Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, Vệ phụ bưng chén trà uống một ngụm, nói: "Lão bà tử bà thu liễm một chút đi, đừng đắc ý quá mức kẻo vui qua hoá buồn. ”
Ông nói xong thì bị Ngô thị trừng mắt một cái: "Ta chịu nghẹn nhiều năm như vậy, còn không thể cao hứng một chút sao? Lão đầu tử ông câm miệng, giờ là tháng chạp cũng không cần chú ý nhiều, nhưng mấy lời không may mắn cũng đừng có nói. ”
Ngô thị mắng xong cầm bạc trở về phòng của bà, đem tiền tiết kiệm kiểm kê một lần, gói lại, giấu đi.
Vương đồ tể đến thu lợn đã là giữa buổi chiều, làm xong cũng là lúc nên nhóm lửa nấu cơm tối, giữa tháng Chạp trời tối sớm, nhà nông ăn cơm cũng sớm. Cơ bản lúc trời vừa tối, Khương Mật đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, nàng mang thai không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ, mỗi ngày ngủ nhiều hơn trước. Bình thường, Khương Mật lúc mới nằm lên giường sẽ nghĩ đến Vệ Thành, rồi ngủ luôn, nàng rất ít nằm mơ, cũng không phải là không nằm mơ, mà là mơ thấy cái gì tỉnh lại cũng không nhớ được.
Đêm nay, giấc mơ đã lâu không gặp lại đến, nàng mơ thấy Vương đồ tể mang theo lợn mới mua được từ Vệ gia trở về, trên đường người ta nhìn thấy, người ta hỏi hắn, hắn nói là mua của Ngô bà tử, con này giá bốn lượng.
Người nói vô tâm, người nghe lại nổi lên ý đồ xấu.
Lại nói đến truyền thống địa phương, mỗi cuối năm đều phải thanh toán hết nợ , nợ nần không để đến sang năm. Cho nên vừa đến tháng Chạp, những người nợ nần, nhất là vay nặng lãi, ai cũng vội vàng đến phát hoả. Bán ruộng bán đất cũng phải trả, còn không nếu người ta tới cửa đòi nợ, một mình ngươi thì có thể trốn ra ngoài, có thể mang theo người nhà cùng nhau trốn không? Hoà thượng trốn được nhưng miếu thì không.”
Loại nợ nần này ở đâu cũng có, tốt một chút thì thành thành thật thật nghĩ biện pháp, phẩm hạnh không được thì khó tránh khỏi tâm tư lệch lạc.
Bởi vì bán con lợn này, Ngô thị bị người ta nhớ thương, bà cũng nói Vệ Thành hiện giờ bản lĩnh lớn, vậy bà sao có thể không có tiền? Nhưng cũng không có mấy người có can đảm dám trực tiếp xông tới cửa cướp, cho dù đã phân gia, hai đứa con trai của Ngô bà tử vẫn ở ngay bên cạnh, có bất kỳ động tĩnh gì bọn họ có thể đến ngay.
Nếu không thể cướp, cũng chỉ có thể trộm.
Mấy lần trước Khương Mật nằm mơ đều rất khẩn trương, lần này lại giống như đang xem trò khôi hài, nàng nhìn nam nhân gầy gò rình thời gian bố chồng không có ở đây, vừa lúc nàng và mẹ chồng đều ở trong bếp, một người đang nấu cơm, một người ngồi nhóm lửa. Hắn liền cẩn thận lẻn vào phòng, lục soát đông phòng không buông tha bất kỳ góc nào, tìm được tiền đến tay lại hao hết tâm tư mới trốn thoát, cứ như vậy trong nhà bị trộm.
Lúc tên trộm bận rộn, nàng còn mơ hồ nghe thấy mình đang nói chuyện phiếm với mẹ chồng ở bếp.
Không nghe rõ được giọng nói của nàng, nhưng giọng của mẹ chồng vẫn rất lớn.
Nói bây giờ đã là mười bốn tháng chạp, Tam Lang sao còn chưa trở về?
Khương Mật rõ ràng nhớ rõ mẹ chồng nói là mười bốn tháng chạp, mười ba mới bán heo, mười bốn chính là ngày mai... Ồ không, là ngày hôm nay rồi.
Nàng còn nhớ rõ trong mơ tên trộm tới vào ban ngày, khi đó bên ngoài trời sáng, nàng và mẹ chồng đang ở trong bếp nấu cơm, đoán chừng là làm bữa trưa, vậy là hắn tới trước giờ cơm trưa.
Sáng sớm hôm đó, Ngô thị vẫn làm một chén trứng đường cho Khương Mật, Khương Mật cầm thìa sứ thô ăn một miếng, suy nghĩ một chút, lại đem canh xuống.
Ngô thị sợ nàng đói mới bưng trứng đường cho nàng ăn trước, đang chuẩn bị đi múc cháo cho lão đầu tử, thì thấy nàng dừng lại không ăn.
"Sao vậy? Có phải mùi vị không đúng không? ”
Khương Mật lắc đầu nói không phải.
"Vậy còn ngồi đó làm gì? Ăn đi, con bây giờ là hai người, không thể chịu được đói. ”
Khương Mật giương mắt nhìn mẹ chồng, nói: "Nương, tối hôm qua con nằm mơ. ”
Khương Mật đã mấy tháng không nằm trong loại giấc mơ này, Ngô thị chưa kịp phản ứng gì, nằm mơ thì nằm mơ, ai mà còn chưa từng moe?
Ý niệm này thoáng vụt qua... Chờ đã, chờ đã.
" Con nói gì? Con lại mơ thấy giấc mơ đó? Cuộc sống của chúng ta đang tốt đẹp có thể xảy ra chuyện gì? Trên đường về nhà Tam Lang lại có chuyện gì sao? ”
Sợ mẹ chồng suy nghĩ lung tung, Khương Mật vội vàng giải thích không phải, nàng bảo Ngô thị ngồi xuống, nhỏ giọng đem chuyện mơ thấy kia kể lại một lần. Ngô thị loạng choạng, " Con nói hôm nay chúng ta bị trộm? Chúng ta mất bao nhiêu? ”
Khương Mật nhỏ giọng nói: "Tên trộm kia chỉ mở ra nhìn thoáng qua, con không đếm được, dù sao thì bạc nương để trong bọc vải xanh bị hắn lấy đi hết. ”
Còn biết là bọc vải xanh... không sai.
Ngô thị mới đếm qua, có bao nhiêu bà rõ ràng hơn ai hết, nghĩ đến việc toàn bộ bị người ta lấy đi, trước mắt bà tối sầm suýt chút nữa ngất đi. Vẫn là Khương Mật đưa tay đỡ một cái: "Nương! Người ổn định một chút, nương! Đây không phải là chưa bị trộm sao? Chúng ta còn biết trước hôm nay tên trộm tới sao có thể mất được? ”
Đúng vậy! Vẫn chưa mất!
Nghĩ như vậy trong lòng bà thoải mái hơn một chút, Ngô thị hít sâu một cái, cắn răng hỏi: "Là tên vương bát đản nào? ”
Khương Mật lắc đầu, nói không nhận ra.