Vệ Thành đúng là không nói bậy, Khương Mật muốn có con, nàng rất hâm mộ đại tẩu nhị tẩu đều có hài tử, cảm giác như có hài tử thì nói chuyện cũng tự tin mạnh mẽ hơn một chút. Nàng vùi đầu vào lồng ngực Vệ Thành một lát, nhớ tới trên bếp còn đang làm cơm, liền khẽ đấm chàng một cái, bảo tránh ra: " Chàng còn thiếp nữa thì lửa trong bếp cũng sắp tắt đến nơi rồi. ”
"Vậy ta giữ lại buổi tối lại ôm."
Mật nương: ...
Cái này cũng có thể giữ lại?
Trong lòng nàng lẩm bẩm, động tác trên tay không ngừng, lại thêm chút củi vào bếp, sau khi thêm xong mới nói: "Khi nào thì nghỉ mà chàng đến ngày mười bốn tháng Chạp mới về đến nhà. ”
Vệ Thành còn đang đánh giá vợ mình, vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không đúng.
"Người cũng đã về rồi đây, không nói chuyện kia nữa, Mật nương bụng nàng mấy tháng rồi?"
Mật nương: ...
" Chàng hỏi cái này làm gì?"
“ Nàng là nương tử ta, mang thai hài tử của ta, còn không cho cha nó hỏi một chút?
Khương Mật hình như rất chuyên tâm nhìn lửa, miệng trả lời một câu: "Hơn năm tháng. ”
Vệ Thành còn chưa ý thức được lần trước chàng rời khỏi nhà là tháng bảy, cho nên mới hỏi như vậy, bây giờ mới nghĩ ra, dĩ nhiên là bụng hơn năm tháng. Hơn năm tháng có nghĩa là gì? Đó là nàng mang thái trước khi mình rời khỏi nhà, có thể là có vào cuối tháng sáu lúc vừa mới trở về. Vệ Thành đỡ trán: " Gửi qua gửi lại mấy phong thư sao cũng không báo một câu? Hơn năm tháng rồi, nàng mang thai hơn năm tháng ta mới biết mình được làm cha..."
Khương Mật cẩn thận liếc chàng một cái, hỏi: " Tướng công tức giận? ”
“......”
Khương Mật lau tay, lau sạch sẽ mới vươn tay trái ra đẩy hắn: "Là tháng tám mới xem hỉ mạch, lúc đó thiếp lúc nào cảm thấy mệt mỏi, nương mới mời đại phu tới, phát hiện có thai, lúc ấy cha mẹ đã nói lần sau viết thư cho chàng thì báo luôn tin tức tốt này thiếp mới ngăn lại. Chàng nghe thiếp nói, thiếp tất nhiên là muốn cho chàng biết, để chàng hạnh phúc vui mừng một chút, nhưng trước đó chàng đã nói tháng chín sẽ không về nhà nữa? Muốn an tâm học tập ở học đường chuẩn bị cho kỳ thi hương năm sau, thiếp nghĩ đến chuyện nếu chàng nghe nói thiếp có thai kiểu gì cũng sẽ bất chấp quay về xem một chút, đi qua đi lại rất phiền phức lại chậm trễ thời gian học tập, thiếp mới thuyết phục cha mẹ giấu diếm chuyện này. ”
Vệ Thành ban đầu không tức giận với nàng, chỉ là nghĩ đến vợ mang thai mà mình lại là người cuối cùng biết, lúc biết thì bụng vợ đã to hơn năm tháng. Loại chuyện này, nghĩ lại mới cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì.
Thấy Khương Mật hiểu lầm, Vệ Thành muốn giải thích, còn chưa kịp nói đã nghe được những lời này.
Chàng thở dài.
" Ta hiểu, cũng là ta không tốt, khi nàng mang thai mang thai con của ta, chịu khổ, ta cũng không thể ở cùng với nàng nhiều hơn."
"Tướng công chàng tuy rằng không ở nhà, nhưng nương chiếu cố thiếp rất tốt, ăn cũng ngon ngủ cũng tốt, trời vừa chuyển lạnh liền mua bông mới làm váy áo, sợ trời quá lạnh còn lên trấn mua than vài lần... Mấy thôn xung quanh đều hâm mộ thiếp, nói thiếp sống như thần tiên." Khương Mật rất cố gắng muốn Vệ Thành biết mọi thứ trong nhà đều tốt. Vệ Thành nghe vừa cảm thấy an ủi, lại có chút cảm giác không thể nói thành lời.
"Ta ở bên ngoài nửa năm, Mật nương nàng có nhớ ta không?"
“......”
"Có muốn ta không?"
"..." Trên mặt Khương Mật ửng đỏ thành một mảnh, liếc mắt nhìn cửa bếp không có ai đến, mới nói, "Ban ngày ban mặt chàng nói cái này làm gì? ”
" Nàng nói xem có nhớ ta hay không?
Khương Mật bị chàng bức hỏi đến nóng nảy, nói sao lại không nhớ? Tướng công mình đi phủ thành xa như vậy, vừa đi một chút chính là nửa năm, ai có thể không nhớ thương? Nhưng nam nhân có tiền đồ của mình, nữ nhân không giúp được gì cũng chỉ có thể lo liệu tốt cho gia đình, không gây rối. Khương Mật nói xong trong lòng cũng chua xót: "Thiếp mang thai hài tử chàng không ở nhà cũng không sao, thiếp còn ngóng trông tướng công chàng sang năm có thể thi tốt, trực tiếp trúng cử, chàng thì đỗ thì chúng ta sau này cũng không cần tách ra nữa. ”
Vệ Thành nhìn thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang cực kỳ chấn động, lúc thì cao hứng lúc lại không thể tin được, đến bước đi cũng chân thấp chân cao như đang ở trên mây, vất vả tiêu hóa được hết việc này, chàng mới nhớ tới mình còn mang đồ về cho Khương Mật.
Lúc trước sau khi phủ học cho nghỉ, Vệ Thành nhờ bạn cùng phòng người địa phương dẫn đi dạo một vòng, nghĩ đến mình đã ra ngoài nửa năm, năm mới về cũng phải mua chút quà cho gia đình, không thể mang tay không về được.
Chàng lại không biết nên mua cái gì, được bạn đồng môn góp ý một chút.
Vị đồng môn này lớn hơn Vệ Thành mấy tuổi, đã cưới vợ mấy năm, nghe nói chàng muốn mua chút đồ cho nương tử ở nhà thì đề nghị mua son phấn, nữ nhân ở nhà hay thích những thứ này.