Chương 6: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Cho dù hôm qua giày vò đến nửa đêm, đến giờ rời giường bình thường Khương Mật vẫn tỉnh lại,muốn ngồi dậy, vừa động một chút đã cảm thấy trên người có chút chua xót. Động tác nhỏ này cũng đánh thức Vệ Thành, Vệ Thành mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh vẫn còn tối đen như mực.

“ Mật nương?”

Khương Mật dựa vào trong ngực Vệ Thành, nhẹ giọng nói “ đánh thức chàng?”

Vệ Thành bình thường dậy sớm, người xưa đều nói một ngày bắt đầu vào sáng sớm, người đọc sách bọn họ không ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, nhưng hôm nay là ngày nghỉ tuần, khó khăn mới được ôm kiều thê, Vệ Thành cũng muốn lười một chút, liền đưa tay đem Khương Mật vào trong ngực “ Ngủ thêm với ta một lát?”

“...” Khương Mật có chút khó xử, nàng sợ chậm trễ việc làm bữa sáng.

Trong lòng mẫu thân Ngô thì thì Vệ Thành có vẻ như thiếu chút tâm nhãn, nhưng thực ra chàng vẫn có tính toán, có thể đoán được ý nghĩ của Khương Mật, đổi sang một tư thế thoải mái ôm nàng, nhắm mắt lại nói “ Ta nghe được một chút tiếng động, nương dậy rồi, bữa sáng nương sẽ chuẩn bị. Ta một tuần mới được nghỉ một ngày, chỉ ngủ lại một đêm, tự nghĩ cũng biết ta sẽ náo loạn nàng, ngủ thêm một chút cũng không sao, nương không phải là người khắc nghiệt như thế.”

Chính xác, nếu mẹ chồng là có ý kiến với nàng, trực tiếp gõ cửa tây phòng gọi, làm sao có thể để nàng nằm trên giường.

Nghĩ như vậy, Khương Mật yên lòng. Nàng an tâm dựa vào trong ngực Vệ Thành, đừng thấy Vệ Thành là người đọc sách, ôm ấp cũng không hề cảm thấy yếu ớt, nằm như vậy cũng làm cho nàng cảm giác được dựa vào, trong lòng càng trở nên kiên định hơn bình thường.

Ngoài miệng nói ngủ nhiều thêm một lát, thực ra cũng vì quan tâm Khương Mật, Vệ Thành cũng không buồn ngủ lắm, tỉnh lại cũng không ngủ nữa, chỉ là nhắm mắt một chút. Chàng tự trách mình không biết chừng mực, hôm qua náo loạn đến tận nửa đêm, thầm nghĩ Mật Nương chắc là rất mệt mỏi, lại quên mất từ khi mẹ đẻ qua đời, mấy năm nay Khương Mật không có ai thương xót, nhất là sau khi mẹ kế đến, nàng còn chịu nhiều khổ sở hơn, trước mặt người khác thì tươi cười, sau lưng lại nghĩ đủ mọi biện pháp ép buộc nàng. Thường xuyên làm việc mệt đến khuya, cho dù vừa đặt lưng nằm xuống còn chưa ngủ nghe tiếng gà trống gáy cũng phải đứng lên, nếu không cha sẽ dạy dỗ nàng, nói nàng lén lút trốn việc lười làm.

Cũng bởi vì có cuộc sống bất hạnh trước kia so sánh, sau khi gả tới Vệ gia, Khương Mật vẫn rất thỏa mãn, cho dù mẹ chồng nói chuyện cứng rắn, Khương Mật cũng không cảm thấy có ác ý. Ngô thị có thể không hài lòng với nàng, nhưng bà lại thương con trai, Vệ Thành đã cưới nàng, Ngô thị cũng không muốn con trai bị kẹp giữa khó xử, cũng đang thử tiếp nhận nàng, đây là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian này, Ngô thị đối với nàng đã có sự thay đổi lớn, hơn nữa sau chuyện hôm qua, Khương Mật thầm nghĩ cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn nữa. Nếu năm nay viên thử diễn ra suôn sẻ thì tốt rồi. Tướng công có thể trúng tú tài trong nhà cũng có thể thoải mái hơn một chút. Nghe nói chỉ cần trúng tú tài là có thể trực tiếp vào huyện học đọc sách, huyện học thuộc quan phủ, khác với học đường tư nhân, tiên sinh ở đó nhận bổng lộc của quan phủ, không nhận học phí, học sinh chỉ cần chuẩn bị quà hiếu kính vào ngày lễ tết và sinh thần.

Mẹ chồng Ngô thị cũng nói, huyện học còn cung cấp nghiên, bút, giấy mực, vào đó đọc sách tiết kiệm được rất nhiều tiền. Cảm giác Khương Mật nhúc nhích, Vệ Thành lấy cằm cọ cọ nàng, hỏi “ Ngủ không được sao? nàng đang nghĩ gì thế?”

“ Đang suy nghĩ viện thử, nghe nương nói sắp tới ngày.”

Vệ Thành ừ một tiếng, nói “ Sau khi thu hoạch vụ thu thời tiết chuyển lạnh, Học Chính đại nhân bắt đầu tuần khảo trong tỉnh, từ Bái Châu, đến Túc Châu thường vào tháng mười.

