Ngô thị mấy năm nay tính toán kỹ lưỡng, mua không ít đất, mười một mẫu ruộng nước thu được cũng đủ một nhà ăn , trước đó cuộc sống eo hẹp là do phải mua mấy thứ như bút mực, giấy vở. Đồ dùng của người đọc sách đắt hơn bất cứ thứ gì khác, không cần phải là đồ tốt, chỉ tuỳ tiện mua vài thứ dùng được cũng phải tốn cả trăm đồng tiền. Hiện tại không cần mua những thứ này, cuộc sống trong nhà thoáng cái đã thoải mái hơn nhiều, bọn họ năm nay một mẫu ruộng còn thu hơn năm trăm cân, khoảng năm trăm hai.
Năm mẫu ruộng, tổng cộng thu được hai ngàn sáu trăm cân thóc, nộp xong thuế đất, còn lại cho dù một nhà bọn họ chỉ ăn cơm trắng, cũng đủ ăn hai năm hai năm.
Vụ thu hoạch này khiến người Vệ gia sợ hãi.
Lúc trước mặc dù biết cuộc sống hiện giờ rất dễ chịu, trong lòng Khương Mật cũng không có khái niệm cụ thể, cho đến khi nhìn thấy từng túi lúa phơi khô chất đống, hơn hai ngàn cân, chất trong kho còn không đủ chỗ còn phải xếp tràn ra sân, nhiều hơn chút nữa là không còn chỗ mà để. Ngô thị nói sau này lúc nấu cơm không cần trộn thêm lương thực thô nữa, năm nay thu nhiều gạo trắng như vậy, bụng to ra cũng ăn không hết.
Ngược lại Vệ phụ, lấy lúa đi qua cân xong, ông lại lâm vào trầm tư, một mực thắc mắc đây là chuyện gì?
Nhìn mi tâm ông nhăn lại thành chữ "Xuyên", Ngô thị hỏi sao?
Onng thuận miệng trả lời một tiếng, nói cũng không có gì.
"Không có gì là sao, ông có ý gì?"
"Chỉ là cảm giác năm nay thu hoạch không đúng lắm."
"Thu nhiều như vậy ông còn cảm thấy không đúng? Lão đầu tử ông đúng chí hướng lớn nha..."
Đây căn bản là ông nói gà bà nói vịt, "Lúc tuốt lúa ta đã có cảm giác thóc năm nay nhiều hơn năm ngoái, còn tính ra so với năm trước chắc nhiều hơn khoảng sáu trăm cân? Ta đại khái tính toán một chút, một mẫu đất của chúng ta thu hoạch hơn năm trăm cân lúa, so với năm trước nhiều hơn một trăm cân, cùng là một loại đất, trồng cũng giống nhau, sao có thể nhiều lên như vậy? ”
"Thu hoạch tốt mà ông còn mất hứng?
" Không phải mất hứng, ta đang suy nghĩ năm nay vì sao lại tăng tốt như vậy, có chỗ nào khác so với những năm trước? Nếu có thể hiểu được điểm này, về sau không phải năm nào cũng có thể thu nhiều hơn sao? ”
Ngô thị vừa nghĩ cũng đúng, liền hỏi ông có biết rõ hay không?
Chỉ thấy Vệ phụ lắc đầu.
"Thật nghĩ không ra, vẫn là hạt giống nhà mình lưu lại, giống như những năm trước..."
Nghe ông lẩm bẩm, Ngô thị đột nhiên thông suốt, đưa tay vỗ cánh tay nam nhân một cái: "Cha nó ta nghĩ ra rồi! ”
" Bà nói xem.”.
Ngô thị ngoắc ngoắc ngón tay.
"Cái này phải nói thầm thôi."
Nhìn ông còn không động, Ngô thị túm lấy lỗ tai nam nhân để ông cúi đầu, dựa gần vào một chút, chờ ông dựa vào mới nhỏ giọng nói: " Ông quên lời ta nói trước đó rồi à? Ta cảm thấy con dâu thứ ba là mệnh vượng. ”
" Có nghĩa là vì Khương thị vào cửa, lương thực trong nhà chúng ta so với những năm trước thu được nhiều hơn? Bà đang nói cái gì vậy? ”
Ngô thị có vẻ như đã nhận định chắc chắn, cảm thấy vụ thu hoạch năm nay tốt chính là bởi vì Vệ Thành cưới đúng vợ, vượng bọn họ.
