Giọng anh thật nhã nhặn—quá nhã nhặn, nếu cái đó có thể, và hơn nữa, Francesca khá nghi ngờ cái cách anh lựa chọn căn phòng. Chẳng phải anh sẽ muốn dẫn cô tới phòng khách hoa hồng, nơi cô sẽ bị tấn công bởi những ký ức về lần chạm trán nóng bỏng của họ sao? Chẳng phải ít nhất anh cũng chọn phòng nghỉ màu xanh, nơi được trang trí theo phong cách êm dịu, lãng mạn, với những cái ghế dài bọc đệm và những cái gối thật êm?
Anh làm cái gì ở thư viện, chẳng phải nó là nơi, cô chắc chắn, ít phù hợp nhất để người ta dàn dựng một màn quyến rũ tại Kilmartin này sao?
“Francesca?” anh lại nói, lúc này trông có vẻ khá thích thú trước sự lưỡng lự của cô.
“Anh đang làm gì ở đó thế?’ cô hỏi, cố không lộ vẻ nghi ngờ.
“Uống trà.”
“Trà?”
“Những cái lá thả trong nước sôi?” anh lẩm bẩm. “Có thể em đã từng thử rồi đấy.”
Cô cong môi. “Nhưng ở trong thư viện?”
Anh nhún vai. “Ở đó cũng tốt chả kém chỗ nào.” Anh bước sang bên và đưa tay trước mặt, ra hiệu rằng cô nên bước vào. “Cũng vô hại chả kém chỗ nào,” anh thêm.
Cô cố không đỏ mặt.
“Cuộc đi dạo của em dễ chịu chứ?’ anh hỏi, giọng anh hoàn toàn xã giao.
“Er, vâng.”
“Một ngày thời tiết rất đẹp.”
Cô gật đầu.
“Mặc dù anh nghĩ mặt đất vẫn còn hơi lầy lội ở vài chỗ.”
Anh đang định làm gì đây?
“Trà?” anh hỏi.
Cô gật đầu, mắt cô mở lớn khi anh rót cho cô. Đàn ông không bao giờ làm thế.
“Đôi khi anh phải tự lo cho mình ở Ấn Độ,” anh giải thích, đọc chính xác ý nghĩ của cô. “Của em đây.”
Cô cầm lấy cái tách sứ tinh xảo và ngồi xuống, để cho hơi ấm của trà lọt qua lớp sứ tới bàn tay. Cô thổi khẽ, rồi nhấp một chút, thử độ nóng.
“Biscuit?” Anh đưa ra một cái đĩa với đủ loại bánh nướng ngon lành.
Bụng cô sôi lên, cô cầm lấy một cái và không nói gì.
“Ngon lắm,” anh mời. “Anh đã ăn bốn cái trong khi đợi em.”
“Anh đợi lâu không?” cô hỏi, suýt ngạc nhiên với giọng nói của mình.
“Khoảng một giờ gì đấy.”
Cô nhấp trà. “Vẫn còn khá nóng.”
“Anh cho thay trà mới mỗi mười phút,” anh nói.
“Ồ.” Sự chu đáo như vậy thực là, nếu không hẳn gây ngạc nhiên, thì vẫn thật khó đoán trước.
Một bên mày anh nhướng lên, nhưng chỉ một chút, và cô không chắc có phải anh cố tình làm vậy. Anh luôn có thể điều khiển vẻ mặt của mình; anh có thể làm một người đánh bạc siêu đẳng, nếu anh muốn. Nhưng bên mày trái của anh thì khác; Francesca đã nhận ra hàng năm nay rằng, đôi khi nó nhúc nhích khi anh rõ ràng đang tưởng mình giữ được bộ mặt hoàn toàn vô cảm. Cô đã luôn nghĩ về nó như là một bí mật nhỏ của riêng cô, cái cửa sổ riêng của cô để nhìn sâu vào trong suy nghĩ của anh.
