Michael giả vờ ra vẻ khó hiểu. “Điệu nhảy mới hai người vừa nhảy.”
“Bọn cháu chẳng nhảy điệu mới nào cả,” Charlotte trả lời, đôi lông mày cô bé nhíu lại.
“Thế cái điệu mà có màn nằm lăn ra cỏ là sao?”
Francesca cắn môi để khỏi cười.
“Bọn cháu ngã, chú Michael.”
“Không!”
“Bọn cháu có!”
“Đó là một điệu nhảy rất cuồng nhiệt,” Francesca khẳng định.
“Hai người chắc hẳn phải rất duyên dáng, bởi vì, trông nó hoàn toàn như thể hai người cố tình làm vậy.”
“Bọn cháu không! Bọn cháu không!” Charlotte nói vẻ hứng thú. “Bọn cháu thực sự chỉ ngã thôi. Chẳng may!”
“Chú nghĩ là chú sẽ tin cháu,” anh nói và thở dài, “nhưng chỉ bởi vì chú biết là cháu quá đáng tin để có thể nói dối.”
Cô bé nhìn thẳng vào mắt anh với một vẻ mặt có thể làm tan chảy cả người ta. “Cháu sẽ không bao giờ nói dối chú, chú Michael,” cô bé nói.
Anh hôn lên má cô bé và đặt nó xuống. “Mẹ cháu nói đã đến giờ ăn trưa rồi.”
“Nhưng chú vừa mới tới đây!”
“Chú sẽ chẳng đi đâu hết. Cháu cần bổ sung năng lượng sau khi nhảy chứ.”
“Cháu không đói,” cô bé nài.
“Thế thì tiếc thật,” anh nói, “bởi vì chú đang định dạy cháu nhảy waltz chiều nay, và cháu chắc chắn không thể làm được với một cái bụng rỗng.”
Đôi mắt Charlotte trở nên tròn xoe. “Thật không? Ba nói cháu không được học cho đến khi mười tuổi.”
Michael nở một trong những nụ cười nhếch miệng có sức tàn phá khủng khiếp đến giờ vẫn còn làm Francesca thấy nhột nhạt. “Chúng ta đâu cần phải nói với ba, phải không nào?”
“Ôi, chú Michael, cháu yêu chú,” cô bé nói thật nồng nhiệt, rồi, sau một cái ôm rất mạnh, Charlotte chạy về phía Aubrey Hall.
“Và một người nữa ngã xuống,” Francesca vừa nói vừa lắc đầu, nhìn cô cháu gái phi qua khu đất.
Michael nắm tay và kéo cô về phía mình. “Cái đó là có ý gì?”
Francesca cười một chút và thở dài một chút, và nói, “Em sẽ không bao giờ nói dối anh.”
Anh hôn cô thật dài. “Anh đương nhiên hy vọng là không.”
Cô nhìn lên đôi mắt màu bạc của anh và để mình ngả vào với hơi ấm của cơ thể anh. “Dường như không phụ nữ nào chống chọi nổi.”
“Thế thì anh thật may mắn làm sao, vì anh chỉ gục ngã trước phép màu của duy nhất một người.”
“May cho em.”
“Ừm, phải,” anh nói với vẻ khiêm tốn cố tình, “nhưng anh sẽ không nói vậy đâu.”
Cô đét vào cánh tay anh.
Anh hôn cô đáp trả. “Anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.”
“Thế bộ lạc Bridgerton thế nào?” anh hỏi, vòng tay qua tay cô.
“Khá tuyệt,” Francesca trả lời. “Em đang có quãng thời gian rất tuyệt, thực vậy.”
“Thực vậy?” anh lặp lại, trông có vẻ khá thích thú.
Francesca lái anh xa khỏi ngôi nhà. Đã hơn một tuần cô mới được ở bên anh, và bây giờ cô chưa muốn phải chia sẻ với ai cả. “Ý anh là gì?” cô hỏi.
“Em nói ‘thực vậy.’ Như thể em ngạc nhiên.”
“Tất nhiên là không,” cô nói. Nhưng rồi cô suy nghĩ. “Em luôn có quãng thời gian rất tuyệt khi đến thăm gia đình,” cô nói một cách dè chừng.
“Nhưng...”
“Nhưng lần này tuyệt hơn.” Cô nhún vai. “Em không biết tại sao.”
Đó không hẳn là sự thật. Cái khoảnh khắc với mẹ cô—đã có phép màu trong những giọt nước mắt đó.
