Chương 4: Hương vị tình yêu đầu đời

Các bạn đã từng cùng cảnh ngộ với tôi chưa. Na Uy à, cậu có biết không, thời gian dần trôi qua, tôi càng cảm thấy yêu cậu nhiều hơn. Nhưng đối với cậu, dường như cậu chưa sẵn sàng cho tình cảm của tôi. Cậu cũng cố gắng giữ khoảng cách với tôi hơn trước. Trước kia, mỗi lần tôi nhắn tin với cậu, cậu xem và trả lời sau đó. Nhưng bây giờ, chỉ đơn giản là xem và trả lời lại cho có lệ. Tôi biết, cậu chỉ xem tôi là bạn thân, và nhiều lần, tôi cũng đã cố gắng nhủ lòng với chính mình “ Mày với Na Uy chỉ là bạn thân thôi, không có thứ tình cảm nào vượt qua giới hạn này của mày và cô ấy đâu, đừng có mà nghĩ tới nữa”, nhưng rồi điều đó đối với tôi là dường như không thể. Nhiều lần tôi đã cố tránh mặt cậu để quên đi thứ tình cảm đó, nhưng né tránh bằng cách nào khi tôi và cậu lại là bạn học chung lớp, ngày nào cũng gặp mặt nhau. Các bạn có hiểu cái cảm giác của tôi khi né tránh người mình thương và phải giả vờ như không giấy gì trong khi đó bản thân thì lúc nào cũng muốn theo dõi cô ấy từ phía sau. Mỗi một ngày, lời nói của cậu dành cho tôi cũng ít hơn trước, không còn một cách tự nhiên hay vui vẻ nữa. Có lẽ là cậu muốn giữ khoảng cách với tôi chăng? Mặc dù cậu có như thế nào với tôi, nhưng tôi vẫn luôn sẵn lòng giúp cậu mỗi khi cần. Cậu chỉ xem tôi là bạn thân. Cậu có biết hai từ “bạn thân” của cậu như vết một vết cứa vào tim tôi hay không? Lúc nào gặp câu, tôi cũng luôn nhắc nhở với bản thân mình không được qua giới hạn của hai chữ “bạn thân”. Và rồi, cái cảm giác mỗi ngày một lạnh nhạt của cậu dành cho tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng tổn thương. Cậu có biết, trước đây, mỗi đêm tôi điều nhắn tin cho cậu, và rồi việc làm đó dường như trở thành thói quen hằng ngày của tôi, cứ đến giờ đó là tôi lại chủ động nhắn cho cậu và nói chuyện cùng cậu. Nhưng bây giờ, điều đó là không thể, tôi biết mọi sự quan tâm của tôi dành cho cậu là vô nghĩa. Tôi hiểu cậu, tôi không thể trách cậu được, cậu được phép ích kỉ giống như tôi đã từng làm vậy với cậu. Nhưng Na Uy, sự vô tâm, lạnh nhạt của cậu đã khiến tôi phải suy nghĩa rất nhiều và thậm chí tôi đã từng cầm chiếc điện thoại mà khóc, tôi muốn hét thật to để giải tỏa những cảm xúc của mình bởi nó khiến tôi vô cùng day dứt, khó chịu. Nhiều lần tôi đã có ý định block Facebook của cậu để từ bỏ thói quen chờ tin nhắn của cậu, để quên đi cậu nhưng làm thế có được gì, chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp trong khi ngày nào tôi và cậu cũng gặp mặt nhau. Nhiều đêm, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cũng đã làm mọi cách có thể nhưng vẫn không quên được hình bóng cậu và tình cảm ấy vẫn không hề vơi đi. Lần đầu tiên trong đời tôi mới hiểu cảm giác của yêu đơn phương như thế nào, và càng hiểu rõ hơn cảm giác khi yêu một người không yêu mình nó đau đên nhường nào. Nó như những vết chỉ cứa vào tim khiến cơ thể đau nhói , suy sụp vô cùng. Tôi chỉ biết lướt lại những dòng tin nhắn cũ để xem. Tôi vẫn hi vọng điều gì đó có thể sẽ thay đổi ở cậu. Tôi vẫn chờ dù biết đau khổ, có lẽ vì tôi quá yêu cậu. Người ta thì nói rằng “càng yêu thì càng đau”, cho đến bây giờ tôi mới hiểu câu nói đó và nó thật sự đúng là như vậy. Tôi yêu cậu nên tôi sẽ chấp nhận đau, Na Uy à.

