Cho dù nói như vậy, nhưng Trần thị vẫn không nỡ lấy trứng gà cho Lý thị nhị phòng. Nàng ta lại cắn răng kiên trì hai ngày, thật sự không chịu nổi, mới buông xuống, nói đưa chút đồ cho tẩu tử nhà mẹ đẻ, để tẩu tử đến giúp đỡ.
Tẩu tử nàng ta dù sao cũng được hưởng chỗ tốt, làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ là cái miệng thì không yên tĩnh.
Tẩu tử luôn mồm nói , nói lúc trước không nên náo loạn phân gia, thật sự không nên.
Nếu không phân, Vệ Tam Lang có tiền đồ thì đại ca nhị ca hắn cũng có thể dính chút ánh sáng, mà không nói đến chuyện xa xôi như vậy, chỉ nói riêng việc mang thai sinh con, nếu không phân gia, cho dù mình vẫn phải tự mình chăm sóc con nhỏ, nhưng những việc khác có thể nhờ mẹ chồng giúp đỡ làm. Bây giờ nhà đã phân, không sống dưới một mái hiên, mẹ chồng mà chịu giúp mới là lạ? Cho dù tú tài nương tử không sinh bà ấy cũng không nhất định sẽ giúp chứ đừng nói bên kia người ta cũng sinh nhi tử.
“ Có mấy người đã đi qua đó xem, về nói nhi tử kia của Vệ Tam Lang giống hệt như tiên đồng trên tranh tết. Mập mạp chắc nịch , lại trắng trẻo, lúc ngủ thì yên tĩnh, tỉnh giấc cũng không ầm ĩ, có người đùa giỡn là cười vui vẻ..."
Trần thị ôm Xuân Sinh đang cho
bú, nghe được những thứ này nhíu mày.
Tẩu tử nàng ta còn liếc một cái, nói: "Xuân Sinh nhà các ngươi sao lại gầy như vậy? Là sữa của ngươi không đủ cho ăn? ”
" Tẩu nhìn thấy rồi đấy, ta cho ăn bao nhiêu lần một ngày mà vẫn không mập không có thịt, ta còn có cách gì nữa? ”
Xuân Sinh lúc uống sữa còn yên tĩnh, một lát sau không biết sao lại khóc, Trần thị ôm ôm lắc lư nửa ngày mới thôi. Tẩu tử nàng ta chỉ ở bên cạnh nhìn thôi mà còn thấy mệt mỏi, vội vàng giúp nàng ta làm xong việc rồi nói về nhà trước, có việc thì lại kêu một tiếng.
Lúc về còn nói thầm.
Người xưa nói một chút cũng không sai: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột cũng chỉ biết đào hang.
Nhìn Xuân Sinh đen nhẻm gầy gò, lớn lên thì cũng lại là một hán tử nhà nông giống cha, còn đứa bé cách vách kia thì khác, ai đi xem cũng nói Khương thị này đúng là sinh tốt, cho dù là người tâm địa cứng rắn đến đâu nhìn thấy đứa nhỏ cũng có thể mềm nhũn xuống, không khóc, không nháo, một mình cũng có thể tự vui vẻ nửa ngày, cũng không biết là đang cao hứng chuyện gì.
Trần đại ca bảo nương tử mình ít nói chuyện này ở trước mặt muội tử, nàng ta tâm địa nhỏ mọn, chỉ muốn mình tốt hơn người khác, không thích bị so sánh, nghe xong kiểu gì cũng sẽ tức giận.
"Ta cũng không nói lung tung, muội tử ngươi có hai đứa con trai đều là đại phiền toái, Mao Đản thì suốt ngày quậy phá như điên, không phải lúc ăn cơm thì không về nhà, Xuân Sinh không biết chuyện gì xảy ra, khóc liên miên, mà đã khóc lên là phải dỗ dành không ngừng một lúc lâu... ngươi nói xem có phải bởi vì lúc mang thai suốt ngày tức giận nên mới sinh ra một cái túi khóc như vậy? ”
"Loại chuyện này, ta làm sao biết được? Dù sao ngươi sang bên đấy để làm việc thì cứ làm thôi, ít nói thôi, đừng có để chỉ đi giúp một việc mà cũng làm cho người ta nổi giận. ”
Tẩu tử không nói thêm gì nữa, trong lòng nàng ta lẩm bẩm một câu, không nói đến việc Ngô bà tử vốn thiên vị tam phòng, cho dù là bản thân nàng ta vốn không thiên vị, nhìn hai đứa cháu trai này, cũng thích đứa nhỏ mập mạp cách vách hơn.
Nhìn đứa nhỏ bụ bẫm kia, ai qua xem cũng cảm thấy hiếm có.
Vợ Đại Lang cứ ầm ĩ như vậy mà trải qua cuộc sống của mình, so sánh mà nói, Khương Mật đúng là thoải mái hơn rất nhiều, sau khi nàng ra cữ lập tức đi tắm gội sạch sẽ, rồi nhận lại những công việc ban đầu mình đã làm quen . Cũng giống như Trần thị vừa nuôi con vừa làm việc, nhưng có thể bởi vì Nghiên Mực thật sự rất dễ, Khương Mật không có cảm giác hết sức hay mệt mỏi, đây mới là đứa con đầu lòng, có rất nhiều thứ chưa quen, qua nhiều ngày cũng dần thích ứng được.
Khương Mật rất thích trêu chọc tiểu mập mạp nhà mình, mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không, cứ kể chuyện xưa trong tam tự kinh cho hắn nghe.
Đứa nhỏ có Khương Mật mang theo, Ngô thị nhàn nhã mới đi tìm một bà bầu gần đây chuẩn bị sinh con. Ban đầu bà còn nghĩ sau khi Khương Mật đi thì đưa trứng gà cho đại phòng, nhờ Trần thị hỗ trợ cho Nghiên Mực bú sữa. Nhưng sau khi nhìn thấy cách Trần thị chăm sóc Xuân Sinh, Ngô thị không vui.
Bà cảm giác sữa của đại tức phụ không tốt, không nuôi dưỡng được trẻ sơ sinh. Lại nghĩ Trần thị người này còn rất phiền toái, nếu thật sự để cho Nghiên Mực uống sữa của nàng ta, nàng ta có thể dựa vào chuyện này mà áp chế ngươi cả đời.
Quên đi, Ngô thị tìm kiếm ở chung quanh một phen, tìm được một người gần đây vừa mới sinh con sữa đang rất sung túc.
Điều kiện nhà kia không tốt, nhưng nuôi con không tệ, đứa nào đứa nấu đều có thân thể rắn chắc.
Sữa không tốt sao có thể nuôi tốt được trẻ.
Ngô thị tìm tới nhà kia, nói tam tức phụ của bà chuẩn bị đến phủ thành đưa chút đồ cho trượng phu, Nghiên Mực còn nhỏ không tiện mang theo,đành phải để lại nhà, phải tìm người cho Nghiên Mực bú. Ngô thị làm việc lưu loát nhanh nhẹn, trực tiếp nói điều kiện ra, ngoài tiền, thì mỗi ngày còn trợ cấp một quả trứng, chỉ là, sữa phải để cho Nghiên Mực ăn trước.
Con dâu nhà kia sửng sốt, không nghĩ Ngô bà tử tới đây là nói chuyện này, mẹ chồng nàng phản ứng nhanh hơn, lập tức đáp ứng.
Điều kiện trong nhà vốn không tốt, có loại chuyện tốt như này rơi xuống sao có thể buông tha?