Chương 1: Biến Cố Của Lạc Tinh
-số 412 Lạc Tinh, trượt!
Phía trên đỉnh núi, tên chấp sự lạnh lùng nói, bên vách núi, một tên nhóc đang bám vào những vách đá leo lên, khuôn mặt đỏ tái vì quá sức nay lại thêm màu xám xịt, tên nhóc lúc này như đã mất hết sức lực, hai tay đang bám trên vách đá liền buông ra, thả cho thân thể rơi xuống, từ khoảng cách 50m, tên nhóc tưởng chừng sẽ chết bất đắc kì tử, bỗng một tên thiếu niên từ bên dưới nhảy lên, đỡ lấy tên nhóc rồi đặt xuống mặt đất, ngay lập tức từ đám người xung quanh một nam tử trung niên lao ra, ôm lấy tên nhóc
-Cảm ơn tiên nhân đã cứu con ta-nam tử trung niên nói
Tên thiếu niên nhẹ gật
-Sát hạch của Đại Thạch tông tuy nguy hiểm, nhưng sẽ không để ai phải mất mạng
Nam tử trung niên rối rít cảm ơn, sau đó bế tên nhóc rời đi
Ở trong một ngôi nhà nhỏ tại một thôn trấn cách Đại Thạch tông không xa, nam tử trung niên đặt tên nhóc lên giường, nghiêm túc nói
-Lạc Tinh con đừng buồn, Đại Thạch tông không phải còn 3 năm nữa sẽ tiếp tục sát hạch sao?
Lạc Tinh sau khi tham gia sát hạch, tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đưa tay lên trán,
-3 năm nữa, quá muộn rồi ba, Vũ Phương đã theo tiên nhân tu luyện được 2 năm rồi, con vẫn chưa bước chân vào tiên môn, quá muộn rồi!
-Con sao lại bi quan vậy, con muốn những năm khổ luyện vừa rồi trở thành vô ích sao
-Từ đầu đã là vô ích rồi, ba quên sao, Đại Thạch tông chỉ nhận người dưới 13 tuổi, 3 năm nữa, con đã lên 15 rồi mà
-Con cứ tiếp tục cố gắng, ta sẽ có cách cho
Những ngày sau đó, Lạc Tinh ban ngày theo cha vào rừng săn thú hoang, buổi tối phụ cha nấu rượu, cha hắn thấy vậy cũng không vui vẻ, bởi Lạc Tinh bây giờ không phải Lạc Tinh mà hắn biết, Lạc Tinh trước đó luôn tràn đầy năng lượng, ban ngày lên núi luyện võ, ban đêm rèn luyện thể lực, Lạc Tinh bây giờ tuy luôn giúp đỡ cho hắn, nhưng lại thiếu đi tinh thần ngày trước, có lẽ do giấc mơ của nó đã tan vỡ, Lạc Tinh bây giờ chỉ như cỗ máy hoạt động không có mục đích.
Nửa năm sau, khi hai cha con đang chẻ củi ở trước sân nhà, bỗng ngoài đường có âm thanh vọng lại
-Nghe nói có Đại Thạch tông tiên nhân làm nhiệm vụ đi ngang, đang nghỉ chân tại nhà trưởng thôn!
Lạc Tinh nghe vậy, cũng không để ý mà tiếp tục làm việc, còn cha hắn bên cạnh thì ánh mắt nhẹ thay đổi rồi liền trở lại bình
Đêm hôm đó, Lạc Tinh đang ngủ thì như cảm nhận được gì đó liền bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh không thấy cha đâu, nó hoảng hốt nhìn xung quanh, liền thấy ba nó đang nhẹ nhàng đóng cổng nhà đi ra ngoài, Lạc Tinh sau đó thấy lạ liền mon men đi sau ba nó, đi được một thời gian, thì nó thấy ba nó dừng ở một khu rừng dưới chân núi, ở đó đã có một thanh niên đứng đợi sẵn, thanh niên đó chính là đệ tử Đại Thạch tông đã cứu hắn lúc hắn ngã từ trên núi xuống, lúc này, cha của Lạc Tinh lên tiếng
-Tiên nhân phải gặp ta ở nơi như này, đã khổ sở rồi
-Không có gì cả, thứ ta giao cho ngươi đã hoàn thành chưa? Tên thiếu niên trả lời
-Ta đã theo lời tiên nhân, cho nó uống máu hàng ngày, chỉ mong tiên nhân giúp đỡ
Nói xong cha của Lạc Tinh liền đưa tay vào ngực, lấy ra một con chuột nhỏ, con vật một thân màu tím, hai mắt đỏ màu máu sau khi thấy tên thiếu niên liền nhảy lên người hắn, kêu lên hai tiếng quái dị
-kéc kéc
Tên thiếu niên thấy vậy, gật đầu khẽ nói
-Tốt lắm, huyết tụ thử đúng là đã uống máu đủ nửa năm. Ha ha ha, một người cha vì tranh cho con một cơ hội mà sẵn sàng rút đi máu của mình, đúng là tình cha thật bao la
Lạc Tinh lúc này núp sau một bụi cây nghe vậy, liền tay đặt lên miệng, dấu đi tiếng khóc nức nở, một tay lau nước mắt tự trách
-Tại sao, ba vì mình mà hi sinh như vậy, mình lại vì một thất bại mà mất đi tinh thần, ngày ngày sống cẩu thả?
Tên thiếu niên lại lên
-Con trai của ngươi ba năm nữa sẽ được dự thi, tuy nhiên
-Còn gì sao tiên nhân? Cha của Lạc Tinh lên tiếng
-Lúc đó ngươi không được chứng kiến rồi
Nói đoạn, hắn rút ra thanh kiếm bên hông, trong sự kinh ngạc của cả Lạc Tinh và cha của hắn, máu bắn lên, đầu người lìa khỏi cổ, ánh mắt của ba Lạc Tinh lúc này vẫn còn sự sợ hãi, Lạc Tinh đằng sau bụi cây như bị sét đánh, chỉ biết ngồi đó thẫn thờ nhìn tên thanh niên kia rời đi, một lúc lâu sau mới từ chỗ trốn lao ra, nước mắt dàn dụa, nó ôm ba nó khóc rống lên rồi gục xuống thi thể ba nó, nó ngất xỉu tới sáng hôm sau, tới khi tỉnh lại, nó dù vẫn không muốn tin vào sự thật này nhưng ba nó vẫn nằm đó, đầu không còn trên thân, nó lúc này cố bình tĩnh, nó ôm ba mình lên đỉnh núi, nơi mà trước đó nó vẫn hay tập luyện rồi chôn ba nó ở đó, sau khi lấy đá tạo thành một bia mộ, nó quỳ gối ở đó, như muốn xin lỗi ba nó vì nửa năm vừa qua.
Lạc Tinh vẫn quỳ gối như vậy cho tới tận khi mặt trời lặn, nó lúc này đã kiệt sức dường như đã bất tỉnh, nó ngã về phía trước, đầu đập vào bia mộ, máu chảy ra, dòng máu đỏ chảy trên bia mộ rồi như bốc hơi, dòng máu dần biến mất, bị hút vào bia mộ, bia mộ sáng lên, phát ra năng lượng mạnh mẽ, rồi dòng năng lượng lại chạy vào dòng máu, chảy ngược vào đầu Lạc Tinh.
Lạc Tinh đang mất dần đi ý thức bỗng nghe thấy trong đầu phát ra âm thanh
-ARGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHhHHHH!!!!!!!!!!