Vệ gia đã trải qua nhiều năm khó khăn, thân thích không thân thiết một chút đều xa lánh bọn họ, cho nên, ngoại trừ một nhà đại thúc công cùng thôn, cũng chỉ còn lại mấy nhà thông gia là còn qua lại, ngày mùng hai ba cô con dâu đều trở về nhà mẹ đẻ, người Vệ gia liền thanh nhàn.
Ngô thị chuẩn bị hành lý cho con trai sắp ra ngoài học hành, Khương Mật ở phương diện này không có kinh nghiệm phong phú, ở bên cạnh học, giúp đỡ vài chuyện. Mẹ chồng nàng dâu hai người vừa thu dọn đồ đạc vừa thương lượng sau ngày mười lăm chuẩn bị làm gì.
Vì làm tiệc mừng Vệ Thành thi đậu tú tài mà đem gà đẻ trứng trong nhà làm thịt hơn nửa, giữa mùa đông trời rét đậm, lạnh đến gà cũng không thích đẻ trứng, lúc đó không cảm thấy đau lòng, nhưng vừa qua năm mới chuẩn bị khai xuân, Khương Mật khó chịu.
Năm đầu tiên gả tới đây, Vệ gia nuôi một con heo và bảy tám con gà, mỗi ngày có thể thu về bốn quả trứng, từ làm tiệc mừng rồi đến tết, giết một hơi sáu con, còn lại có hai con. Khương Mật quan sát được hai con gà này màu lông không phải là đẹp nhất, nhưng chịu khó đẻ trứng nhất, nàng không nỡ làm thịt.
Chỉ có hai con, cho dù chúng nó có cần mẫn đẻ mỗi ngày thì số trứng có thể thu được vẫn còn quá ít, Khương Mật liền cùng mẹ chồng Ngô thị bàn bạc, xem sau khi thời tiết ấm áp có phải nên đi mua một tổ gà con về nuôi hay không.
" Mua mười con?"
“ Trước kia còn ở nhà mẹ đẻ con cũng từng nuôi gà con, có thể sống được một nửa đã rất tốt, mua mười con có phải là hơi ít một chút hay không?"
Ngô thị nghĩ sau này nhi tử đọc sách ở phủ học hoặc huyện học, cách xa nhà thì trứng cũng không tốn mấy nữa, thay vì tốn công vào gà con không bằng nuôi hêm hai con heo, heo con so với gà con dễ sống hơn, không cần thả ra cho chúng nó tự tìm thức ăn, cũng không sợ mất, bớt được nhiều phiền phức.
" Heo nuôi lớn giết xong là xong, gà có thể đẻ trứng vài năm, bình thường ăn cũng ít, nuôi có lời. Sau khi phân gia, nếu nương cảm thấy việc trong việc ngoài nhiều không có nhiều tinh lực chăm sóc gà thì để con quản, nuôi heo thì con không có kinh nghiệm, nuôi gà chắc chắn không thành vấn đề. ”
"Mùa đông không có nhiều công việc đồng áng, có trồng cũng là mấy mẫu lúa mạch, hai ba loại đậu, cha nó cũng có thể chăm sóc. Nhưng sang đầu xuân lại khác, ta phải giúp lão đầu tử cày bừa ruộng nước, còn phải ươm mạ, lập hạ cấy lúa, trước khi cấy lúa phải thu hoạch hết đậu, tiếp đến lại trồng khoai... Trước kia, qua tết ta và hai tẩu tử con còn làm được chút dưa muối, năm nay nhân lực không đủ cũng không có cách nào làm. Đợi đến thời điểm bận rộn, ta cũng phải xuống ruộng, dù sao trời không đợi người, nên công việc trong nhà toàn bộ đều sẽ giao cho con, Mật nương con có thể làm hết được không? ”
Khương Mật suy nghĩ một chút xem trong nhà có những công việc gì.
Nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho lợn cho gà ăn... Những thứ này nàng đã quen, có thể sắp xếp thời gian làm được.
"Gà con mười con phải cho ăn, hai mươi con cũng phải cho ăn, sẽ không phiền toái bao nhiêu, con vẫn làm được."
"Còn heo thì sao?"
"Theo kế hoạch của nương, nuôi hai con."
"Vậy sẽ phải chuẩn bị thêm không ít thức ăn, đến lúc đó ta đi làm về con cũng đừng có kêu mệt! Mà đã nuôi là phải nuôi cho tốt. ”
Khương Mật một chút cũng không bị dọa, nàng thẳng thắn gật đầu. Còn nói: " Chuyện học vấn vẫn phải dựa bản thân vào tướng công, con không giúp được gì. Nương, con nghĩ chúng ta vất vả hơn một chút thì cũng tiết kiệm thêm được chút bạc, cho dù hiện tại tướng công trúng tú tài, đọc sách cũng không tốn tiền như trước nữa, không phải vẫn còn phải hiếu kính tiên sinh sao? Còn có kỳ thi năm sau cũng phải tiêu tiền? Thi đậu cử nhân thì nhà mình còn phải bày tiệc rượu mừng. Đó cũng là một khoản. Nuôi thêm một con gà một năm có thể nhặt thêm mười quả trứng, vậy nếu nuôi thêm năm, mười con gà không phải sẽ có thêm trăm quả? Hơn nữa cày bừa vụ xuân hay thu hoạch vụ thu đều là công việc vất vả, cha mẹ cũng phải bồi bổ thân thể, trứng gà là bổ nhất. ”
Ngô thị thấy nàng vặn ngón tay tính toán, rất nghiêm túc, nghĩ thầm tam tức phụ thật sự là một người thật tâm thật lực, gả tới đây liền đem hết tâm sức suy nghĩ cho Tam Lang, trong nhà có một nương tử như vậy cho dù nam nhân có tâm địa sắt đá đến mấy cũng có thể tan chảy, cũng khó trách Tam Lang đau lòng nàng như vậy, trước khi rời nhà lo lắng nhất chính là nàng.
"Ta và lão đầu tử chịu khổ quen rồi, bồi bổ cái gì? Ngược lại là bản thân con ấy, phải đem thân thể bồi dưỡng tốt một chút, sau này mới có thể khai chi tán diệp cho lão tam."
Nàng dâu mới da mặt vẫn còn mỏng, nói đến đây nàng hoảng hốt, mặt thoáng cái liền đỏ lên.
"Sao vậy? Còn ngượng ngùng à? Cái đó có gì mà xấu hổ? ”
"Nương con đang cùng ngài nói chính sự..."
"Đây còn không phải là chính sự?"
Khương Mật nhỏ giọng nói: " Con cũng muốn vì tướng công sinh con, nhưng việc này chỉ nghĩ thôi thì vô dụng. Dù sao cũng phải xem ý trời. ”
Trùng hợp đúng lúc Vệ Thành từ bên ngoài trở về, nghe được mẹ chàng nói: "Cái gì mà nghe theo ý trời? gieo hạt là có thu hoạch, gieo không tốt cho dù ông trời có cho mưa thuận gì hòa thì cũng phải đi uống gió Tây Bắc? Các con đáng lẽ phải cố thêm mới phải. ”
Vệ Thành nghe nương nói mấy lời tâm đắc về chuyện trồng hoa màu, quay đầu lại phát hiện nương tử mặt mũi đỏ bừng, hận không thể đào một cái hố chôn mình tại chỗ, Vệ Thành kỳ quái.
"Đang nói chuyện gì thế?"