Nhưng cô không thể kể với anh chuyện đó. Anh sẽ chỉ nghe thấy cái đoạn về khóc lóc và chẳng gì khác, và rồi anh sẽ lo lắng, và cô sẽ cảm thấy tệ hại vì đã làm anh lo lắng, và cô đã mệt với tất cả những chuyện đó rồi.
Hơn nữa, anh là đàn ông. Anh sẽ không bao giờ hiểu, dù sao đi nữa.
“Em thấy hạnh phúc,” cô tuyên bố. “Có cái gì đó trong không trung.”
“Mặt trời đang chiếu sáng,” anh nhận xét.
Cô quẳng cho anh một cái nhún vai một bên, tự mãn và dựa vào một cái cây. “Chim đang hót.”
“Hoa đang nở?”
“Chỉ một chút,” cô thừa nhận.
Anh quan sát xung quanh. “Tất cả những gì khoảnh khắc này cần là một chú thỏ mắt tròn nhảy lon ton qua cánh đồng.”
Cô mỉm cười sung sướng và dựa vào anh để nhận một nụ hôn. “Cảnh đẹp đồng quê là một thứ thật tuyệt diệu.”
“Đúng thế.” Đôi môi anh tìm đến môi cô với sự say mê thường thấy. “Anh nhớ em,” anh nói, giọng anh bắt đầu khan khan vì ham muốn.
Cô phát ra một tiếng rên khi anh ngậm tai cô. “Em biết. Anh đã nói rồi.”
“Nó đáng được nhắc lại.”
Francesca muốn nói cái gì đó hóm hình về chuyện không bao giờ thấy mệt khi nghe câu đó, nhưng vừa lúc đó cô nhận ra mình đang bị ép gần như không thở nổi vào cái cây, một chân cô nâng lên ngang hông anh.
“Em mặc quá nhiều áo sống,” anh gầm gừ.
“Chúng ta hơi ở gần nhà quá,” cô thở dốc, bụng cô quặn lên với sự thèm muốn khi anh ép sát hơn vào người cô.
“Xa đến cỡ nào,” anh lẩm bẩm, một bàn tay chuồn vào dưới váy cô, “thì là không ‘gần quá’?”
“Không xa lắm.”
Anh lui lại và nhìn cô chằm chằm. “Thật sao?”
“Thật.” Môi cô cong lên, và cô cảm thấy mình khá quỷ quái. Cô cảm thấy mạnh mẽ. Và cô muốn nắm quyền điều khiển. Anh. Cuộc đời cô. Tất cả mọi thứ.
“Đi với em,” cô nói đột ngột, và cô tóm lấy tay anh rồi chạy.
Michael nhớ vợ. Đêm đến, khi cô không ở bên cạnh anh, chiếc giường có cảm giác lạnh lẽo, và không khí như trống rỗng. Ngay cả khi anh mệt, và cơ thể anh không ham muốn cô, anh vẫn thèm khát sự có mặt của cô, mùi hương, hơi ấm của cô.
Anh nhớ âm thanh hơi thở của cô. Anh nhớ cái cách tấm đệm chuyển động khác đi khi có một cơ thể thứ hai trên đó.
Anh biết, mặc dù cô kín đáo hơn anh, và ít khả năng dùng những từ mãnh liệt như vậy hơn nhiều, nhưng cô cũng cảm thấy giống anh. Nhưng ngay cả vậy, anh vẫn ngạc nhiên vui sướng khi được chạy vụt qua cánh đồng, để cô dẫn đường, biết rằng chỉ trong vài phút nữa anh sẽ được vùi mình vào trong cô.
“Đây rồi,” cô nói, phanh kít lại ngay dưới một chân đồi.
“Ở đây?” anh hỏi vẻ nghi ngờ. Chẳng có cây cối che chắn, chẳng có gì ngăn họ khỏi ánh mắt bất cứ ai đi dạo ngang qua.
Cô ngồi xuống. “Chẳng ai đi ra hướng này đâu.”
“Không ai?”
“Cỏ mềm lắm,” cô nói vẻ chào mời, vỗ vỗ một chỗ bên cạnh mình.
“Anh thậm chí sẽ không hỏi làm thế nào em biết,” anh lẩm bẩm.
“Picnic,” cô nói, mặt cô giả vờ giận dữ, “với những con búp bê của em.”