Vệ phụ không tin.
Ngô thị hăng hái, cùng ông hảo hảo lý luận một phen, so sánh thời gian trước và sau khi Khương Mật gả tới đây, kết luận là con dâu thật sự mệnh tốt, nàng nuôi gà đẻ hình như trứng so với người khác nuôi còn lớn hơn một chút.
"Ta không nói lại bà, càng nói càng khó hiểu..."
" Đúng là thế còn gì. Ông nghĩ lại coi con dâu chúng ta còn có thể mơ kìa, nàng chắc chắn là có lai lịch không nhỏ? ”
" Lai lịch cái gì? Thiên tiên hạ phàm à? ”
" Ông đừng nói nữa, biết đâu lại là vậy thật."
Thấy vợ mình là tin thật, Vệ phụ nói không lại bà, trêu ghẹo nói: "Năm đó Tam Lang coi trọng nàng muốn lấy, bà lại sống chết ngăn cản, nói cha nàng không được dùng nương cũng không còn, lấy về chẳng trợ giúp được gì cho Tam Lang. ”
" Không phải cuối cùng ta vẫn đồng ý đấy sao?"
" Bà là bị ép buộc đồng ý, trước kia cũng vậy, cứ hễ Lão Tam quyết tâm làm việc gì bà đều nghe theo nó?"
Ngô thị mặt tối sầm lại: "Nói cái gì đây? Ông hôm nay nhất định muốn cãi tay đôi với ta đấy hả? ”
Vệ phụ rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy bà nói cái chuyện kia quá nhảm nhí, hoa màu trên đất cũng không phải do Khương thị trồng, cho tới bây giờ đều là ta chăm bón, nó chỉ đi hỗ trợ mấy ngày thu hoạch, tại sao bởi vì nó đi gặt thì lại được thêm hơn trăm cân..."
"Vậy ông nhìn nhà khác coi, có nhà nào giống như chúng ta, một mẫu ruộng thu được năm trăm cân? Lúc trước đến nhà đại bá mượn đá không phải ông đã hỏi rồi à, tính ra nhà hắn một mẫu thu được bao nhiêu? ”
"Đường huynh nói năm nay bọn họ trồng không tệ, mỗi mẫu được bốn trăm ba mươi cân."
"Nhà khác thì sao?"
" Tốt thì được loanh quanh bốn trăm, cũng có nhà trồng không tốt chỉ được hơn ba trăm."
"Vậy thì không phải là đúng rồi à. Chỉ có nhà chúng ta sản lượng tăng nhiều như vậy, chứng tỏ không phải là vấn đề được mùa, ông cũng nói ông không làm gì khác biệt, còn không phải là đúng với suy nghĩ của ta à. Trên đời này chính là có chuyện tâm linh như vậy đấy, lão già ông không tin cũng phải tin, bằng không ông nói vì sao liên tục ba năm viện khảo nhi tử chúng ta đều xảy ra chuyện, năm đầu tiên thành thân thì chuyện gì cũng đều thuận lợi, trúng tú tài, làm lẫm sinh, vào phủ học, đứng đầu, được thưởng... Tháng hai ta mua hai mươi con gà con Khương thị nuôi sống được tận mười lăm con, hiện tại mỗi con đều có thể đẻ trứng. Hai con lợn trong chuồng cũng rất béo, đến cuối năm làm không chừng có thể ra thêm mấy chục cân thịt. ”
Vệ phụ nghĩ rồi lại nghĩ, hỏi: "Vậy trước khi nàng xuất giá sao lại không vượng cha nàng? ”
" Ông làm sao biết nàng không vượng phụ thân? Từ lúc sườn núi phía nam sụp sau trận mưa bão, ta đã suy nghĩ, ông nói xem có phải là ông thông gia mệnh không tốt hay không? Lúc trước Mật Nương chưa xuất giá, có nàng còn có thể dùng phúc khí hòa hoãn một chút. Hiện tại Mật Nương đến nhà chúng ta, phúc khí trên người nàng cũng về nhà chúng ta, bên đó lập tức xui xẻo.