Chương 31: Bước nhảy warp đầu tiên

Sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi dạo quanh thunderhawk, điều khiển một luồng nanite làm thăng hoa băng rồi làm phẳng nó. Bắt đầu từ đuôi, tôi đào bới chiếc tàu bị hư hại.

Với việc mối đe dọa đã bị loại bỏ, tôi phát hiện ra rằng kể cả trong trường hợp thunderhawk bị phá hủy, thang máy trọng lực vẫn hoạt động nên chúng tôi sẽ không bị mắc kẹt tại hành tinh này. 10 phút sau thunderhawk được giải phóng và tôi yêu cầu Cygnus bay vào cột nâng để nó đưa chúng tôi lên, thay vì cố sử dụng con tàu để nó bị hư hỏng thêm.

Tôi tranh luận trong vài phút với linh hồn máy móc để điều khiển chúng tôi vào cột nâng, nhưng nó từ chối sử dụng thang máy vì nó bảo nó vẫn có thể bay được. Xong lại còn gửi cho tôi một loạt hình ảnh liên quan đến chiến thắng và cảnh báo về việc sử dụng một thang nâng chưa được kiểm nghiệm. Cuối cùng tôi ghi đè mệnh lệnh và sử dụng thang máy đưa chúng tôi lên quỹ đạo. Thế là Cygnus từ chối nói chuyện với tôi trong suốt phần còn lại của hành trình.

Khi chúng tôi an toàn trên tàu Distant Sun, tôi đi đến tháp điều hướng với Quaani và nấu một bữa ăn xa xỉ, sau đó dành phần còn lại của ngày trong tháp. Tôi thậm chí còn chỉ đạo một servitor sơn móng tay của chúng tôi theo màu của nhà Ray’a’Nor với những con đại bàng hai đầu nhỏ của đế chế.

Sự ngớ ngẩn của mấy việc này giúp chữa lành trái tim và tâm trí của chúng tôi. Ngày hôm sau, tôi tới đài quan sát và gọi cho Aruna.

" Chào Magos."

" Xin chào Aruna. Cảm ơn vì đã cứu mạng."

"Đó là nhiệm vụ của Aruna."

"Không phải ai cũng làm nhiệm vụ của mình khi được yêu cầu."

"Aruna là một cỗ máy."

"Tôi không hiểu."

"Ngài sẽ hiểu sớm thôi, Magos, ngài học hỏi rất nhanh."

" Đó là nhờ ân huệ của các linh hồn máy móc, và từ sự khôn ngoan của các đồng nghiệp của tôi.”

"Nhân loại luôn học hỏi từ công cụ của mình và xây dựng dựa trên kiến thức của các thế hệ trước. Aruna thấy hoàn cảnh của ngài là tự nhiên.”

"Ngay cả công cụ bằng đá?"

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Aruna, “Đặc biệt là công cụ bằng đá.”

"Bây giờ cậu có thể làm gì, Aruna?"

"Bất cứ điều gì cần thiết. Aruna có thể chỉ đạo các servitor hoàn toàn, vận hành tất cả các cơ sở, kiểm soát các hệ thống phòng thủ nội bộ và khai hỏa vũ khí. Với một đội ngũ tiêu chuẩn, Aruna sẽ chỉ hỗ trợ khi được yêu cầu. Nó cũng có thể ghi đè lệnh của bất kì ai ngoại trừ thuyền trưởng theo ý mình, không phải những điều như vậy là cần thiết. Aruna có thể bỏ qua các sĩ quan tồi cho đến khi họ được thay thế."

"Hoặc chịu đựng các sự cố nổ."

“Aruna sẽ không bao giờ tự làm hỏng mình hoặc các linh máy móc khác để loại bỏ thành viên phi hành đoàn. Con tàu có những cửa khóa không khí để làm việc đó."

Tôi cười nhẹ, hy vọng Aruna nói đùa. "Làm ơn đừng làm vậy, Aruna. Tới khi chúng có có phi hành đoàn, nếu có ai đó thực sự làm cậu thấy phiền, hãy gửi cảnh quay cảm biến đến bộ phận thích hợp và nó sẽ được giải quyết.”

"Yêu cầu đã được ghi nhận."

" Tôi giờ sẽ thêm cậu vào hệ thống quản lý tự động, nhờ đó bây giờ cậu được phép tiếp cập kế hoạch, theo dõi lỗi và giải quyết các truy vấn không yêu cầu sự can thiệp trực tiếp của tôi. Điều đó sẽ giúp đẩy nhanh việc sửa chữa vì, với sự giúp đỡ của cậu, tôi sẽ quản lý thêm được nhiều servitor hơn."

"Aruna tuân lệnh."

Tôi trở lại làm việc. Quaani sau 1 tiếng tự xoay xở đã lại quay trở lại cạnh tôi, nhưng khi tháng ngày trôi qua, thằng bé ngày càng tập trung vào việc học, dành ít thời gian hơn với tôi.

Tôi giúp thằng bé hết mức có thể, sử dụng các cảm biến tiên tiến của mình để phát hiện những gì thằng bé đang làm và so sánh với các chỉ số mong đợi từ sách hoặc dữ liệu Quaani học được. Tuy nhiên, hầu hết sự giúp đỡ của tôi là giám hộ, sử dụng nanite theo dõi sức khỏe của thằng bé, ngăn thằng bé khỏi những suy nghĩ tiêu cực, và các mẫu hormone không lành mạnh do sử dụng warp không đúng cách hoặc do xui xẻo ngẫu nhiên.

Càng nghiên cứu cách Quaani học tập, tỷ lệ thành công của các sửa đổi psyker cho bản thân tôi càng tăng lên.

Với tất cả thiết bị khai thác bị phá hủy và các servitor bên ngoài vỏ warpbane dễ bị chiếm hữu, tôi suy nghĩ lại kế hoạch của mình.

6 tháng sau khi trạm không gian của chúng tôi bị phá hủy, tôi đã thiết kế ra một loại servitor mới, có xương được bảo vệ cùng electoo ở trên da. Các họa tiết kém tinh tế hơn nhiều so với của tôi, tạo ra một vẻ ngoài cyber-tribal với các vòng xoáy, đường nét và chữ rune phát sáng, mặc dù tất cả đều được che giấu bởi bộ đồ lưới của chúng.

Tôi cũng nâng cấp các cấy ghép của chúng bằng cách sử dụng các vật liệu quý có khả năng bảo vệ và tìm ra một chất thay thế máu có thể được coi là dầu thiêng. . Điều này biến các servitor thành những người bạch tạng, và dầu thiêng chỉ có thể cung cấp từ bên ngoài. Một điểm yếu nhỏ nhưng quan trọng mà tôi vui lòng thêm vào vì mọi biện pháp tôi thực hiện để biến các servitor của mình thành thánh tích đều là điều tốt.

Một vấn đề tôi không thể bỏ qua là mặc dù servitor không mất nhiều thời gian để phát triển, nhưng việc sản xuất các bộ phận nâng cấp của chúng lại mất nhiều thời gian. Chỉ có lượng lớn cấy ghép đã thu hồi mới giúp thời gian sản xuất của tôi giảm xuống còn bốn tháng, và khi chúng cạn kiệt sau khoảng hai mươi nghìn chiếc đầu tiên, mỗi lô sẽ mất bảy tháng để thực hiện.

Với giới hạn trước mắt, tôi chuyển đổi kho hàng thành các nhà máy vi mô để sản xuất ra nhiều cấy ghép và dầu hơn.

Phải mất 4 năm để thay thế toàn bộ đám servitor này bằng các thiết kế mới và chế tạo thiết bị khai thác mới, sau đó thêm 3 năm nữa để xây dựng một cánh của D-POTs, bốn loại một và một loại hai. Phần lớn thời gian dành cho D-POTs là để tái trang bị nhà máy của Distant Sun và đảm bảo chất lượng. Lập trình các servitor để lắp ráp chúng là thách thức thực sự, nhưng một khi chúng đã nắm vững, tôi có thể chế tạo một D-POT loại một mỗi tám giờ và một loại hai trong hai mươi giờ.

Mặc dù tôi có ít hơn một nửa số tàu con thoi so với trước đây, khả năng nâng của tôi tốt hơn nhiều. Điều tuyệt vời nhất về D-POTs là chúng chạy êm hơn nhiều so với arvus lighter.

Tôi hy vọng sẽ trang bị vũ khí cho chúng, nhưng hiện tại chúng vẫn chưa có vũ khí vì tôi không có đủ tài nguyên để xây dựng một nhà máy sản xuất vũ khí hoặc thời gian để làm cho các linh hồn máy móc vũ khí của Đế Chế hoạt động hiệu quả với các AI bảo vệ dữ liệu Liên Bang điều hành hệ thống D-POTs.

Sau khi thiết kế lại các servitor, tôi sửa chữa thunderhawk và gửi nó đi quét Mote trong nhiều năm.

Sau những lần quét kỹ lưỡng và nhiều lỗ thăm dò, tôi biết rằng mặc dù Mote có đủ adamantium để xây dựng xưởng đóng tàu di động của tôi, như đã được báo cáo bởi auspex tầm xa, hầu hết đều nằm ở lõi và loãng đến mức tôi sẽ phải khai thác toàn bộ lõi để tinh chế đủ adamantium, một nhiệm vụ sẽ mất hàng thế kỷ.

May mắn thay, có đủ vật liệu dễ tiếp cận để sửa chữa hầu hết Distant Sun, nhưng tôi sẽ không thể trang bị lại nó, hoặc giải quyết các vấn đề cấu trúc chính, bố cục mê cung và các lỗi khác đã xuất hiện từ nhiều thế kỷ sửa chữa chắp vá cho đến khi tôi có được xưởng đóng tàu di động hoặc đến được lãnh thổ Đế Chế.

Toàn bộ thẩm mỹ của con tàu đã trở nên vô cùng hỗn tạp khi tôi cập nhật mọi thiết kế với các biện pháp bảo vệ rộng rãi khi tôi phải ưu tiên, chỉ cập nhật các cơ sở chính cùng các khu vực yêu cầu sửa chữa thiết yếu.

Biểu tượng của Đế chế được tích hợp tinh tế hơn nhiều so với trước đây, khi tôi loại bỏ kiến trúc cồng kềnh, trang trí quá mức để thay thế bằng các bề mặt mượt mà, phức tạp hơn, cung cấp diện tích bề mặt lớn hơn nhiều cho các bảo vệ. Các thiết kế ít phô trương hơn sử dụng ít kim loại quý hơn nhiều, cho phép tôi tái chế vật liệu cho các bảo vệ. Số lượng đầu lâu giảm đi đáng kể khi tôi hết tài nguyên.

Tôi nghĩ rằng con tàu trước đây dựa vào vô số phước lành liên tục được ban tặng bởi thủy thủ đoàn mechanicus của nó, tôi ko thể tự mình làm việc này mà phải dựa vào các kế hoạch bảo vệ tốn kém, tốn thời gian cũng như các thành phần được thánh hóa trong các nghi lễ tập thể, một khía cạnh của công nghệ đế chế mà tôi khó có thể coi trọng, dù nó quan trọng đến mức nào.

Sau 7 năm, một nửa khoang chứa của con tàu đã được thay thế bằng các nhà máy vi mô và hiện tôi có 40.000 phi hành đoàn và có thể sản xuất 1.000 servitor mỗi tháng, trên lý thuyết.

Tôi cũng có thể tinh chế đủ nhiên liệu warp cho sáu lần nhảy, sau khi tôi hoàn thành khóa học an toàn sản xuất nguy hiểm của Aruna, làm cạn kiệt tất cả các mỏ vật liệu tâm linh tích tụ của Mote. Việc tổng hợp chúng vượt quá khả năng của tôi. Ngoài ra, tài nguyên nhiên liệu warp cạnh tranh với các dự án khác, như cấy ghép servitor được bảo vệ, ngăn chặn sự mở rộng của servitor hơn nữa và dừng việc tân trang trang trí của tôi.

Với sự lo lắng lớn, tôi ra lệnh và chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng cho lần nhảy warp đầu tiên.

Trên cầu tàu, tôi ngồi trên ngai chỉ huy khi con tàu rung lên, tăng tốc rời khỏi Mote. Không có mặt trời gần đó, các điểm mandeville, những khu vực mà từ đó một con tàu có thể chuyển tiếp an toàn vào warp, gần hơn nhiều và chỉ mất sáu giờ để chúng tôi đến điểm gần nhất sẽ đưa chúng tôi về phía trung tâm, hướng về Đế Chế.

Chúng tôi không có bất kỳ bản đồ nào cho đến nay, chỉ bằng cách di chuyển chậm bằng cách lướt trên warp và thỉnh thoảng nổi lên materium để giữ phương hướng từ các ngôi sao, chúng tôi mới có thể hy vọng điều hướng xa như vậy khỏi astronomicon, một ngọn hải đăng vĩ đại chiếu ánh sáng vàng vào warp. Nó được kiểm soát bởi Hoàng Đế của Nhân loại và được cung cấp năng lượng bởi sự hy sinh hàng ngày của hơn một nghìn psyker, nếu không có nó, Đế Chế sẽ tan vỡ và bị xâm chiếm trong vài giờ.

Đế chế thậm chí không có bản sao lưu, hoặc biết cách xây dựng một astronomicon mới, thiết bị ban đầu có thể chứa xenotech, theo các video trên dây đeo bị phá hủy của tôi. Cân nhắc việc mechanicus và Đế Chế khinh thường xenotech cùng các sinh vật thông minh khác như thế nào, tôi thấy khá buồn cười khi toàn bộ nền văn minh của họ có thể phụ thuộc vào nó.

Tại điểm mandeville, tôi bật động cơ warp 'Strelov Two'. Một cổng màu tím xoáy khổng lồ bùng nổ thành hiện thực, bề mặt trông giống như những gợn sóng trên một ao và mép quằn quại với những xúc tu năng lượng dài hàng kilomet chạm vào vỏ tàu warpbane của chúng tôi khi chúng trượt vào immaterium.

Trường gellar phụ vẫn không hoạt động vì tôi không thể thay thế các thành phần hữu cơ: tôi không sẵn lòng nhân bản psyker và nhét chúng vào hộp để sửa chữa nó. Không phải vì vấn đề đạo đức, mà vì làm thế thì gần như cái đầu của tôi kiểu gì cũng nằm trên một vũ khí nhọn nào đó khi đám quỷ chiếm xác thịt nhân bản vô hồn tràn vào con tàu.

Không đáng mạo hiểm theo bất kỳ cách nào.

May mắn thay, vỏ tàu warpbane hoàn toàn đủ khả năng thực hiện nhiệm vụ, đặc biệt là khi nó không còn thủng chỗ nào nữa.

Trong bốn tuần, chúng tôi di chuyển trong warp trước khi nó nhổ chúng tôi ra ngoài. Tôi vội vã đến chỗ Quaani để giúp thằng bé rời khỏi ngai điều hướng.

Tôi hoảng loạn khi bước vào phòng của Quaani. Thiếu niên 17 tuổi i mà tôi để lại trên ngai đã thay đổi, cơ thể cậu ấy cao thêm 1m, trên tay thì xuất hiện màng. Thịt thừa nhấp nhô và chảy máu khi cấy ghép autosanguine mà tôi lắp vào ngực Quaani cố gắng sửa chữa các đột biến chỉ để chúng mọc lại nhanh hơn so với khả năng sửa chữa của cấy ghép hạn chế.

Quaani hiện bất tỉnh và tôi bế cậu ấy đến cơ sở y tế chuyên biệt của tòa tháp. Ở đó, tôi có thể cài đặt lại autosanguine và thêm một đơn vị xung thần kinh, một cấy ghép thường chỉ dành cho các giáo sĩ công nghệ vào phía sau đầu nhằm giúp cậu ấy kiểm soát autosanguine và tương tác tốt hơn với máy móc của Đế Chế.

Sự đột biến đã khiến Quaani trở nên suy dinh dưỡng, vì vậy tôi nhét đầy kim tiêm và ống dẫn để cung cấp các chất dinh dưỡng cần thiết cho cậu ấy. . Trong giờ tiếp theo, làn da của cậu ấy cải thiện từ trắng nhợt nhạt sang màu rám nắng khỏe mạnh, autosanguine được cài đặt lại giúp tăng tốc quá trình phục hồi tự nhiên nhờ những cổ máy nhỏ của nó.

Quaani ngủ li bì 2 ngày còn tôi ở bên cạnh suốt thời gian đó. Cậu ấy thức dậy với tiếng rên rỉ.

"Eurgh, Aldrich. Làm hoa tiêu chả sung sướng gì."

"Ta biết. Ta xin lỗi vì ko thể giúp gì hơn."

" Ngài phải điều khiển Distant Sun. Chúng ta đều có vai trò của riêng mình, và không có ai khác để chia sẻ gánh nặng."

"Chúng ta có nhau."

" Nghe ghê hết cả người. Ngài thật ko biết xấu hổ." Quaani kiểm tra đôi tay mới của mình và nhăn mặt.

" Ta quá tuổi để xấu hổ ."

" Đó là một lời thách thức?"

Tôi cười mỉm, “Cậu có thể thử."

" Có thể tôi sẽ làm vậy. Tôi biết ngài muốn hỏi gì. Cho tôi thêm ba ngày nữa và chúng ta có thể tiếp tục hành trình. Tôi muốn ở một mình bây giờ, làm ơn.”

" Được. Dữ liệu của cậu ở cạnh cậu. Ta đã thêm vài chương trình mới cùng trò chơi, cũng như hướng dẫn cho đơn vị xung thần kinh mới của cậu và dữ liệu từ chuyến đi cuối cùng với phân tích của tôi. Cậu không phải đọc nó, nhưng đọc thì vẫn tốt hơn."

" Tôi hiểu, Aldrich. Tôi sẽ làm bài tập của mình. Du hành warp quá nguy hiểm để làm bất cứ điều gì ngoài việc cố gắng hết sức.”

Tôi với tay vỗ nhẹ vào cánh tay Quaani. "Rất tốt. Ta sẽ quay lại sau bốn giờ cùng một bữa ăn đúng nghĩa và để tháo hết các ống ra. Nhắn tin nếu cần.”

“Cảm ơn, Aldrich.”

Đứng dậy, tôi đi về phía cửa, rồi quay lại, "À, suýt thì quên."

" Hử?"

"Chúc mừng, Quaani đã thực hiện thành công lần nhảy warp đầu tiên." Tôi giơ ngón cái lên. " À đừng lo lắng gì về đột biến, chúng lành tình."

Quaani hơi chùng xuống và tôi để cậu ấy nghỉ ngơi.