Anh cởi áo khoác ra và trải nó xuống như một cái chăn trên cỏ. Mặt đất hơi dốc, và anh nghĩ như thế sẽ thoải mái cho cô hơn là nằm ngang.
Anh nhìn cô. Anh nhìn cái áo. Cô chẳng đụng đậy.
“Anh,” cô nói.
“Anh?”
“Nằm xuống,” cô ra lệnh.
Anh làm theo. Rất nhanh nhảu.
Và rồi, trước khi anh kịp có thời gian bình phẩm, để trêu ghẹo hay tán tỉnh, hay thậm chí kịp thở, cô đã ngồi lên người anh.
“Ôi, trời đ—“ anh thở hắt, nhưng anh không thể kết thúc câu. Cô đã hôn anh rồi, miệng cô nóng bỏng và thèm khát và hung hăng. Và nó thật quen thuộc đến mức ngon lành—anh thích được biết tất cả mọi thứ nhỏ nhất về cô, độ dốc của bộ ngực cho tới nhịp điệu của những nụ hôn—vậy nhưng lần này, có cảm giác cô hơi…
Mới.
Được làm mới lại.
Một bàn tay anh lần ra sau đầu cô. Ở nhà, anh thường thích lôi những cái ghim ra từng cái một, nhìn từng lọn tóc rũ ra từ búi tóc của cô. Nhưng hôm nay anh quá sốt sắng, quá vội vã, và anh chẳng có kiên nhẫn để—
“Thế là sao?” anh hỏi. Cô vừa hất tay anh ra.
Đôi mắt cô nheo lại lừ đừ. “Em là người chủ động,” cô thì thầm.
Cơ thể anh căng ra. Thêm nữa. Vì Chúa, cô sắp giết anh mất.
“Đừng có làm chậm quá,” anh thở dốc.
Nhưng anh không nghĩ cô nghe thấy. Cô đang rất từ từ, cởi chiếc quần anh mặc, để những bàn tay cô lả lướt trên bụng anh cho đến khi cô gặp được anh.
“Frannie…”
Một ngón tay. Đó là tất cả những gì cô cho anh. Một ngón tay nhẹ như bông trên chiều dài.
Cô xoay người, nhìn anh. “Hay thật đấy,” cô nhận xét.
Anh chỉ tập trung vào chuyện thở cho ra hơi.
“Em yêu anh,” cô nhẹ nhàng nói, và anh cảm thấy cô nhích lên. Cô kéo váy tới đùi khi chuẩn bị tư thế, rồi, với một cái vuốt thật nhanh, cô trùm lên đưa anh vào người, cơ thể cô đặt trên anh, để anh chìm sâu tới đáy.
Anh muốn cử động. Anh muốn hẩy lên, hoặc vật cô xuống và chuyển động cho đến khi họ chẳng còn là gì ngoài cát bụi, nhưng hai bàn tay cô giữ chặt hông anh, và khi anh ngước nhìn cô, mắt cô đang nhắm, và trông cô gần như thể đang rất tập trung.
Hơi thở của cô chậm và đều đặn, nhưng nó cũng thật lớn nữa, và với mỗi lần hít vào cô dường như đè xuống anh với một lực mạnh hơn.
“Frannie,” anh rên rỉ, bởi vì anh chẳng biết phải làm gì nữa. Anh muốn cô chuyển động nhanh hơn. Hoặc mạnh hơn. Hoặc cái gì đó, nhưng tất cả những gì cô làm là đu đưa qua lại, hông cô ưỡn ra và cong lên trong một sự tra tấn ngọt ngào. Anh bám lấy hông cô, định nhích cô lên xuống, nhưng cô mở mắt và lắc đầu với một nụ cười sung sướng.
“Em thích thế này,” cô nói.
Anh muốn cái gì đó khác. Anh cần cái gì đó khác, nhưng khi cô nhìn xuống anh, trông cô hạnh phúc tợn, đến nỗi anh chẳng thể từ chối cô điều gì. Và, hẳn rồi, cô bắt đầu run lên, và thật lạ, bởi vì anh biết thật rõ cảm giác mỗi khi cô tới đỉnh, nhưng lần này dường như nó nhẹ nhàng hơn... và mạnh mẽ hơn, cùng một lúc.
Cô lảo đảo, và cô đu đưa, rồi cô phát ra một tiếng kêu nhỏ và đổ sụp xuống người anh.
