Tôi hoàn toàn thất bại trong việc che giấu cảm xúc của mình. Cổ họng thắt lại, tay thì run rẩy.
"Thật sự không có gì tồi tệ từng xảy ra? Không có những giáo phái bạo lực phủ đầy biểu tượng khiến họ phát điên? Không có những lời thì thầm trong bóng tối hứa hẹn quyền lực tối cao hay cuộc sống bất tử? Không có những sinh vật méo mó rình rập trên đường phố và kéo mọi người ra khỏi nhà của họ?”
" Nếu điều đó xảy ra ở Đế chế Nhân loại như vậy thì tôi không muốn hành tinh này dính dáng gì tới. Những gì ngài nói chưa từng xảy ra ở đây. Chúng tôi từng có những thỉnh thoảng những psyker điên cuồng hoặc những kẻ nghĩ rằng psyker là chủng tộc thượng đẳng hơn tất cả rồi sau đó tự nhiên bị nổ tan xác. Từ khi những người Tau đến, chuyện như thế đã không còn diễn ra. Đó là lý do có 1 vài lý tưởng của họ được người dân ở đây chấp nhận.
" Ngài có thể tưởng tượng tới hệ lụy nếu mà chúng tôi phải nhốt 1% dân số của mình? Người thân của họ sẽ trở nên bất hợp tác, còn psyker thì trở nên kích động mà phá nát mọi thứ. Cách tốt nhất để ngăn ngừa chuyện như thế. là tạo ra một nơi mà họ có thể nhận được sự trợ giúp hoặc khiến đầu óc của họ trở nên bận rộn vì công việc"
Đoàn xe đến thành phố và từ từ tiến vào con đường chính. Tôi giữ một luồng suy nghĩ tập trung vào hệ thống lái tự động của mỗi chiếc chimera và ra lệnh cho chúng làm giảm thiệt hại cho con đường ít nhất có thể. Các servitor theo sau sử dụng sức mạnh của khung xương ngoài i để dậm xuống bất kỳ tấm đá nào bị tróc ra.
" Một cách giải quyết vấn đề cực kì thông minh."
" Cảm ơn vì lời khen. Nếu ngài muốn hiểu rõ hơn hãy tới câu lạc bộ của họ và gặp mặt chủ tịch clb đó."
"Câu lạc bộ?"
" Đúng, , họ có một khu phức hợp lớn ở rìa thành phố. Rất nhiều vườn, phòng học và nơi thiền định. Cũng có một vài tòa nhà hành chính với nhà kho. Có một thư viện đặc biệt cùng khu chợ dành cho họ, họ cũng được thị trưởng cho một loạt những tòa tháp. Tòa tháp trung tâm là tòa nhà được sử dụng nhiều nhất. Nó có một nhà ăn lớn, vì vậy mọi người gọi nó là câu lạc bộ và cuối cùng điều đó có nghĩa là toàn bộ khu phức hợp."
" Những nơi khác cũng có?"
" Có, mỗi thị trấn hay thành phố khác đều có một cơ sở. Tuy nhiên, tất cả đều có quy mô nhỏ hơn."
" Ừ, tôi cho rằng đó là điều cần thiết với nhiều psyker như vậy."
Kiểm tra các camera bên ngoài, tôi thấy mọi người xếp hàng trên đường phố chỉ trỏ vào chúng tôi. Một số đứa trẻ nghịch ngợm cố gắng chạm vào chimera. Tôi chỉ đạo các servitor giữ bọn nhóc này tránh xa để không tự làm bị thương bản thân.
" Hiển nhiên. Tiếp đến nói về những thứ có giá trị. Ở đây, chính là nhiên liệu hoặc bất cứ thứ gì cần nhiên liệu để tạo ra. Bất kỳ loại kim loại gia công nào, như dao, ấm và đồ trang sức. Nước đun sôi, rượu, cồn công nghiệp, những thứ như vậy. À, muối nữa. Với lượng ánh sáng mặt trời ở mức tối thiểu, phải mất rất lâu để làm bay hơi nước biển và khai thác muối rất nguy hiểm bởi vì xảy ra nhiều trận động đất."
Tôi gật đầu. " Vậy tiền tệ thanh toán của mọi người là gì? Thứ gì làm đơn vị trao đổi trung gian?"
