Chương 28: Kì Biến Nối Kì Biến

Chương 28: Kì Biến Nối Kì Biến

Cố gắng thu kiếm, nhưng thanh kiếm nằm trong bàn tay mà lại như bị đè bởi một quả núi vậy! Chưa hết sững sờ, tên lính chỉ cảm thấy vùng bụng truyền đến cơn đau kinh khủng, khiến cả người hắn gập xuống, ánh mắt thấy chân trái của Dương Đông từ bụng mình thu về, sau đó lại thấy đầu gối chân phải hướng lên, tiếp theo là một màu đen, đòn gối thẳng vào mặt hắn, lực đạo mạnh tới mức khiến bật thẳng người lên, trong ánh mắt từ những tên lính phía sau, Dương Đông đánh một quyền khiến tên lính bay về phía chúng!

Tên lính bị đánh bay, được một tên lính khác đỡ lấy, khi tên lính đó còn muốn xem xét thương thế đồng đội của mình thì liền thấy trước ngực tên đồng đội là một lá phù, đang cháy tí tách

-Cái!!

Chỉ kịp thốt lên như vậy, hai tên lính đã bị bao trùm bởi lửa và khói, đến khi khói tan đi thì ở đó chỉ còn hai cái xác không nguyên vẹn!

Những tên lính đứng gần vụ nổ cũng chịu chút thương tích, nhìn Dương Đông đỏ mắt

-Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!!-Một tên giận giữ muốn lao tới

Một tên khác nắm lấy vai tên này, nói

-Đừng xúc động, tiểu tử này không phải chúng ta có thể đơn đấu

-Vậy ngươi muốn làm sao, khe núi này quá hẹp, làm sao chúng ta có thể tiến lên cùng lúc??

-Cần gì phải tiến lên, chúng ta dù không nhiều người, bất quá thi triển Công Thành Thế vẫn là thừa để giết một tên luyện khí rồi!!

Ở đây có khoảng 20 tên lính, nghe vậy đều gật đầu, rồi xếp làm hai hàng dọc trước khe núi, người sau đặt tay lên vai người trước, hai người đứng đầu hai bàn tay nắm vào nhau, bốn bàn tay đặt vào một chỗ, hướng tới Dương Đông!!

Dương Đông thấy vậy toàn thân căng cứng, nhìn hàng người trước mặt tựa như đã hiểu chúng muốn làm gì, và hắn cũng đã biết mình phải làm gì!

Hai hàng lính tập trung hết sức, mỗi người trong đó đều như đang phát sáng, sau đó từ người cuối hàng, ánh sáng được truyền lên người bên trên, khiến cho ánh sáng của người bên trên càng rực rỡ, đến khi ánh sáng truyền tới hai người trên cùng, ánh sáng đó khiến cho Dương Đông hai mắt có chút nhíu lại! Bỗng, luồng ánh sáng truyền thẳng tới tay hai người trên cùng, bốn bàn tay đang nắm lại đặt kề nhau bỗng nhiên mở ra, ánh sáng hóa thành quang cầu từ đó lao ra, thẳng hướng Dương Đông!!

-Đó là võ kỹ gì vậy?-Lạc Tinh một bên hỏi

-Nếu ta không nhầm, nó là một dạng võ kỹ được dùng trong chiến tranh, với cái tên của nó hẳn là dùng để phá cổng thành, và để phá được cổng một tòa thành, không phải nói, sức công phá phải cực cao!!-Địa Vương Hương Vũ trả lời

Lạc Tinh nuốt nước bọt, nói

-Nếu ta không nhầm, võ kỹ này hẳn là càng nhiều người thi triển sẽ càng mạnh?

-Đúng vậy, với chừng này người thi triển, hẳn là sức công phá sẽ không đủ phá được cửa của bất kì tòa thành nào đâu, bất quá… cơ thể con người thì không cần nói

Nói đến đây cả hai im lặng, tiếp tục theo dõi diễn biến phía xa

Quay lại với Dương Đông, hắn dường như đang đợi thời khắc này, hắn bỗng nhảy bật lên, dù sao khe núi này tuy hẹp nhưng độ cao thì hoàn toàn đủ!

Quang cầu đâm thẳng bay tới, tựa như sẽ bay vọt qua chân Dương Đông mà đâm vào vách núi phía sau, bất quá hai tên lính đứng đầu hàng bỗng nâng cánh tay lên, quang cầu theo đó cũng đổi quỹ đạo, vậy mà nâng cao lên nhắm thẳng tới Dương Đông!!

-AGHHHHHHHHHHHHHHHH!!