Và, trước sự kinh ngạc hoàn toàn của anh, anh cũng tới nơi. Anh không nghĩ mình đã sẵn sàng. Anh không nghĩ anh thậm chí gần tới, không phải là sẽ mất nhiều thời gian nếu như anh có thể chuyển động bên dưới cô. Nhưng rồi, không hề báo trước, anh đơn giản là nổ tung.
Họ nằm như vậy một lúc, mặt trời chiếu xuống dịu dàng trên người họ. Cô vùi mặt vào cổ anh, và anh ôm cô, tự hỏi sao những khoảng khắc như vậy có thể tồn tại.
Bởi vì nó thật hoàn hảo. Và anh sẽ ở đó mãi mãi nếu như anh có thể. Và mặc dù anh không hỏi cô, anh biết cô cũng cảm thấy như vậy.
Họ đã định về nhà hai ngày sau lễ rửa tội, Francesca nghĩ khi cô nhìn một trong những đứa cháu trai của cô vật một đứa khác xuống đất, nhưng thế đấy, ba tuần sau, và họ thậm chí còn chưa bắt đầu gói ghém đồ đạc.
“Không gãy cái xương nào, chị hy vọng thế.”
Francesca ngước lên mỉm cười với chị cô, Eloise, người cũng đã quyết định ở lại chơi Aubrey Hall lâu hơn. “Không,” cô trả lời, khẽ nhăn mặt khi Công tước Hastings tương lai—hay còn được biết đến là Davey, mười một tuổi—thét lên một tiếng kêu xung trận và nhảy xuống từ một cái cây. “Nhưng không phải là vì thiếu cố gắng.”
Eloise ngồi xuống bên cạnh cô và ngửa mặt về phía mặt trời. “Chị sẽ đội mũ vào ngay, chị thề,” chị ấy nói.
“Em chẳng thể hiểu nổi luật chơi,” Francesca nhận xét.
Eloise chẳng thèm mở mắt ra. “Đấy là bởi vì chẳng có luật nào cả.”
Francesca nhìn đám hỗn loạn với con mắt mới. Oliver, cậu con chồng mười hai tuổi của Eloise, đã cướp được một quả bóng—có quả bóng từ lúc nào vậy kìa? —và đang chạy như bay qua bãi cỏ. Có vẻ như cu cậu đã tới được gôn—cũng chẳng phải là Francesca có thể biết được chắc chắn gôn là cái gốc cây sồi đã có ở đó từ khi cô còn bé, hay là Miles, con trai thứ của Anthony, đang ngồi khoanh chân khoanh tay suốt từ lúc Francesca bước ra ngoài này mười phút trước.
Nhưng dù sao, Oliver hẳn đã ăn được một điểm bởi vì cu cậu nện quả bóng xuống đất và nhảy tưng tưng với một tiếng reo chiến thắng. Miles hẳn cũng cùng đội với cậu—đó là lần đầu tiên Francesca nhận ra một dấu hiệu cho thấy cũng có đội trong trò này—bởi vì cu cậu cũng đứng phắt dậy và ăn mừng theo.
Eloise mở một mắt. “Thằng bé nhà chị không giết ai, phải không?”
“Không.”
“Và không ai giết nó?”
Francesca mỉm cười. “Không.”
“Tốt.” Eloise ngáp và lại ngả ra trong cái ghế bành.
Francesca suy nghĩ về lời nói của chị. “Eloise?”
“Mmmm?”
“Chị có bao giờ...” Cô nhíu mày. Thực sự không có cách nào hay để hỏi điều này. “Chị có bao giờ yêu Oliver và Amanda...”
“Ít đi?” Eloise tiếp lời.
“Vâng.”
Eloise ngồi thẳng hơn một chút và mở mắt ra. “Không.”
“Thật sao?” Không phải là Francesca không tin chị. Cô yêu các cháu gái và cháu trai của mình đến từng hơi thở trong người; cô có thể đánh đổi cuộc đời vì bất cứ đứa nào—kể cả Oliver và Amanda (con chồng của Eloise) — mà không hề có lấy một chút lưỡng lự. Nhưng cô chưa bao giờ sinh con. Cô chưa bao giờ mang một đứa con trong mình—không lâu, dù sao đi nữa—và không biết được liệu nó có làm điều đó khác đi không. Trở nên sâu sắc hơn.
Nếu cô có con, một đứa con của chính cô, sinh ra từ máu thịt của cô và Michael, liệu cô có chợt nhận ra rằng tình yêu này cô dành cho Charlotte và Oliver và Miles và tất cả những đứa khác—Liệu nó có bỗng dưng trở nên như một đốm lửa nhỏ bên cạnh thứ cô dành trong tim mình cho đứa con của riêng cô?
