vẫn long lanh như cũ không có gì khác biệt nhưng Vũ Lâm lại rơi vào tuyệt vọng, trước mắt chỉ có đường cắn lưỡi tự sát!

Ngay tại nàng nhắm chặt mắt quyết định kết thúc sinh mạng, đột nhiên nghe thấy A Vọng hoảng sợ kêu lên:“Đau! Đau quá!”

Vũ Lâm cứng ngắc một chút, lực nén trên người biến mất nàng mở to mắt thấy A Vọng ngã sang bên cạnh ôm lấy đùi mình thét to.

Đây...... Đây là chuyện gì? Trong khoảng thời gian ngắn Vũ Lâm chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

“Rắn! Có rắn cắn ta!A, ta nhất định sẽ chết!” A Vọng vừa mới muốn kéo y phục Vũ Lâm, trên đùi liền truyền đến một trận đau nhức, đợi hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện lại có năm, sáu con rắn quấn lấy chân hắn!

“Rắn? Lại là rắn?” Vũ Lâm phát giác mình tựa hồ vĩnh viễn không thoát khỏi xà tộc.

Trong bụi cỏ mấy con rắn kia đột nhiên biến mất giống như vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

A Vọng run rẩy chỉ tay vào Vũ Lâm, “Nàng quả nhiên bị xà tộc nguyền rủa, nàng là điềm xấu ! Nàng thật đáng sợ!”

Nhìn vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của hắn Vũ Lâm lấy hai tay ôm chặt trước ngực không biết nên phản ứng thế nào.

“Ta phải nói cho mọi người biết, ta phải nói cho mọi người biết!”

A Vọng chân thấp chân cao chạy đi, kéo cổ họng không ngừng kêu to, nói vậy không bao lâu người trong thôn sẽ biết chuyện này .

Mà Vũ Lâm chỉ có thể nhìn mặt trời lặn xuống phía tây chán nản thở dài.

Khi Vũ Lâm tập tễnh sải bước về nhà, vợ chồng Mạc gia đã ở trước cửa chờ nàng, bọn họ vừa mới nghe chuyện xảy ra buổi chiều, điều này làm cho hai người bọn họ sắc mặt đều tái nhợt.

“Vũ Lâm!Con không sao chứ?” Quách Thục Quân đi đến ôm chặt lấy bả vai con gái bà.

“Mẹ, con rất tốt......” Vũ Lâm không muốn để cha mẹ lo lắng.

“Chúng ta đều nghe nói, tên xấu xa A Vọng dám làm vậy với con, nó bị rắn cắn là đáng đời!” Mạc Chí Hoành tức giận siết chặt hai tay, rồi lại chán chường bản thân không có sức bảo vệ con gái.

“Con gái đáng thương của mẹ, ông trời tại sao cho con loại vận mệnh này?” Quách Thục Quân đau lòng nước mắt doanh tròng.

“Cha, mẹ không cần khổ sở vì con, thật ra xà thần đang bảo vệ nữ nhi, cho nên nữ nhi mới có thể giữ trong sạch!” Vũ Lâm trái lại an ủi song thân.

Mạc Chí Hoành vỗ vỗ vai con gái“Con nói đúng, loại người xấu như A Vọng chỉ có xà thần mới có thể xử phạt hắn!”

Vũ Lâm mệt mỏi cười“Mẹ, con muốn tắm rửa, có thể giúp con chuẩn bị một chút?”

“Được, mẹ đi liền!”

“Ta giúp nàng châm củi!”

Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân từ trước đến nay xem con gái như hòn ngọc quý trên tay, nghe con gái muốn tắm rửa, hai người lập tức thu xếp nước ấm cùng xiêm y.

Sau nửa canh giờ, Vũ Lâm nằm trong thùng tắm bằng gỗ hình tròn để làn nước ấm vỗ về toàn thân.

Trời ạ! Tất cả tới khi nào mới có thể chấm dứt? Đối với vận mệnh của mình nàng chỉ có thể thở dài.