Dường như chỉ mãi đuổi theo tình cảm của tôi dành cho Na Uy mà tôi đã quên đi một điều khác đó chính là Khánh Linh. Tôi đã rất hận chính bản thân mình đã khiến cho một cô gái hồn nhiên, vui vẻ, dễ thương , và lần đầu biết yêu bị tổn thương. Lần đầu yêu mà lại bị một đứa như tôi từ chối tình cảm. Cô ấy biết tôi thích Na Uy, biết tôi theo đuổi Na Uy, biết tôi làm mọi thứ vì Na Uy, biết tôi không có tình cảm với cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả, không một lời trách móc, ân hận và vẫn đối xử tốt với tôi. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại hi sinh nhiều thứ như thế vì tôi. Tại sao cô ấy không hận tôi, từ bỏ tình cảm dành cho tôi. Nhưng rồi, tôi thấy cô ấy thật giống mình, cũng yêu một người không yêu mình, hihi, nó đau lắm, khổ lắm, tuổi thân lắm, không từ bỏ được vì đó là tình yêu xuất phát từ trái tim, cũng giống như tôi dành cho Na Uy. Và vốn dĩ tình cảm đó hoàn toàn dành cho Na Uy, điều đó có nghĩa tôi sẽ không rung động với Khánh Linh. Nhưng các bạn có hiểu không, làm người con gái khác bị tổn thương là điều vô cùng tội lỗi. Bản thân họ sinh ra là con gái, mà con gái thì cần phải được che chở, cần phải được yếu đuối, cần phải được yêu thương, cần phải được chăm sóc bởi người đàn ông mà họ yêu thương. Đằng này trớ trêu thay cô ấy không phải là người tôi thương. Tôi cũng rất quí Khánh Linh, nhiều lần tiếp xúc với cô ấy, tôi cảm nhận cô ấy là một cô gái tốt, nhưng cô ấy đã không tìm được đúng người mình thương. Hay có lẽ nếu tôi biết cô ấy trước sớm hơn, có lẽ tôi cũng có thể rung động với cô ấy. Đã có lần tôi nhắn tin cho Khánh Linh, nói rõ ràng cho cô ấy biết mọi chuyện, tôi chỉ yêu Na Uy, và sớm mong cô ấy từ bỏ tình cảm với tôi, bởi tôi nghĩ nếu không nói ra thẳng thì cô ấy vẫn sẽ nuôi hy vọng đó, bởi cô ấy cũng biết Na Uy không đáp trả tình cảm của tôi. Nhưng rồi, tôi đã sai lầm, những lời nói ấy của tôi như sát muối vào những vết cứa của cô ấy càng khiến cô ấy thêm đau đớn hơn, tuyệt vọng hơn. Bởi vì bản thân tôi cũng đã bị Na Uy từ chối và tôi cũng vậy, đau lắm. Nhưng tôi là con trai, còn Khánh Linh lại là con gái, mà thiên phú của con gái là sự yếu đuối. Đằng này, tôi đã làm tổn thương cô ấy, và tôi nghĩ cô ấy quá mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện. Bản thân tôi là một đứa con trai, nhưng khi bị từ chối đã đau như thế này, thì hỏi Khánh Linh như dường nào. Cô ấy thật sự mạnh mẽ, thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng ân hận bản thân. Lần đầu tiên trong đời của mày, khi mày biết yêu, lại yêu đơn phương, và sau đó bị người khác từ chối. Lần đầu tiên trong đời của mày, khiến một người yêu sâu đậm, và mày cũng thẳng thắn từ chối họ, khiến họ vô cùng đau khổ, trong khi đó lại là tình yêu đầu đời của họ nữa. Mày thật là quá đáng, thật là xấu xa Duy Mạnh à. Mày có biết vì mày mà Khánh Linh đã khóc rất nhiều, dù gì người ta vẫn là con gái, họ vẫn rất yêu đuối, mà mày lại làm người ta khóc vì mày, vì kẻ không đáng ra gì như mày, mày thật không còn xứng đáng là thằng con trai nữa Duy Manh à. Mày có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người ta chưa, mày có nghĩ rằng vì mày mà người ta chịu đựng đến như thế nào, trong khi đó người ta lại là con gái đó, mày có biết điều đó không. Mày có nghĩ đến một cô gái trong sáng, vô tư, chỉ biết nói cười trước mọi người như Khánh Linh lại bị mày làm tổn thương, buồn đau đến như vậy không.

