Chương 56: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành lên trấn một lần, là bạn học trước kia nghe nói chàng trở về thì gom tiền mời người uống rượu, hỏi thăm đủ loại chuyện ở phủ học Túc Châu, hỏi chàng ở phủ học bên kia đọc sách như thế nào? Mấy giờ bắt đầu học? Buổi sáng đọc sách bao lâu? Học sĩ bắt đầu giảng dạy vào lúc nào? Ra những đề bài như thế nào? Có thể mang mấy bài viết ưu tú của học sinh phủ học đến xem không? ......

Tốt xấu gì cũng từng có mấy năm làm bạn bè đồng môn, những có thể nói chàng đều nói hết.

Lại có người thở dài nói: " Sau khi ngươi thì được lẫm sinh, ta biết phu tử có khuyên ngươi đến phủ học thử vận may, chỉ là không ngờ có thể vào học một cách thuận lợi như vậy, ta vốn tưởng rằng phủ học rất khó vào..."

"Là Vệ huynh tài cao! Không giống như những người tầm thường chúng ta! ”

" Ngươi không hiểu ý ta, ta đã hỏi thăm người đi trước, phủ học bên kia rất kén chọn, còn giới hạn số lượng người, không tuyển chọn học sinh bừa bãi. Loại địa phương này, chúng ta xuất thân thấp hèn, làm sao mà chen chúc được một chỗ ? ”

Vệ Thành ăn một hạt đậu phộng thơm ngon, buông đũa xuống, nói: "Phủ học học quan phần lớn thanh liêm, không coi trọng vật ngoài thân, một lòng nghiên cứu văn chương dạy dỗ nhân tài, dựa vào tài văn chương mà lựa chọn, chỉ cần văn chương làm đủ tốt, không lo ngạch cửa cao khó vào." Chàng lại kể lại những trải nghiệm ban đầu của mình, khi đến Túc Châu cũng không quan tâm đến việc chỉnh trang lại vẻ ngoài, một lòng nhiệt huyết đi thẳng đến trường học, sau khi gặp học quan, học quan đầu tiên sẽ hỏi vài câu về thân thế tuổi tác, sau đó ra đề, để chàng viết bài ngay tại đó, bài viết của chàng có vẻ như làm cho học quan rất hài lòng, cứ như vậy được vào trường.

"Vậy học quan ra đề cho Vệ huynh? ngươi đã viết như thế nào? ”

Thấy bọn họ đều muốn biết, Vệ Thành cũng nói. Dù sao cũng đã qua nửa năm, nguyên văn lúc ấy chàng không nhớ chính xác, đại khái nói một chút mình giải đề như thế nào, mỗi đoạn văn viết những cái gì. Vừa nói xong, mấy người vừa cùng nhau uống rượu vừa phân tích, còn có người cân nhắc sở thích của học quan. Lại có người trong lòng rục rịch, muốn đem văn chương ưu tú của mình giao cho Vệ Thành, hy vọng chàng có thể mang đến cho học quan xem.

Vệ Thành hiểu được ý tứ của hắn, không ôm đồm việc này: "Văn chương mang theo dù tốt đến đâu cũng vô dụng, cho tới bây giờ phủ học chọn người đều là trực tiếp ra đề ngay tại chỗ. ”

Chúng học sinh thở dài “Ai!”.

Bọn họ nghĩ ra biện pháp này là muốn mượn đường khác để đi vì hiện tại những người này căn bản không có tư cách đến trước mặt phủ học học quan thể hiện tài năng, trong bọn họ còn có người không phải là tú tài, cho dù có là tú tài cũng không phải là lẫm sinh.

Phủ học ngưỡng cửa cao, người ta chỉ cần lẫm sinh.