Mặc dù nàng chưa bao giờ nhắc chuyện năm tám tuổi với bất luận kẻ nào, nhưng sâu trong lòng nàng hiểu được đời này nàng nhất định dây dưa cùng bộ tộc xà thần .

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ, Vũ Lâm miên man suy nghĩ sau rốt cục nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.

Vẫn giống như trước chỉ cần nàng buồn ngủ, nàng sẽ thấy một sơn động tối đen không biết bên trong rốt cuộc ẩn núp chuyện thần bí gì? Khi nàng chần chờ đứng trước sơn động thì nam tử vừa xa lạ lại quen thuộc xuất hiện .

“Ta rốt cục đợi được nàng .” Hắn dùng giọng trầm thấp làm cho người ta có loại không thể tự chủ sẽ tin theo.

Vũ Lâm rất cố gắng muốn nhìn thấy hắn nhưng bốn phía một mảnh tối đen, nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Hai tay hắn mạnh mẽ mà có lực dễ dàng ôm lấy nàng, để nàng không thể không đưa tay ôm cổ hắn bằng không nàng sẽ ngã xuống

“Ngươi...... Ngươi là ai?” Nàng run rẩy nói.

“Nàng không cần hỏi ta là ai, tóm lại nàng là người của ta.”

Trong lòng ngực dày rắn chắc của hắn, còn có tim đập ổn định làm cho Vũ Lâm không thấy sợ hãi, chẳng qua có chút nghi hoặc cùng hoang mang. Đi vào sơn động bị bóng tối vây quanh, nàng có thể tin tưởng có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.

“Muốn đi đâu?” Nàng không chỉ hỏi hắn một lần vấn đề này.

“Mặc kệ đi chỗ nào, nàng đều phải ở chung với ta.” Mà hắn cũng chỉ trả lời nàng mấy câu như thế

Trải qua một đoạn đường dài, phía trước từ từ xuất hiện ánh sáng, Vũ Lâm không khỏi vô cùng chờ mong, nghĩ lần này nhất định có thể thấy diện mạo của hắn.

Nhưng tựa như những giấc mộng trước đó, khi nàng ngẩng đầu muốn xem mặt hắn, ánh sáng sẽ phát ra tia sáng chói mắt, bốn phía tất cả đều mông lung.

Sau đó nàng tỉnh dậy, trước mắt là một ánh trăng màu bạc, nước ấm trong thùng đã chuyển sang lạnh.

“Lại là giấc mộng này......” Vũ Lâm thở dài một tiếng.

Từ năm tám tuổi nàng lỡ tay đánh chết con rắn màu bạc, mỗi lần nàng ngủ đều thấy giấc mộng này, không có nguyên nhân, không có kết quả, chẳng qua không ngừng xuất hiện trong đầu.

Nàng biết mình bị xà thần nguyền rủa nhưng nàng không hiểu nguyền rủa thế nào.

Nàng có khả năng làm chỉ có chờ đợi.

Bắt đầu từ năm Vũ Lâm tròn mười bảy tuổi, thôn xà vương chưa từng có một ngày mưa.

Nạn hạn hán bắt đầu rồi hơn nữa kéo dài gần cả năm.

Dân chúng trong thôn dùng vô số phương pháp, hoặc cầu khẩn, hoặc cầu mưa, hoặc hiến tế, nhưng tựa hồ bộ không thể làm cho xà thần vừa lòng, phía chân trời một đám mây đen cũng không có.

Dựa vào dòng suối trong núi người trong thôn có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, nhưng mắt thấy nước suối dần dần khô cạn, cây trồng héo rũ thất thu, thôn dân càng lúc càng lo lắng.

Nạn hạn hán sắp hết một năm cũng tương đương sắp đến Vũ Lâm sinh nhật mười tám tuổi, thầy tế quyết định đến miếu xà vương khẩn cầu xà thần phù hộ sinh kế toàn bộ người dân trong thôn .