Tôi nghĩ đơn giản, thời gian có thể xóa mờ đi mọi vết thương của con người. Và rồi tôi đã dành một khoảng thời gian để ổn định lại tâm lý, tinh thần tập trung vào việc học. Cách duy nhất để khiến tôi không còn bận tâm đến chuyện tình cảm nữa là tập trung, lao đầu vào học và học. Và tất nhiên, thời gian đầu không dễ xíu nào, nhưng sau đó mọi thứ đã ổn định hơn. Trong tôi vẫn còn đâu đó hy vọng cho mối tình đầu tiên này.

Mối tình đơn phương ấy kéo dài gần 1 năm thì tôi nghe tin Na Uy sắp sửa đi du học. Các bạn có biết cảm giác sau khi tôi nghe tin này như thế nào không? Vừa bàng hoàng, vừa sốc nặng. Na Uy chuẩn bị đi du học, thế còn tình cảm của tôi dành cho cô ấy thì như thế nào đây, thời gian tới tôi sẽ không còn học chung với cô ấy nữa hay sao, không còn được nhìn thấy cô ấy nữa chăng? Có phải cô ấy đã quyết định một cách đột ngột như vậy vì gia đình hay vì muốn tôi từ bỏ tình cảm này? Mặc dù yêu đơn phương trong suốt thời gian qua, mặt dù đã chịu quá nhiều đau khổ nhưng tôi vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ được cô ấy chấp nhận, một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu tình cảm của tôi chân thành đến mức nào. Nhưng bây giờ nếu như cô ấy đi rồi, thì tôi ấy sớm muộn sẽ không còn nhớ đến tôi nữa, và nếu nhớ chắc chắn cô ấy cũng chỉ xem tôi là bạn thôi. Người ta nói “mưa dầm thấm lâu”, nhưng bây giờ thì phải biết làm sau đây, trong khi đó “xa mặt cách lòng”. Tôi vẫn cứ tin, nếu hằng ngày cô ấy thấy được sự kiên trì của tôi, thì không sớm cô ấy cũng động lòng, nhưng bây giờ không còn như trước nữa thì phải như thế nào đây. Hay khi đó tôi có thể nhắn tin cho cô ấy qua điện thoại, nhưng đó cũng không phải là cách giải quyết tốt bởi tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ xem và trả lời lại cho có thôi. Thật sự là quá rối ren, tôi không biết phải đối mặt với tương lai như thế nào. Thật sự là không cách nào hay sao.

Và rồi thời gian đó cũng đến, năm học thứ hai của tôi đã không còn hình dáng và nụ cười của người tôi thương. Tôi như tuyệt vọng, như không còn động lực để sống, mọi thứ xung quanh tôi dường như trở nên vô nghĩa, tôi như một đứa trị cầm cảm vậy. Một khoảng thời gian tôi không nói chuyện với ai, chỉ đi học và đi về. Vòng tuần hoàn nhàm chán ấy cứ lặp đi lặp lại hằng ngày cuộc sống tôi. Và nhiều lúc tôi suy nghĩ có phải tình yêu đầu đời nào cũng đau khổ thế này hay chăng, có phải mối tình đơn phương nào cũng sâu đậm và kết thúc dang dở như thế này, có phải bất kì ai yêu đơn phương cũng giống như tôi. Hay tôi là một đứa không may mắn trong tình yêu, không có duyên với nó. Tại sao mối tình yêu đầu đời của tôi lại cay đắng đến thế. Nó dường như chèn ép tôi, không cho tôi một xíu hy vọng nào cả, mặc dù tôi đã cố gắng chịu đựng rất nhiều, cố gắng vứt bỏ mọi thứ để chạy theo nó, khiến người con gái vô tội bị tổn thương và đau đớn để chạy theo cái gọi là tình yêu chân thành, tình yêu xuất phát từ con tim. Tại sao người ta lại bảo chỉ cần yêu thật lòng là đủ.... Tại sao cái giá mà tôi đã bỏ hết mọi thứ để cố gắng níu giữ bất cứ cách nào lại không như tôi mong muốn, tại sao lại bất công đến thế. Có thể nói, quãng thời gian đó đối với tôi như một cơn khủng hoảng về tinh thần, dường như tất cả xung quanh đều vô nghĩa trong tôi.

Các bạn biết không, chỉ vì quá yêu một ai đó, mà nhiều khi tôi đã bỏ qua mọi thứ trong cuộc sống của tôi từ bạn bè cho đến người thân. Tôi như một đứa vô cảm, một đứa khù khờ, chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó đối với tôi. Tôi luôn nghĩ tình yêu sẽ là cái gì đó cao đẹp và hạnh phúc lắm nhưng đời đâu như là mơ. Suốt quãng thời gian tinh thần tôi bị suy sụp, tôi như một kẻ điên thì rất may mắn là bạn bè vẫn luôn bên cạnh tôi, luôn giúp đỡ tôi trong đó có cả Khánh Linh. Nhiều lần tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy, tức giận vô cớ với cô ấy để cô ấy quên tôi đi, quên một kẻ đã khiến cô ấy đau khổ, khiến cô ấy phải rơi nước mắt, khiến cô ấy quên mọi thứ, khiến cô ây gồng mình mạnh mẽ chịu những tổn thương mà tôi gây ra. Nhưng điều đó là vô nghĩa, và tôi nghĩ, cô ấy cũng giống tôi như lúc trước, tôi không nên làm những điều đó với cô ấy, cô ấy vô tội và không hề có lỗi, tốt hơn tôi có chỉ có thể xem cô ấy như trước, là bạn của tôi mà thôi.

Chuyện dì cũng sẽ trôi qua, dù cho có sâu đậm đến cỡ nào đi chăng nữa. 4 năm học đại học, mọi chuyện trong quá khứ đối với tôi chỉ còn là ký ức, mặc dù tôi vẫn nhớ tới Na Uy. Nhưng tình cảm đó có lẽ cũng đã chai thành đá, tôi đã không liên lạc với cô ấy một khoảng thời gian dài kể cả gọi điện hoặc trên Facebook. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ và quyết tâm lao vào học thật tốt để có được tương lai tốt hơn, còn về chuyện cũ thì tôi không còn nghĩ tới nữa. Nhưng sâu trong thân tâm vẫn mong chờ một ngày nào đó sẽ gặp lại Na Uy, tôi nghĩ bây giờ chắc có lẽ cô ấy cũng đã học xong rồi.

Có lẽ quãng thời gian mà từ khi Na Uy đi du học đối với tôi là tồi tệ nhất, nhưng như mất đi sức sống, như một kẻ mất hồn. Nhưng rất may, xung quanh tôi vẫn có những người bạn tốt luôn cổ vũ, động viên và an ủi tôi. Khánh Linh cũng vậy, dường như thời gian đó tôi chỉ xem cô ấy là bạn. Tôi cảm nhận được rằng tình cảm của cô ấy dành cho tôi vẫn không thay đổi. Cô ấy là người luôn âm thầm cạnh tôi suốt quãng thời gian mà tôi cảm thấy bế tắc, khó khăn nhất, cô ấy không làm gì lớn cả, chỉ là cô ấy dõi theo tôi, động viên tôi mỗi ngày, cô ấy tin rằng ngày nào đó Na Uy sẽ hiểu tôi và bảo tôi đừng lo lắng. Cũng là cô ấy, người giúp tôi nhận ra nhiều điều hơn ngoài tình yêu. Còn rất nhiều thứ khiến tôi phải suy nghĩ hơn là chuyện tình yêu. Và sau đó, tôi trở nên vui hơn, và không còn là một kẻ thất thần như trước. Phải nói rằng, nếu cuộc sống này thiếu tình bạn, nó sẽ trở nên thật nhạt nhẽo và vô nghĩa. Tôi cũng luôn nghe ngóng những tin về Na Uy từ đám bạn và biết được rằng cô ấy đang học lên cao học nữa, và cuộc sống cũng rất tốt. Tôi cũng lấy làm vui khi nghe được điều này, và vẫn có hy vọng gì đó về cô ấy, nhưng rồi cũng cho qua, vì tôi biết khoảng cách giữa tôi và cô ấy là không thể. Và cũng không thể nào đùng một cái, mọi chuyện lại theo như ý muốn của tôi được.