Ngoại trừ rằng bây giờ cô không chắc mình muốn có một cái cửa sổ như vậy. Nó cho thấy sự thân mật mà cô không còn cảm thấy thực sự dễ chịu.
Chưa nói đến chuyện rõ ràng cô đã tự huyễn hoặc mình khi nghĩ rằng cô có thể hiểu được cách đầu óc anh suy nghĩ.
Anh nhón một cái bánh từ cái khay, lơ đãng nhìn lớp mứt quả mâm xôi ở giữa, rồi bỏ tọt nó vào mồm.
“Chuyện này là về cái gì đây?” cô hỏi, không thể kìm nén sự tò mò thêm nữa. Cô cảm thấy hơi giống một con mồi, đang được vỗ béo để làm thịt.
“Trà?” anh hỏi, sau khi đã nuốt xong. “Hầu hết là về trà, nếu em cần biết.”
“Michael.”
“Anh nghĩ em có thể bị lạnh,” anh giải thích và nhún vai. “Em đã ra ngoài khá lâu.”
“Anh biết em đi lúc nào?”
Anh nhìn cô giễu cợt. “Tất nhiên.”
Và cô không ngạc nhiên. Thực ra đó là điều duy nhất làm cô ngạc nhiên—rằng cô đã không ngạc nhiên.
“Anh có cái này cho em,” anh nói.
Đôi mắt cô nheo lại. “Thật sao?”
“Điều đó lạ lùng thế cơ à?” anh lẩm bẩm, và anh đưa tay xuống cái ghế bên cạnh.
Hơi thở cô ngừng lại. Không phải một cái nhẫn. Làm ơn, không phải một cái nhẫn. Chưa được.
Cô chưa sẵn sàng để nói vâng.
Và cô cũng không sẵn sàng để nói không.
Nhưng thay vào đó, anh đặt lên bàn một bó hoa nhỏ, mỗi bông có vẻ thanh tú hơn bông trước. Cô chưa bao giờ giỏi về hoa, chẳng quan tâm ghi nhớ tên chúng, nhưng có những bông trắng thon dài, với một chút màu tím, và một cái gì đó gần như màu xanh. Và chúng được buộc lại khá trang nhã bằng một dải bạc.
Francesca chỉ nhìn chằm chằm, không biết nên nghĩ sao về cử chỉ này.
“Em có thể chạm vào nó,” anh nói, một thoáng thích thú hiện ra trong giọng anh. “Nó không truyền bệnh đâu.”
“Không,” cô nói nhanh, đưa tay chạm vào bó hoa nhỏ xíu, “tất nhiên là không. Em chỉ...” Cô đưa những bông hoa lên mặt và ngửi, rồi đặt chúng xuống, hai tay cô nhanh chóng rút lại trên đùi.
“Em chỉ sao?” anh hỏi nhẹ nhàng.
“Em không biết nữa,” cô trả lời. Và cô không biết thật. Cô chẳng hiểu cô định kết thúc câu đó như thế nào, nếu thực sự cô muốn vậy. Cô nhìn xuống bó hoa nhỏ, chớp mắt vài lần trước khi hỏi, “Gì thế này?”
“Anh gọi chúng là hoa.”
Cô nhìn lên, đôi mắt cô nhìn vào mắt anh thật kỹ và thật sâu. “Không,” cô nói, “gì thế này!”
“Cử chỉ này, ý em là thế?” Anh mỉm cười. “Tại sao à, anh đang tán em.”
Môi cô há ra.
Anh nhấp một ngụm trà. “Điều đó đáng ngạc nhiên thế sao?”
Sau tất cả những gì đã qua giữa họ?
Phải.
“Em hoàn toàn xứng đáng như thế,” anh nói.
“Em nghĩ anh nói là anh định—“ Cô ngừng lại, đỏ mặt dữ dội. Anh đã nói anh sẽ ngủ với cô cho đến khi cô có mang.