Dương Đông hét lớn, tuy không ngờ rằng quang cầu sẽ đổi hướng nhưng hắn vẫn kịp phản ứng, hai bàn tay hắn mở ra, cánh tay hướng về phía trước

Va chạm nhanh chóng xảy ra, tưởng chừng quang cầu sẽ phát nổ, xóa bỏ Dương Đông, nhưng không, quang cầu chạm vào lòng bàn tay Dương Đông liền như va phải hố đen, rất nhanh năng lượng của nó bị hút vào lòng bàn tay hắn, số năng lượng này mạnh đến mức khiến cánh tay hắn phồng lớn lên, tựa trên đó có một khối u lớn vậy, càng đáng sợ, “khối u” đó lại men theo cánh tay hắn chạy lên, lại men về phần ngực rồi hướng xuống phần bụng, cuối cùng là đi tới đan điền! Cứ như vậy tiếp tục, theo từng dòng năng lượng của quang cầu bị hút vào, lại xuất hiện từng “khối u” chạy về đan điền Dương Đông!!

Tới khi quang cầu toàn bộ tan biến, hai hàng lính bên dưới đang há hốc mồm, Dương Đông bỗng phun ra một búng máu, toàn thân hắn chuyển dần thành màu đỏ, tựa như máu huyết trong người hắn đang sôi trào, cuối cùng từ đan điền hắn lại xuất hiện một “khối u” cực lớn, chạy từ đan điền lên tới cánh tay trái, Dương Đông sau đó hướng cánh tay trái về phía đám lính, đám lính tái mặt, dù không rõ điều gì sắp xảy ra nhưng vẫn nhanh chóng hướng về sau chạy, bất quá, muộn! Từ tay trái Dương Đông quang cầu lần nữa xuất hiện, và mục tiêu của nó lần này chính là đám lính!!

Quang cầu vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hướng phía đám linh nhanh chóng bay tới, tất nhiên đám lính không thể giống Dương Đông phản đòn lại, biết không chạy được chỉ có thể nhanh chóng quay người lại, từng người bày ra cách phòng thủ của riêng mình!!

ẦM một tiếng, bốn phía là bụi mù, những tên lính ở gần trung tâm vụ nổ đều không còn hình dáng cụ thể, những tên ở xa hơn thì toàn thân màu máu nằm dưới đất!!

Dư lực đẩy Dương Đông về phía sau, đập lưng vào vách đá, hắn cũng không còn sức lực, tựa như một đống bùi nhùi rơi xuống đất, nằm đó không biết sống chết!

-Tên này là quái vật sao??-Lạc Tinh hỏi

-Biết đâu?-Địa Vương Hương Vũ cảm thán

-Qua đó xem xét một hồi chứ?

-Được, hắn hẳn đã hấp hối rồi, mong là hắn biết kế hoạch của Nĩ Ma quốc!

Hai người vừa ló đầu ra bụi cây, phía xa lại diễn ra kì biến, theo tiếng bước chân hỗn loạn chạy là một thân ảnh nhỏ gầy chạy tới, chui thẳng vào trong khe núi! Hai người Lạc Tinh chỉ đành tiếp tục núp bụi theo dõi!

Ngay sau khi thân ảnh nhỏ gầy chạy vào khe núi, từ phía sau tiếng xé gió vút lên, một tên tu sĩ cưỡi phi kiếm, hai tên chạy bộ lao tới

-Có thể ngự kiếm, chẳng nhẽ là kim đan cảnh đại lão??-Lạc Tinh sợ hãi

-Không phải kim đan cảnh, kẻ đi đầu có lẽ là trúc cơ, hai tên phía sau thì một tên luyện khí tầng 8, một tên tầng 9!!

-Đợi chút… Không phải tu sĩ kim đan cảnh mới có thể phi kiếm sao? Tại sao chúng có thể ngự kiếm, còn tên lính canh Hướng Vân thành nữa, hắn cũng có thể ngự kiếm phi hành??

-Kim đan cảnh thật ra không phải có thể ngự kiếm, mà là có thể ngự vật! Miễn là đứng lên được và không quá nặng, tu sĩ kim đan cảnh đều có thể dùng nó để bay! Còn thứ mà những tên kia cưỡi lên chính là pháp bảo tu hành, pháp bảo tu hành thường là kiếm, được khắc trận pháp bên trên để giúp các tu sĩ có thể điều khiển!!