Có lẽ từ chính mối tình đơn phương ấy, tôi đã vững vàng hơn trong chuyện tình yêu. Chuyện tình cảm cứ để tự nhiên mà đến, không thể gượng ép được. Yêu là sự thấu hiểu nhau, là sự chân thành từ cảm xúc dành cho nhau, là sự dâng hiến cho nhau nhưng đồng thời cũng là sự tự do, thoải mái cho nhau. Không thể vì điều gì đó, vì cảm xúc của riêng ai đó mà gượng ép nhau phải chấp nhận. Như thế không còn là tình yêu nữa bởi tình yêu là sự tự nguyện của hai bên. Có thể nói, từ lúc tôi quen Khánh Linh đến bây giờ tôi đã không làm gì thật sự đặc biệt dành cho cô ấy, ngay cả những lúc cô ấy đau khổ nhất chính tôi cũng là người bỏ rơi cô ấy. Các bạn nghĩ xem, tôi là người khiến cô ấy đau khổ, nhưng tôi lại không quan tâm cô ấy, bỏ qua mọi thứ cảm xúc của cô ấy để theo đuổi một thứ vốn dĩ đã không thuộc về mình. Nghe vô lý nhưng lại thuyết phục. Bơi nó là mối tình đầu, mối tình đơn sơ, trong sáng, chưa hề gọi là có được kinh nghiệm. Và thời gian đó, Khánh Linh đã một mình gánh chịu bao nhiêu đau khổ, thất vọng do tôi gây ra. Và tôi biết rằng, cô ấy thật sự phi thường hơn những gì tôi nghĩ. Là con gái, nhẽ ra phải được những cái gọi là hạnh phúc như bao người con gái khác có được. Một người tốt như cô ấy lẽ ra cũng phải đáng được như vậy chứ không phải như những gì tôi làm đối với cô ấy. Tôi biết, cô ấy có buồn, có giận tôi, nhưng cô ấy đều bỏ qua, vì cô ấy biết mình chỉ là người đến sau. Mà đã người đến sau thì phải chấp nhận. Không tranh giành, không so đo với bạn thân của mình. Vẫn luôn hi vọng Na Uy có thể suy nghĩ lại để cô ấy không phải chứng kiến cái cảnh tôi đau khổ ngày đêm. Nhưng thật ra, nếu chuyện đó có xảy ra, thì tôi nghĩ cô ấy cũng không vui, nhưng vì bạn thân mình, nên cô ấy sẽ chấp nhận. Và rồi, tôi dường như cảm thông cho cô ấy, cảm thấy trước kia mình đã quá tàn nhẫn với cô ấy nên tôi nghĩ nên phải đối xử với cô ấy tốt hơn. Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều thứ, tôi thiết nghĩ cô ấy có một sức chịu đựng thật phi thường. Thời gian đó, tôi đã trở lại như trước, mọi chuyện dường như đã ổn, trong tôi chỉ có cuộc sống hiện tại và tương lai, mặc dù vẫn hay hỏi thăm về Na Uy nhưng tôi không còn hy vọng gì về chuyện cũ. Thời gian của dòng chảy cuộc sống quá nhanh khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều thứ và quên đi những gì đã xảy ra ở hiện tại. Đồng hành với tôi luôn là những người bạn tốt. Dường như tôi đã bắt đầu cảm nhận được tình cảm của Khánh Linh dành cho tôi. Đã qua ngần ấy năm rồi, mỗi đứa đều đã ra trường rồi, nhưng cô ấy vẫn dành thời gian nhắn tin hỏi han tôi, còn rủ cả bọn đi chơi nữa. Có lẽ cô ấy đã bớt đau khổ hơn, thấy vậy tôi cảm thấy rất vui. Khánh Linh trong mắt tôi bây giờ giống hệt Khánh Linh lúc tôi mới quen biết. Nhanh nhen, vui vẻ, hòa đồng nhưng lại thêm sự sâu thẳm bên trong đôi mắt ấy, lời nói ấy, nụ cười ấy. Và tôi cũng đáp trả lại sự quan tâm của cô ấy bằng những hỏi han, giúp đỡ cô ấy. Tôi nhận ra cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt, và nếu như không có Khánh Linh thì liệu rằng bây giờ tôi chỉ là một kẻ vô thức lang thang đâu đó sau mấy năm học hay có thể tôi đã bị một chuyện gì đó tồi tệ hơn xảy ra. Tôi bắt đầu quan tâm Khánh Linh nhiều hơn. Có lẽ tôi đã bắt đầu rung động trước tình cảm của cô ấy, một tình cảm chân thành mà không ai thay thế được. Dù đã chịu đựng rất nhiều đau khổ nhưng cô ấy vẫn yêu tôi. Vậy sao tôi lại để mất cô ấy được chứ. Tôi đã bắt đầu đón nhận nó, bắt đầu quan tâm cô ấy mỗi ngày một nhiều hơn. Rồi cũng làm nhiều thứ để khiến cô ấy vui hơn. Tôi chỉ muốn bù lại những gì cô ấy đã chịu đựng trong suốt thời gian vừa qua. Tôi muốn thấy một Khánh Linh thật vô tư, hồn nhiền, dễ thương như trước nữa.