Ba lần ngày hôm nay, nói đúng hơn. Ba lần, anh đã thề, và họ vẫn còn đang ở con số không và...
Hai má cô cháy bừng lên, và cô không thể không cảm thấy hình ảnh anh giữa hai chân cô.
Chúa ơi.
Nhưng—ơn trời—vẻ mặt của anh vẫn tỏ ra ngây thơ, và tất cả anh nói là, “Anh đã tính lại các chiến thuật của mình.”
Cô cắn vội vào cái bánh của cô. Bất cứ lý do gì để cô có thể đưa tay lên mặt và che đi một chút xíu sự ngượng ngùng của mình.
“Tất nhiên anh vẫn định theo đuổi các lựa chọn của mình trong cái vụ đó,” anh nói, nghiêng người về phía trước với một ánh mắt quyến rũ. “Anh cũng chỉ là một người đàn ông, dù sao đi nữa. Và em, như anh tin là chúng ta đã rất rõ ràng với nhau, cũng rất đàn bà.”
Cô dúi nốt cái bánh vào miệng.
“Nhưng anh nghĩ em xứng đáng hơn thế,” anh kết, ngồi lại với một vẻ mặt bình thản, như thể anh chưa hề xiên cho cô một nhát bằng lời nói bóng gió vừa rồi. “Em không nghĩ thế sao?”
Không, cô không nghĩ. Không còn nghĩ nữa, ít ra là vậy. Và như vậy là có chút vấn đề, cái vụ đó.
Bởi vì trong khi cô ngồi đó, nhét thức ăn vào mồm một cách điên cuồng, cô không thể rời mắt khỏi đôi môi anh. Đôi môi tuyệt vời, đang mỉm cười chậm rãi với cô.
Cô nghe thấy mình thở dài. Đôi môi đó đã làm những điều tuyệt vời với cô.
Với tất cả cô. Đến từng chút một.
Chúa ơi, cô thực sự có thể cảm thấy chúng ngay lúc này.
Và điều đó làm cô ngọ ngoạy trên ghế.
“Em ổn chứ?” anh hỏi vẻ lo lắng.
“Khá ổn,” bằng cách nào đó cô cũng nói ra được, và uống trà cái ực.
“Ghế của em ngồi khó chịu lắm à?”
Cô lắc đầu.
“Anh có thể lấy cho em cái gì không?”
“Tại sao anh lại làm chuyện này?” cuối cùng cô bật ra.
“Làm cái gì?”
“Tử tế với em đến như thế.”
Đôi lông mày anh nhướng lên. “Anh không nên thế sao?”
“Không!”
“Anh không nên tử tế.” Đó không phải là một câu hỏi theo cái cách anh nói, đúng hơn là một câu kết luận có vẻ thú vị.
“Đó không phải là ý em,” cô nói, lắc đầu. Anh làm cô bối rối, và cô ghét như vậy. Chẳng có gì cô đánh giá cao hơn là một cái đầu lạnh và sáng suốt, và Michael đã có thể đánh cắp cái đó từ cô chỉ bằng một nụ hôn.
Và rồi anh đã làm nhiều hơn thế.
Quá nhiều.
Cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.
Cô sẽ không bao giờ sáng suốt nữa.
“Trông em có vẻ khổ sở,” anh nói.
Cô muốn bóp cổ anh.
Anh gật gù và mỉm cười.
Cô muốn hôn anh.
Anh giơ cái bình trà lên. “Nữa?”
Chúa ơi, vâng, và đó là vấn đề.
“Francesca?”
Cô muốn nhảy qua cái bàn và ngồi lên đùi anh.
“Em thực sự ổn chứ?”
Càng lúc càng khó thở.
“Frannie?”
Mỗi khi anh nói, mỗi khi anh nhúc nhích cái miệng, thậm chí chỉ để thở, đôi mắt cô lại hướng vào môi anh.