Sáng sớm ra ngoài, cùng bạn bè uống rượu luận văn, trở về đã là xế chiều. Khương Mật hỏi chàng có muốn rửa mặt rồi nghỉ ngơi hay không không? Vệ Thành lắc đầu: " Cả buổi chỉ lo uống rượu, không ăn cơm, ta hơi đói. ”

"Tướng công muốn ăn cái gì? Thiếp làm cho chàng ăn. ”

Có một mình nên không cần quá phiền phức, Vệ Thành suy nghĩ một chút, hỏi: "Trứng gà còn không?" ”

"Thiếp nuôi hơn mười con gà sao lại không có trứng được?"

"Vậy hấp tạm hai quả đi."

Khương Mật xoay người vào bếp đun nước, nước sôi mới nhặt hai quả trứng bỏ vào. Vệ Thành ngồi trong nhà chính một lát, Khương Mật đã bưng bát trứng tới, để bát xuống, đưa đũa cho Vệ Thành, nhìn chàng nếm thử một miếng còn nói: "Trong nhà không có gạo nếp, nếu có thiếp có thể làm chút cơm rượu, cái này cho thêm cơm rượu càng ngon. ”

Vệ Thành nuốt trứng trong miệng, uống một ngụm canh, nói: "Như này đã rất tốt rồi. ”

Khương Mật nói: "Vốn nên cho vào một ít đường, nhưng giữa tháng sáu tháng bảy thời tiết nóng, ăn ngọt sợ chàng cảm thấy ngấy, tướng công nếu muốn ăn chút vị ngọt thì để thiếp cho thêm đường.”

Vệ Thành nói không cần.

Khương Mật không lôi kéo chồng nói chuyện nữa, ngồi bên cạnh ôm má nhìn chàng ăn.

Chờ chàng ăn xong, Khương Mật rửa sạch bát đũa, quay vào, thấy chàng vẫn còn ngồi ở đó, hai vợ chồng tán gẫu vài câu. Khương Mật tâm linh tương thông, nghe ra được Vệ Thành cũng không quá thưởng thức bạn đồng môn hôm nay cùng mình uống rượu, hỏi chàng vì sao lại đi?

Vệ Thành trầm ngâm một lát, tâm sự cùng nàng.

"Bữa rượu này có tránh cũng không thoát được, cho dù trước mắt lấy cớ việc nhà nông bận rộn mà trì hoãn, sau đó cũng phải đi, nếu không đi chắc chắn sẽ có những lời khó nghe, nói ngươi hiện giờ phát đạt là không để người ta vào trong mắt, có mặt mũi lớn nên không dễ mời. Người ngoài không rõ chân tướng, chỉ biết nghe sẽ cảm thấy nhất định là như vậy, lời đồn này truyền ra vừa cản trở thanh danh vừa không có lợi cho tiền đồ. Ngẫm lại thì không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi? Cũng không phải là xông vào đầm rồng hang hổ, không cần phải từ chối. ”

Khương Mật đột nhiên hiểu được lý do vì sao lúc trước Vệ Thành kiên trì muốn đến nhà mẹ đẻ của nàng, ai cũng không ngăn được.

Những người khác không sợ mất mặt hay đắc tội với người khác, dù sao thì người ta đóng cửa lại tự sống cuộc sống của mình, ta cũng không xin ngươi cái gì. Trong lòng Vệ Thành chứa đựng chí hướng lớn, suy nghĩ khác biệt, không muốn chưa thành danh đã đem người trong người ngoài ra đắc tội hết một lần. Cho người ta mặt mũi, cũng là để lại cho mình một chút đường sống.

Thứ mà nam nhân và nữ nhân muốn luôn khác nhau. Giống như nàng chỉ biết củi gạo dầu muối, chỉ có thể nhìn thấy những điều diễn ra trước mắt, nhiều khi còn cảm thấy tướng công mình chỗ nào cũng tốt, nhưng lại quá dễ nói chuyện, bạn bè người thân ai gặp khó khăn cũng vui vẻ nhiệt tình hỗ trợ.