Liệu có gì khác không?
Liệu cô có muốn nó khác không?
“Chị từng nghĩ là sẽ như vậy,” Eloise thú nhận. “Tất nhiên chị yêu Oliver và Amanda từ lâu trước khi chị có Penelope. Sao chị có thể không yêu chúng chứ? Chúng là một phần của Phillip. Và,” cô tiếp, mặt cô trở nên suy tư, như thể chưa từng suy nghĩ quá sâu về chuyện này. “chúng là... chính bản thân chúng. Và chị là mẹ chúng.”
Francesca mỉm cười bâng khuâng.
“Nhưng ngay cả vậy,” Eloise tiếp, “trước khi chị có Penelope, và ngay cả khi chị có mang, chị nghĩ nó sẽ khác.” Cô ngừng lại. “Nó thực sự khác.” Cô lại ngừng lại. “Nhưng không phải ít hơn. Đó không phải là vấn đề về mức độ hay số lượng, hay thậm chí về... thực sự là... bản chất của nó.”
Eloise nhún vai. “Chị không giải thích được.”
Francesca lại nhìn về phía cuộc chơi, nó đã được tiếp tục với sự dữ dội mới. “Không,” cô nói khẽ, “em nghĩ chỉ đã giải thích đủ.”
Có một sự im lặng thật lâu, rồi Eloise nói, “Em không... nói nhiều về chuyện này.”
Francesca khẽ lắc đầu. “Không.”
“Em có muốn không?”
Cô nghĩ về điều đó một lúc. “Em không biết.” Cô quay nhìn chị mình. Họ đã cùng nhau tạo nên một đám hỗn loạn suốt thời thơ ấu, nhưng trong thật nhiều cách Eloise giống như nửa kia của đồng xu của cô. Họ rất giống nhau, trừ màu mắt, và họ thậm chí còn có cùng ngày sinh, chỉ cách nhau một năm.
Eloise đang nhìn cô với sự tò mò dịu dàng, một sự cảm thông mà, chỉ vài tuần trước đây, sẽ có thể làm tim cô tan vỡ. Nhưng giờ đây điều đó chỉ thật dễ chịu, Francesca không cảm thấy bị thương hại, cô cảm thấy được thương yêu.
“Em đang hạnh phúc,” Francesca nói. Và cô đúng như vậy. Cô thực sự như vậy. Lần này cô không cảm thấy sự trống trải ẩn sâu bên dưới. Cô thậm chí đã quên đếm. Cô không biết đã bao nhiêu ngày từ chu kỳ cuối cùng của mình, và cảm giác đó thật tuyệt.
“Mình ghét những con số,” cô lẩm bẩm.
“Em nói gì cơ?”
Cô cố kềm một cười. “Không có gì.”
Mặt trời, vừa bị che phủ bởi một lớp mây mỏng, bỗng nhiên ló ra. Eloise che mắt bằng một bàn tay và lại ngồi ngửa ra. “Trời đất,” cô nói. “Chị nghĩ Oliver vừa mới ngồi lên Miles.”
Francesca cười phá, rồi, trước khi cô nhận ra mình định làm gì, đứng dậy. “Chị có nghĩ bọn nó sẽ cho em chơi không?”
Eloise nhìn cô như thể cô vừa phát điên, mà, Francesca nghĩ với một cái nhún vai, có thể cô đúng là như thế.
Eloise nhìn Francesca, rồi nhìn tụi con trai, và cuối cùng lại nhìn Francesca. Và rồi cô đứng dậy. “Nếu em chơi, chị cũng chơi.”
“Chị không thể làm thế,” Francesca nói. “Chị đang có mang.”
“Vừa mới,” Eloise nói vẻ diễu cợt. “Hơn nữa, Oliver sẽ chẳng dám ngồi lên chị đâu.” Cô đưa tay ra. “Đi chứ?”
“Em nghĩ vậy.” Francesca vòng tay quanh tay chị cô, rồi cùng nhau họ chạy xuống dưới ngọn đồi, la hét như điên và tận hưởng tới từng phút giây.
“Anh nghe nói chiều nay em đã gây ra một vụ khá khá,” Michael nói, ngồi bên thành giường.
Francesca chẳng nhúc nhích. Thậm chí cả mí mắt. “Em mệt lử rồi,” là tất cả những gì cô nói.