Lạc Tinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại quay qua phía xa

-Thấy thế nào, đây là tốc độ của phi kiếm, chỉ trúc cơ cảnh như ta mới có thể sử dụng!!-Tên đứng đầu cười lớn nói với hai tên theo sau

-Sư huynh uy vũ, sư huynh ra tay thì lũ man nhân sao có thể trốn thoát

-Ha ha ha, xem ta tóm con dê ngu ngốc kia đây

Tên tu sĩ trúc cơ cười lớn, cưỡi phi kiếm bay thẳng vào khe núi

-Chỉ là một tên ngu ngốc-Địa Vương Hương Vũ nói

Bên trong khe núi là một cậu bé khoảng 10-12 tuổi, một thân gầy yếu, đặc biệt hơn là cổ tay, cổ chân nó đều có một trùm lông trắng, trên đầu càng có hai cái sừng lớn, nhìn thấy tên tu sĩ phi kiếm chầm chậm bay tới, nó sợ hãi dần lui ra phía sau, tới khi vấp phải thứ gì đó mà ngã về phía sau, nó nhìn xuống chân, thấy ở đó là một người nằm bất động, nó càng sợ hãi hét lớn, bò lùi về phía sau!!

Tên tu sĩ trúc cơ cảnh thấy vậy cũng không quan tâm tới kẻ nằm dưới mặt đất, ánh mắt hắn vẫn chằm chằm hướng về cậu bé đã bị dồn tới chân tường

-Thế nào? Không chạy trốn nữa sao, hay vẫn muốn báo thù cho mấy con dê khác??

Nghe vậy, tên nhóc đang một mặt sợ hãi bỗng đỏ bừng hai mắt, nó muốn lao tới tên tu sĩ trúc cơ, nhưng tên tu sĩ trúc cơ từ trong túi trữ vật lấy ra một thứ gì đó, nhìn qua thì tựa như một quả bóng bông, tên tu sĩ cầm nó phất vài cái, nó lập tức duỗi ra, hiển lộ hình dáng thật sự

-Tên khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi !!!

Tên nhóc lúc này tựa như thật sự phát điên

-Đúng vậy, phát điên lên đi, ngươi có điên nữa cũng không làm gì được ta-Tên tu sĩ trêu tức

-Một lũ khốn kiếp, chúng ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình, cha ta tự hi sinh bản thân vì các ngươi muốn cặp sừng của ông ấy, vậy mà lũ khốn các ngươi vẫn đuổi tận giết tuyệt

-Cha ngươi? Ý ngươi là tấm áo khoác này sao? Hắn quả thật ngu ngốc, là tên có tu vi mạnh nhất trong số các ngươi vậy mà tự nộp mình cho bọn ta, còn lại một đống mồi yếu ớt trước mắt ngươi nói tại sao bọn ta lại không bắt lấy?

-Chết đi!!

Tên nhóc lao tới, nắm đấm hướng thẳng vào người tên tu sĩ, bất quả chỉ nhẹ xoay người nhảy khỏi phi kiếm đã khiến tên nhóc mất đà ngã nhào

-Ngu ngốc

Tên tu sĩ nâng cao chân đạp xuống lưng tên nhóc, ép cho nó không thở nổi, trên miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ

-Chơi đùa chán rồi, ngươi có thể đi chết!

Tên tu sĩ nâng chân lên, lại giẫm mạnh xuống, tên nhóc hai mắt nhắm nghiền, cho tới một lúc sau vẫn không thấy cơ đau truyền đến, nó mới nhẹ xoay người, liền thấy mình đối mặt với một người, thằng nhóc không biết đó lai ai, chỉ thấy hắn tứ chi chống xuống đất, lấy tấm lưng của mình che cho tên nhóc

-Mày?!!

Tên tu sĩ trúc cơ có chút tức giận, không ngờ tên đang hấp hối mà ban nãy hắn bỏ qua, lại đứng ra cản trở hằn!

Dương Đông lại ho ra một búng máu, hắn bất tỉnh, nằm đè lên tên nhóc, thấy vậy, tên tu sĩ nghiến răng, nắm lấy phi kiếm

-Thích chết thì ta thành toàn

Kiếm sắc vung xuống, khi nó tới sát gáy Dương Đông thì từ bên cạnh một bóng trắng đâm tới, chặn lại một kiếm này

-Những kẻ như vậy, đáng chết!!

Lạc Tinh phía xa xa nói, Thuẫn Kích trong tay hắn chặn lại vũ khí của hai tên tu sĩ luyện khí cảnh, còn bên cạnh tên tu sĩ trúc cơ là Địa Vương Hương Vũ, Bạch Long Nghịch Lân Kích trong tay nàng khóa chặt kiếm của hắn!!

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Mình đang tính đăng truyện lên page facebook, kèm theo đó mình sẽ vẽ sơ qua về ngoại hình nhân vật và cả ảnh minh họa của võ kỹ, pháp bảo trong truyện, mong các bạn góp ý về vấn đề này, cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ.