Chương 95: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Lúc Vệ Thành ra khỏi nhà đã hỏi trước, trong nhà nói sẽ để Mật nương đến phủ thành trong tháng sáu, lúc viết thư về chàng cũng đã xác nhận lại một lần, vẫn là thời gian này. Thấy sắp gần đến ngày tháng, mỗi sáng vừa mở mắt ra chàng đã nghĩ hôm nay nàng có thể đến hay không? Ban đêm trước khi ngủ cũng lo nghĩ xem trên đường đi nàng có thuận lợi hay không?

Nghiêm túc mà nói, chàng rất không muốn nhìn Khương Mật bôn ba, để cho nương tử một mình đi xa như vậy, ai có thể yên tâm?

Cũng là do một người không thể cãi lại ba người, sau đó chàng chỉ biết miễn cưỡng thuyết phục chính mình là do Khương Mật biết nằm mơ, có thể dự đoán trước phiền toái tránh được tai họa. Hơn nữa tuy rằng nàng tính tình ôn hòa không thích nhiều chuyện, nhưng rất thông minh, Vệ Thành đành phải buông lỏng tâm tư một chút.

Trước đó chàng cũng đã nghĩ tới việc có nên để nương đi cùng nàng hay không, nhưng trong nhà cũng cần có người trông coi, còn phải nuôi lợn nuôi gà, trong ruộng cũng có bao nhiêu là việc, lại còn Nghiên Mực...

Vệ Thành nghĩ, vẫn là mình không đủ tiền đồ, nếu bản lĩnh của chàng lớn hơn một chút, gặp chuyện lớn hơn cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan đến mức lo lắng đề phòng như vậy. Nghĩ nghĩ, bàn tay chàng nắm thành quyền ở sau lưng, nắm chặt đến mức đỏ cả lên.

Phải tiếp tục leo lên trên, lên cao hơn, không thể bị mắc kẹt mãi ở nông thôn. Ở nông thôn mặc dù thoải mái tự tại, nhưng gặp phải bất cứ chuyện gì bản thân đều là người bị động, nếu không may trêu chọc phải những gia đình giàu có thế lực mạnh, họ di chuyển ngón tay là có thể bóp chết dân đen, chết còn không có nơi nào để kêu oan. Vệ Thành có cha có mẹ có vợ có con, một nhà sau này phải dựa vào chàng, chàng không thể thi nhiều lần mà không đỗ, không thể là phế vật...

Đọc sách mệt mỏi, chàng ra khỏi phòng hít thở không khí, đang suy nghĩ miên man thì có người chạy tới, nhìn thấy chàng đang đứng dưới mái hiên còn vẫy tay. Nói bên ngoài có một nữ nhân, khoảng hai mươi tuổi, mặt trứng ngỗng, chải đầu phụ nhân, mặc xiêm y nửa cũ nửa mới, tìm Vệ thư sinh đến từ huyện Tùng Dương.

" Ngưoi có hỏi nàng ấy họ gì không?

"Nàng nói mình họ Khương."

Vệ Thành vừa nghe lời này, khó có thể kiềm chế bình tĩnh, chàng vội vàng chạy ra ngoài, người đến báo tin cũng bị ném ở phía sau, trước khi ra cửa chàng mới dừng lại một chút, điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Quả nhiên, người chờ ở bên ngoài chính là Khương Mật, nàng bôn ba đường xa thật sự vất vả, cho dù được ngồi xe ngựa, nhưng cũng là loại xe dùng để kéo hàng, trên đường đi xóc nảy rất không thoải mái.

Khương Mật vẫn là lần đầu tiên ngồi xe, cho dù có khó chịu đến đâu cũng không lộ ra oán giận, nàng cảm thấy mình đã rất phiền toái người khác. Dọc theo đường đi nàng nhẫn nhịn rất vất vả, lúc đến phủ thành mới sinh ra cái loại cảm giác con đường đi mãi cuối cùng cũng đến nơi, thở phào nhẹ nhõm.

Người trong đoàn xe nghe nói nàng muốn đi phủ học, sợ nàng lần đầu tiên đến tìm không thấy đường, còn tốt bụng dẫn nàng tới tận nơi. Trước khi tới đây, Khương Mật còn tự chỉnh trang lại bản thân một chút, nạng vuốt vuốt lại mái tóc, phẩy phẩy lại váy áo hơi nhăn nheo, còn đưa tay vỗ vỗ trên mặt muốn làm cho sắc mặt ửng hồng đẹp hơn một chút...