Anh ta tháo găng rồi đưa tay xuống thắt lưng lấy 1 cái túi, sau đó đổi nó ra tay. " Ngài thấy những thứ này không? Đây là ngọc trai. Những viên ngọc lấp lánh mà chúng tôi tìm thấy trong một loài sinh vật ở dưới biển. Chúng làm đồ trang trí rất đẹp, tuy nhiên chỉ có vậy. Người nào đeo ngọc trai bị coi là rẻ tiền hoặc lười biếng. Bọn trẻ hay làm trò đó. Ngọc trai là đơn vị trao đổi chung của chúng tôi và việc nuôi trồng chúng được kiểm soát bởi nhà nước. Mọi người trả theo trọng lượng. Chúng có kích thước, hình dạng và màu sắc khác nhau, nhưng nếu nó quá nhỏ để dễ dàng cầm lên, ngài ko cần phải chấp nhận nó. Xương động vật cũng dùng để trao đổi được."
Các tòa nhà hai bên đường đều là những kiểu nhà mái vòm, , được làm từ những viên ngói màu xám, và nằm trên các cột đá có đỉnh hình nấm, giống như các kho lương thời trung cổ. Tôi phóng to độ phân giải và nhận thấy không có gì được gắn chặt vào nhau, cho phép các cột cùng mái vòm di chuyển, thay vì bị nứt khi mặt đất rung chuyển.
"Tôi biết ngọc trai là gì," tôi cười, " nhưng xin cảm ơn anh đã giải thích."
Thorfinn khịt mũi, "Làm sao tôi biết được ở ngoài không gian kia có biển."
"Một giả định hợp lý. Mà ở đây mọi người có sử dụng kim loại hoặc đá quý nào không?"
" Ý ngài là sao? Tất cả kim loại đều quý giá. Đá quý làm công cụ tốt."
"Tôi muốn nói đến vàng, bạc và bạch kim."
Thorfinn rùng mình, "Không. Quá sáng bóng. Những kim loại này thu hút lũ chim. Chúng tôi phải sử dụng một loại sáp đặc biệt trên áo giáp để ngăn sự phản chiếu. Ngài thực sự ko muốn mặc giáp làm bằng kim loại sáng bóng, và ở đây những kim loại kiểu đấy ko có gì để sử dụng."
" Thú vị thật! Ở Đế Chế, mọi thứ đều được trang trí bằng vàng, đặc biệt là các đền thờ và vũ khí nghi lễ hay bộ giáp. Tiền xu của chúng tôi được làm từ bạc cùng các kim loại loại bạch kim được sử dụng trong sản xuất năng lượng."
" Để tôi đoán, những hộp quà của ngài đổ đầy những thứ đó."
" Chính xác là một số."
Thorfinn cười khúc khích, "thế thứ ngài cho tôi là gì?"
" Hừm, với một người lính như anh thì món quà thích hợp nhất hiển nhiên là vũ khí." Tôi đưa cho đội trưởng một khẩu laspistol.
" Người Tau từng đưa cho chúng tôi những khẩu súng còn lớn hơn nhiều khẩu súng của ngài. Họ gọi đó là súng trường. Chúng tôi đã từ chối. Đống súng đó ko có ích gì nếu chúng tôi ko thể tự sản xuất ra hoặc ít nhất là tự bảo trì, bảo dưỡng, và không có cách nào để người Tau dạy cho chúng tôi những kiến thức đó."
" Tôi có hướng dẫn cách chế tạo ra súng nhưng đó là giao dịch cấp quốc gia. Đổi lại, tôi sẽ tặng anh một vũ khí không bao giờ hỏng hay cần bảo dưỡng. Một chiến binh nổi tiếng hay giàu có ở Đế Chế mới đủ khả năng mang theo vũ khí tương tự thế này. Anh muốn loại vũ khí lớn trông hoàng tráng hay nhỏ cho dễ mang theo?"
Thorfinn gãi má, “Vũ khí của tôi vốn đã khó hỏng rồi."
" Thật vậy, chắc hẳn đó là kim loại tốt. Nhưng vũ khí mà tôi muốn tặng anh là vũ khí năng lượng, thứ có thể dẽ dàng bổ xuyên qua mọi loại giáp hay đám sinh vật sở hữu lớp da thịt dày."
" Nghe ngài mô tả thôi mà tôi cũng đã rất muốn sở hữu thứ này rồi. Hi vọng đó là cây rìu."
" Chiếc rìu này sẽ chờ anh ở trong căn cứ của tôi. Anh có thể tới lấy bất cứ lúc nào, sau 2 giờ nữa. Nói với bất kì thành viên trong phi hành đoàn của tôi và họ sẽ đưa nó cho anh, kèm theo cả hướng dẫn sử dụng. Tuy nhiên xin đừng cố gắng giao tiếp với phi hành đoàn của tôi. Họ được yêu cầu giữ im lặng để tránh những sự cố không đáng có."