Khương Mật có chút tò mò hỏi “ Sau khi thi xong thì sao?”

“ Sau khi thi xong Học Chính đại nhân lập tức chạy đến châu tiếp theo tổ chức thi, người khác sẽ chấm bài thi của chúng ta, Túc Châu viện thử vào đầu tháng mười, tháng mười một yết bảng, trước năm mới tốt xấu đều sẽ có kết quả. Có công danh tú tài sang năm có thể đi huyện học báo cáo, nếu bài thi cực kỳ xuất sắc đứng thứ nhất, là Lẫm Sinh thì có thể đi Túc Châu phủ học.

Khi nói những lời này, thanh âm Vệ Thành rất nhạt, Khương Mật vẫn có thể nghe ra một chút mơ ước, nàng nghĩ thầm đây là chuyện nên có, người đọc sách ai chả có ước mơ, phủ học ai lại không muốn vào.

“ Thiếp cảm thấy tướng công năm nay nhất định có thể thi đậu, sang năm thiếp chính là tú tài nương tử mà ai cũng hâm mộ.”

Vệ Thành trong lòng nóng lên, hỏi nàng sao lại chắc chắn như vậy? Niềm tin ở đâu đến?

“ Trước khi gả cho tướng công thiếp đã nghe người ta nói về chàng, cả Hậu Sơn thôn tướng công là người có học vấn tốt nhất.”

“ Bọn họ không nói nửa câu sau?”

“ Nói rồi, mỗi người đều nói, đáng tiếc Vệ Tam Lang chỗ nào cũng tốt chỉ là thiếu chút vận khí.”

“ Nói vậy là đã rất tích khẩu đức rồi, ta còn nghe được là có sao xấu chiếu mệnh.” Vệ Thành hình như đang tự giễu, còn cười một tiếng “ Xui xẻo giống như ta đúng là hiếm có trên thế gian, nửa năm trước trong nhà ồn ào một trận, cũng bởi vì chuyện này mà nương cực kỳ oán giận hai tẩu tẩu, ta ngược lại cảm thấy các nàng không tin ta cũng không có gì đáng trách. Ta cũng đang suy nghĩ nếu năm nay vẫn còn như vậy, ta sẽ nhận mệnh không tiếp tục đi học nữa, học vấn có tốt đến đâu mà ngay cả trường thi cũng không vào được thì có tác dụng gì?”

Nghe đến đây Khương Mật không nằm được nữa, chống tay ngồi dậy, cúi người từ trên cao nhìn khuôn mặt đầy không như ý của Vệ Thành.

“ Nghỉ tuần lần trước, lúc tướng công đọc sách buổi sáng ở tiền viện có nói, ông trời muốn ủy thác trọng trách cho người khác thì phải tôi luyện họ trước, thiếp cảm thấy lời này nói rất đúng. Rất nhiều chuyện rõ rệt như đã có an bài, giống như năm đó nương thiếp mất vì bệnh tật, người nào cũng thương thiếp, đồng tình với thiếp, lúc đầu thì nói nữ nhi không có nương không gả được, về sau cha thiếp tái giá, mọi người lại nói rơi vào tay mẹ kế thì có thể lấy được người nào tốt? nhưng chàng nhìn thiếp đây, thiếp gả đến Vệ gia làm vợ chàng, có ai đoán trước được việc này? Tướng công nghĩ lại xem, tuy số mệnh gập ghềnh nhưng mỗi lần sắp gặp phải bất hạnh, ông trời đều sẽ cảnh báo giúp thiếp tránh mọi tai ương, chàng nói xem có phải ông trời có một chút thiên vị thiếp hay không? Nếu đã thiên vị như vậy, thiếp có thể không làm tú tài nương tử được không?”

Vệ Thành bật cười, trêu ghẹo noi “ Nàng đây là đang ngụy biện à?”

Khương Mật cố chấp “ Ngụy biện cũng có cái lý, không thì chàng nói xem thiếp nói câu nào không đúng?”

Vệ Thành nghĩ thầm thời gian ở nhà của mình vẫn còn quá ít, sau khi thành thân cũng không ở cùng với Mật Nương, còn chưa đủ hiểu rõ nàng. Hóa ra nàng cũng có mặt như thế này, một sự kiên cường ẩn giấu bên trong vẻ ngoài mềm mại dịu dàng khiến cho người yêu thích đến không thể buông tay.

Nhìn qua nàng một chút cũng không hề giống một phụ nhân thiếu hiểu biết ở nông thôn, những lời này đúng là thuyết phục Vệ Thành. Vệ Thành vốn có một bụng học vấn nhưng khổ vì không có chỗ thể hiện bản lĩnh, dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng chàng vẫn luôn lo lắng năm nay vẫn tiếp tục không may mắn. Nói vài câu với Khương Mật, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ xuống không ít.

Vệ Thành giống như mê mẩn nhìn chằm chằm Khương Mật. Lúc này Khương Mật cảm giác không được tự nhiên, bốn mắt nhìn nhau ánh mắt nàng lại lảng tránh một chút, đẩy đẩy Vệ Thành “ Đã đến lúc thức dậy, không thể trì hoãn nữa, thiếp phải vào bếp giúp nương.”