Cô cảm thấy mình đang tự liếm môi.
Và cô biết là anh biết—với tất cả kinh nghiệm, tất cả sự thành thạo trong việc quyến rũ của anh—chính xác cô đang cảm thấy cái gì.
Anh có thể đưa tay ra với cô và cô sẽ không từ chối.
Anh có thể chạm vào cô và cô sẽ cháy bùng lên.
“Em phải đi,” cô nói, nhưng giọng cô như hết hơi và thiếu sức thuyết phục. Và rõ ràng việc cô chẳng thể rời mắt khỏi ánh mắt anh chẳng giúp ích gì nhiều.
“Những vấn đề quan trọng cần giải quyết trong phòng ngủ của em?” anh thì thào, môi anh cong lên.
Cô gật đầu, mặc dù cô biết anh đang trêu cô.
“Vậy thì đi đi,” anh khuyến khích, nhưng giọng anh bình thản và thực tế là, nó nghe chẳng khác gì một tiếng gầm gừ quyến rũ.
Bằng cách nào đó cô đưa được hai bàn tay tới cái mép bàn. Cô bấu chặt lấy tấm gỗ, tự bảo mình phải đẩy ra, phải làm gì đó, phải cử động.
Nhưng cô đã cứng đơ người.
“Liệu em có thích ở lại không?” anh thì thầm.
Cô lắc đầu. Hoặc ít ra là cô nghĩ cô đã.
Anh đứng dậy và đi ra sau ghế của cô, cúi xuống để nói thầm vào tai cô, “Anh giúp em đứng dậy nhé?”
Cô lắc đầu lần nữa và suýt nữa nhảy dựng lên, sự gần gũi của anh không hiểu sao đã phá vỡ phép thuật anh đã ếm vào cô. Vai cô va vào ngực anh, và cô lảo đảo lui lại, sợ rằng đụng chạm thêm nữa sẽ khiến cô làm chuyện gì đó mà cô sẽ phải hối tiếc.
Như thể cô chưa làm đủ những chuyện như thế rồi vậy.
“Em cần lên lầu,” cô buột ra.
“Rõ ràng là vậy,” anh nói nhẹ nhàng.
“Một mình,” cô thêm.
“Anh không dám mơ đến chuyện bắt em phải chịu đựng sự có mặt của anh thêm một khắc nào nữa.”
Cô nheo mắt. Anh đang có ý định gì đây? Và vì cái quỷ gì mà cô lại cảm thấy thất vọng đến thế này?
“Nhưng có thể...” anh lẩm bẩm.
Trái tim cô nhảy lên.
“...có thể anh nên hôn tạm biệt em,” anh kết luận. “Lên tay, tất nhiên. Đó là phép tắc.”
Cứ làm như họ chưa quẳng hết cả phép tắc lại London.
Anh nhẹ nắm lấy những ngón tay cô. “Chúng ta đang tìm hiểu nhau, dù sao đi nữa,” anh nói. “Phải không nhỉ?”
Cô nhìn anh chằm chằm, không thể rời mắt khỏi đầu anh khi anh cúi xuống trên tay cô. Đôi môi anh lướt qua những ngón tay cô. Một lần... hai lần... và anh đã xong.
“Mơ thấy anh nhé,” anh nói dịu dàng.
Đôi môi cô hé ra. Cô không thể thôi ngắm gương mặt anh.
Anh đã làm cô mê mẩn, đã bắt đi linh hồn cô. Và cô không thể nhúc nhích.
“Trừ phi em muốn nhiều hơn là một giấc mơ,” anh nói.
Cô có muốn.
“Em sẽ ở lại?” anh thì thầm. “Hay em sẽ đi?”
Cô ở lại. Trời giúp cô, cô đã ở lại.
Và Michael đã cho cô thấy một cái thư viện có thể trở nên lãng mạn đến mức nào.