Đó là một lời nói dối, nhưng tôi sẽ không nói với anh ta rằng tất cả bọn chúng chỉ là những nhân bản không có não.
" Cảm ơn, rất vui được phục vụ ngài. Liệu tôi có thể lấy thêm vũ khí năng lượng cho cấp dưới của tôi không? Thật không hay khi chỉ có mỗi mình tôi có đồ tốt."
" Rất tiếc là không thể. Vũ khí năng lượng mất rất nhiều năm để chế tạo ra và nó là vũ khí gia truyền. Cái rìu năng lượng mà tôi đưa cho anh đã hơn 800 năm tuổi. Có được thứ quý giá như vậy, mong anh giúp tôi hết sức có thể trong suốt thời gian tôi ở đây, bất kể cấp trên của anh nói gì."
" Tôi ko biết nữa."
" Nếu vậy, tôi sẽ cung cấp cho anh vài tấn than hoặc muối nếu thích."
" Nah, tôi lấy vũ khí."
" Lựa chọn sáng suốt."
Chiếc Chimera dừng lại và cánh cửa sau mở ra. Những mái vòm lớn, nhiều cái, tất cả đều được kết nối bằng vải bạt dày, cân bằng trên hàng ngàn cột đá đặt giữa một công viên u ám. Tám tòa tháp bát giác cùng một hàng rào gỗ dày bao quanh tòa nhà và khuôn viên.
Thorfinn nhìn qua rồi tháo dây an toàn. " Chúng ta đã tới nơi."
28 kị sĩ grox trên 14 con thằn lằn khổng lồ đang ở cổng chính, cộng thêm 200 bộ binh tuần tra khuôn viên.
" Chà, một sự hiện diện quân sự đáng kể, quốc hội không được mọi người ủng hộ sao?"
" Không có chuyện đó, tôi dám chắc là do sự xuất hiện của ngài."
" Chí ít anh không giả vờ rằng họ ở đó để bảo vệ tôi."
" Tôi không nói dối bạn bè của mình."
Tôi bật cười. " Chúng ta là bạn bè? Ok, rất hân hạnh."
Chúng tôi ra khỏi chiếc chimera. Thorfinn trò chuyện với các lính gác ở cổng rồi đưa cho họ một chiếc huy hiệu. Một lính gác tóc ngắn màu vàng đi vào trong trạm gác, sau đó quay trở lại trả huy hiệu cho Thorfinn.
Quaani rời khỏi chiếc Chimera còn lại và nhập hội với tôi.
Thorfinn vẫy tay gọi. " “Aldrich, ngài và 2 người khác có thể đi cùng tôi." anh ta chỉ vào người lính tóc vàng. "Trung úy Carvorst Pitfichie sẽ hộ tống chúng ta. Trung úy, đây là Thuyền trưởng Aldrich Issengrund và Hoa tiêu Quaani."
" Cảm ơn đội trưởng Ursus, trung úy Pitfichie. Hoa tiêu Quaani sẽ đi cùng tôi, không cần thêm ai khác."
Carvorst ngước nhìn chúng tôi. " Trời ơi, 2 vị ăn gì mà cao dữ vậy."
"Gói khẩu phần," tôi nói.
" Không đời nào, tôi phải ăn bao nhiêu mới cao được như ngài?"
" Magos toàn ăn kim loại thôi, đừng tin." Quanni nói.
" Thức ăn bên ngoài không gian thật kì lạ," Carvorst lắc đầu, anh ta liếc nhìn Quaani. " Còn ngài thì sao?"
" Chiều cao này là do tác dụng phụ của công việc của tôi."
" Tôi đoán ngài phải thật cao để nhìn thật xa ở ngoài không gian. À mà ngài là psyker đúng không? Tôi cảm thấy hào quang râm ran trên da ngài."
Hử? Sao mình chưa bao giờ cảm thấy điều đó trên người Quaani nhỉ?
Quaani cười, "Khá hài hước khi anh cảm thấy như vậy, trung úy Pitfichie, và đúng tôi là một dạng psyker."
Carvorst cười toe toét rồi bắt đầu dẫn đường. " Mời các vị đi theo tôi."
Chúng tôi theo Carvorst dọc theo con đường lát đá, những người lính quan sát chúng tôi suốt dọc đường. Chúng tôi đến mái vòm chính và bước qua một cửa hình bầu dục. Nội thất bên trong được phủ bằng các tấm gỗ tinh xảo được chạm khắc phức tạp. Không gian mở rộng lên đến đỉnh và được chiếu sáng bằng các ống thủy tinh lớn chứa đầy tảo phát sáng. Hàng chục người lấp đầy mái vòm, hớt hải xung quanh hai bàn tiếp tân hình lưỡi liềm ở trung tâm mái vòm."