Cho dù đã sắp xếp như vậy, nhưng nàng cũng đã một đường chịu tội, nhìn vẫn có chút tái nhợt tiều tụy, gầy đi rất nhiều so với lúc ra khỏi thôn.

Vệ Thành là một đại nam nhân, sống đến bây giờ cũng không mấy khi rơi nước mắt, lúc này nhìn Khương Mật cả người mệt mỏi đứng ở cửa phủ học, khi chàng đến vẫn cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, không muốn để chàng cảm thấy khó chịu...

Nàng như vậy mới khiến cho người ta khó chịu nhất.

Hốc mắt Vệ Thành đỏ lên, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Chàng đi tới nắm chặt tay Khương Mật, đột nhiên không biết nên nói cái gì, hỏi nàng đi đường có thuận lợi không? Nàng chắc chắn sẽ trả lời là vô cùng suôn sẻ. Hỏi nàng có mệt mỏi hay không? Không cần nghĩ cũng biết sẽ nhận được một câu trả lời vẫn ổn. Vệ Thành đưa tay thay nàng chỉnh lại mấy sợi tóc rơi xuống có chút xúc động: "Trong học đường không cho nữ tử đi vào, Mật nương nàng cứ ở chỗ này chờ ta một lát, ta vào xin học quan nghỉ nửa ngày, rồi dẫn nàng tới chỗ ở. ”

Xa cách cũng được nửa năm, trong lòng Khương Mật nghẹn không ít lời, bây giờ cũng không tiện nói, nàng gật gật đầu, để Vệ Thành đi.

Vệ Thành không lập tức tìm học quan, mà đi tìm người bạn đồng môn địa phương từng dẫn chàng mua son phấn.

Vệ Thành rất không yên tâm để Khương Mật ở khách điếm, trước đó chàng đã nhờ vả, để Khương Mật ở trong nhà bạn đồng môn. Điều kiện trong nhà bạn đồng môn cũng không tệ lắm, nhà ở rộng rãi, có phòng trống, hắn lại là một người nhiệt tình, nghe Vệ Thành nói như vậy liền đáp ứng không chút do dự, Vệ Thành còn nói muốn trả tiền hắn cũng không thu, còn nói phòng có sẵn, bình thường không có người ở cũng để không đó, để đệ muội ở mấy ngày sao có đạo lý thu tiền?

Người không nhận tiền, nên lúc nghỉ tuần Vệ Thành đi mua một thỏi mực thượng hạng, đưa cho bạn đồng môn làm quà cảm ơn.

Bạn đồng môn hiểu được là chàng không muốn nợ ân tình, liền nhận lấy.

Lúc này Vệ Thành muốn nhờ bạn dẫn đường để đưa Khương Mật về nhà, cho nàng nghỉ ngơi một chút. Nàng một đường bôn ba, nhìn thật sự tiều tuỵ, ngay cả đáy mắt cũng nổi lên một quầng xanh đen, trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Không cần hỏi kỹ, Vệ Thành cũng biết nàng đã phải chịu khổ, trên xe ngựa kéo hàng không trải đệm mềm, còn không thể đi chậm, không nghĩ cũng biết ngồi trên xe xóc nảy như thế nào.

Chàng là một đại nam nhân mỗi khi về nhà cũng cảm thấy không dễ dàng, chứ đừng nói là tiểu tức phụ da thịt mềm mại.

Thấy Vệ Thành chạy ra ngoài, không bao lâu quay trở về, đồng môn hỏi chàng có chuyện gì sao?

Chàng chắp tay nói trong nhà có người đến, rồi nhìn về phía người bạn đồng môn kia. Bạn đồng môn lập tức biết là ái thê Khương thị của chàng tới, sốc lại tinh thần một chút, nhanh chóng đến bên cạnh Vệ Thành ôm bả vai chàng nói đi đi đi, gặp học quan xin nghỉ.

Hai người giải thích tình huống với học quan, thuận lợi được phê chuẩn nửa ngày nghỉ.