Anh cầm cái mép váy bụi bặm của cô lên. “Và bẩn nữa.”
“Quá mệt để có thể tắm.”
“Anthony nói Miles kể rằng cu cậu rất ấn tượng. Có vẻ em ném rất khá so với một cô gái.”
“Sẽ là tuyệt vời,” cô trả lời, “nếu như em được thông báo là lẽ ra em không được dùng tay.”
Anh cười khúc khích. “Bọn em, chính xác, là đã chơi trò gì thế?”
“Em chịu.” Cô rên lên một tiếng mệt mỏi. “Anh bóp chân cho em được không?”
Anh nhích người vào sâu hơn trong giường và kéo cái váy cô lên quá bắp chân. Hai bàn chân cô thật bẩn. “Trời,” anh kêu. “Em chơi chân đất hả?”
“Em không thể chơi với đôi dép được.”
“Eloise thế nào?”
“Chị ấy, rõ ràng, ném như con trai.”
“Anh tưởng bọn em không được dùng tay.”
Với câu đó, cô chống người lên bằng khuỷu tay một cách bực bội. “Em biết. Cái đó phụ thuộc vào phần sân nào mình đang đứng. Ai mà từng nghe đến chuyện như vậy chứ.”
Anh cầm một bàn chân cô lên, tự nhắc mình chút nữa sẽ rửa chúng— hai bàn tay anh, cô có thể tự lo cho đôi chân mình. “Anh chẳng hề biết là em cũng hiếu thắng thế,” anh nhận xét.
“Nó ăn vào máu rồi,” cô lẩm bẩm. “Không, không, chỗ đó. Đúng rồi, ngay ở đó. Mạnh hơn. Oooooohhhh…”
“Tại sao anh có cảm giác anh đã nghe thấy cái đó nhỉ,” anh vờ suy nghĩ, “ngoại trừ là lúc đó anh vui vẻ hơn thế này nhiều?”
“Im lặng và tiếp tục bóp chân em đi.”
“Sẵn sàng phục vụ, thưa bệ hạ,” anh lẩm bẩm, mỉm cười khi anh nhận ra cô hoàn toàn hài lòng khi được gọi như vậy. Sau một hai phút im lặng gì đó, ngoại trừ những tiếng rên thỉnh thoảng của Francesca, anh hỏi, “Em định ở đây thêm bao lâu nữa?”
“Anh muốn về nhà sao?”
“Anh có việc phải làm,” anh trả lời, “nhưng chẳng có gì quá gấp gáp. Anh khá thích gia đình em, thực vậy.”
Cô nhướng một bên mày—và mỉm cười. “Thực vậy?”
“Đúng thế. Mặc dù anh cũng hơi nản khi chị em hạ anh trong trận thi bắn súng.”
“Chị ấy thắng tất cả mọi người. Chị ấy luôn thế. Lần sau anh bắn với Gregory ấy. Nó chẳng thể bắn trúng một cái cây.”
Michael tiếp tục với chân bên kia. Trông Francesca thật hạnh phúc và thư giãn. Không chỉ bây giờ, mà trong bàn ăn tối, và trong phòng khách, và khi cô đuổi theo các cháu gái cháu trai, và ngay cả trong đêm, khi anh ân ái với cô trong chiếc giường bốn cột khổng lồ của họ. Anh đã sẵn sàng để về nhà, về Kilmartin, nơi thật cổ kính và lạnh nhưng là của họ, không gì có thể chối cãi. Nhưng anh sẽ rất vui vẻ ở lại đây mãi mãi nếu điều đó đồng nghĩa với việc Francesca sẽ luôn như thế này.
“Em nghĩ là anh đúng,” cô nói.
“Tất nhiên,” anh trả lời, “nhưng chính xác là về chuyện gì?”
“Đến lúc về nhà rồi.”
“Anh không nói là đã đến lúc. Anh chỉ định hỏi xem dự định của em thế nào.”
“Anh không cần phải nói ra,” cô nói.
“Nếu em muốn ở lại—“
Cô lắc đầu. “Em không. Em muốn về nhà. Nhà của chúng ta.” Với một tiếng rên, cô ngồi thẳng dậy, co chân lại. “Lần này đã thật thú vị, và em đã có quãng thời gian rất tuyệt, nhưng em nhớ Kilmartin.”
“Em chắc chứ?”
“Em nhớ anh.”
Anh nhướng mày. “Anh ở ngay đây.”