" Ấn tượng đúng không?" Thorfinn nói. " Tôi mới tới đây vài lần và lần nào cũng bị đau cổ khi cố gắng nhìn hết hoạt tiết trên trần nhà."
" Nó thực sự khiến tôi trân trọng việc thăm những nơi mới,” tôi nhận xét. “Tôi chưa bao giờ thấy nơi nào được chiếu sáng bằng tảo trước đây.”
Chúng tôi theo các con đường được đánh dấu bằng các hoa văn gỗ khác nhau.
" Tôi có một câu hỏi." Thorfinn nói. " Tàu vũ trụ của các vị chạy bằng gì khi mà ngoài đó không có dầu cá hay những nhiên liệu đốt tương tự."
" Những ngôi sao," Quaani giải đáp. " Những ngôi sao và những lời cầu nguyện."
" Nghẹ thực sự huyền ảo đối với tôi." Carvorst nhận xét.
" Tôi là người chế tạo tàu không gian." Tôi lên tiếng. " và mặc dù tôi hiểu cách thức và lý do chuyển động của con tàu, sự kinh ngạc chưa từng phai nhạt."
Mái vòm tiếp theo ít mở hơn và Carvorst dẫn chúng tôi đi dọc theo các hành lang trần cao đến một phòng tiếp tân.
" Tôi thực sự rất muốn ngắm nhìn con tàu." Carvorst nói.
" Chuyện này có thể sắp xếp. Tôi không ngại có khách tham quan. Anh có thể nộp đơn yêu cầu tại căn cứ của tôi nếu thực sự muốn tới xem."
" Ngài nói thật? Tôi chắc chắn sẽ ghé qua. Xin hãy đợi ở đây để tôi vào trong báo cho thủ tướng rằng các vị đã đến."
"Cảm ơn, trung úy. Rất vui được gặp anh,” tôi nói.
Carvorst gật đầu,"Rất vui được gặp ngài, thuyền trưởng."
Một người đàn ông trẻ, mặc bộ đồ vải tuýt, bước vào từ cửa bên và mời tôi dùng trà. Tôi đồng ý và nhận được một hỗn hợp thảo mộc hơi ngọt, không có sữa hoặc đường đi kèm.
Thoát khỏi bộ giáp năng lượng của mình, tôi ngồi xuống gần mép chiếc ghế sofa và bắt đầu thưởng thức đồ uống. Nó không phải là Trà của thợ xây/Builder's tea( loại trà đặc rẻ tiền hay được uống bởi những người lao động chân tay), uống khá dễ chịu, cũng là thứ gần nhất với một thức uống thực sự kể từ khi tôi tỉnh dậy ở cái địa ngục man rợ này. Thậm chí trà còn đi kèm với bánh quy bơ giòn.
Những thứ này làm tôi gợi nhớ tới hồi xưa. Tôi sẽ rời khỏi hành tinh này trong tình trạng tốt hơn nhiều lúc tôi đến.
Một người đàn ông thấp với mái tóc đen và đường viền hàm quý tộc bước vào. Ông ta cũng mặc vải tuýt cùng chiếc váy Kilt cầu kì.
"Đó là thủ tướng," Thorfinn thì thầm.
Tôi đứng dậy và bước cẩn thận quanh bàn cà phê, rồi đưa tay ra. "Thủ tướng Callen Gunn?"
Ông ta bắt tay tôi, "Đúng, và ngài là Magos Explorator, Aldrich Isengrund. Cuộc tìm kiếm tri thức của ngài thế nào rồi?"
Tôi nhướng mày. " Thật ngạc nhiên khi ngài lại biết chi tiết tới như vậy. Cái này được dạy ở trường hay những trợ lý của ngài đã tìm ra những chi tiết đó nhanh chóng như vậy?’
Callen mỉm cười, " Nhờ một vệ sĩ bên cạnh tôi. Anh ta nhận ra danh hiệu."
" Tôi rất ấn tượng, và vâng, cuộc tìm kiếm của tôi đã đạt được một số thành công, cảm ơn ngài."
" Rất vui khi nghe điều đó. Điều gì đưa ngài tới Marwolv và tại sao ngài chọn liên lạc với chúng tôi?"
"Giống như tất cả các thuyền trưởng rời xa khỏi hành tinh mẹ của mình, tôi đang tìm kiếm nguồn cung mới. Tôi liên lạc với ngài vì ngài có thành phố lớn nhất trên hành tinh thành ra có khả năng hỗ trợ tôi thực hiện nhiệm vụ của mình."
" Vậy ngài đề xuất gì?"