Đêm nay nhà cũ Vệ gia không khí hòa thuận, bốn người đón giao thừa đến bình minh, sáng sớm mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nấu một nồi bánh trôi, chia làm bốn chén nóng hổi. Sau khi ăn xong, Khương Mật theo Vệ Thành đi nhà đại thúc công chúc tết, trở về phát hiện mẹ chồng Ngô thị đun một nồi nước lớn, thúc giục hai người bọn họ rửa mặt, ủ ấm chân tay rồi hãy đi ngủ.
"Hôm nay không có việc gì khác, hai người các con ngủ đi, ngày mai Tam Lang cùng Mật Nương trở về Tiền Sơn thôn, đây là tết đầu tiên sau khi thành thân, phải cùng đi để tăng thể diện cho con dâu."
"Có phải nên mang theo hai bao đường không?"
"Con cũng đừng bận tâm chuyện này, tắm rửa rồi đi ngủ đi, nương sẽ chuẩn bị."
Mùng hai chính là ngày con dâu về nhà mẹ đẻ, nếu ở gần phần lớn sẽ về một chuyến, có người còn mang theo con cái. Cũng có người lấy chồng xa sợ phiền phức, còn có mấy người cuộc sống không tốt, cũng ngượng ngùng trở về, sợ bị so sánh với các tỷ muội khác.
Khương Mật vừa mới xuất giá, nói thế nào thì năm nay cũng nên trở về một chuyến, nàng cũng đang suy nghĩ, muốn tranh thủ thời gian nói với chồng, mà mẹ chồng trước một bước đã chuẩn xong. Lúc hai người bọn họ trở về phòng ngủ bù, Ngô thị liền chuẩn bị mấy thứ để ngày mai con dâu mang về nhà mẹ đẻ, sau đó đưa cho nàng xem kỹ. Bao gồm mười quả trứng, một miếng thịt, một gói đường.
Lễ này đã rất phong phú, cầm về chính là muốn nói cho người thôn Tiền Sơn biết, Vệ gia đối với Khương Mật rất hài lòng.
Sau khi biết mẹ chồng chuẩn bị gì, Khương Mật vừa cao hứng, vừa có chút đau lòng " Có thịt và đường đã đủ rồi, trứng thì thôi. Đọc sách tốn đầu óc, trứng trong nhà còn chưa đủ cho tướng công ăn. ”
Ngô thị không nghe, nhất định bắt phải cầm, còn dặn dò trên đường đi cẩn thận. Bà đứng trên sân nhìn con trai và con dâu đi về phía thôn Tiền Sơn, nhìn hai người đi xa mới quay vào nhà.
Đầu tháng chạp mỗi ngày đều mưa, đường trơn trượt, đi cũng không được vững vàng. Sau đó mấy ngày liên tục trời nhiều mây, cho dù không có nắng nhưng cũng không mưa nữa, con đường trở về nhà mẹ đẻ tuy rằng không rộng nhưng khô thoáng rất dễ đi. Lúc ra khỏi cửa Vệ Thành bảo Khương Mật xách thịt cùng đường, chàng cầm trứng, nghĩ thầm như vậy Mật Nương cũng không cần cẩn thận quá mức, trứng ở trong tay mình cho dù thật sự chẳng may đánh rơi thì nương cũng không mắng lên đầu nàng.
Vệ Thành đi phía trước, Khương Mật ở phía sau đi theo, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Có chút chuyện không tiện nói trước mặt cha mẹ, thừa dịp trên đường làng không có người khác, chàng mới nói.
" Qua năm mới ta chuẩn bị đi Túc Châu, tiên sinh học đường trên trấn nói chỉ cần trúng tú tài đều có thể đi huyện học báo cáo, ta là tú tài nhất đẳng, có thể đi phủ học thử xem, sau khi đến đó có lẽ tiên sinh phủ học sẽ kiểm tra, ra đề tại chỗ bảo ta làm một bài văn xem, nếu được thì sẽ lưu lại học. Dù đọc sách ở đâu, chỉ cần có kết quả ta sẽ nhờ người nhắn tin về, nàng đừng lo lắng. Lần này rời nhà, lần sau được về chắc là trước khi thu hoạch vụ thu, trong lòng ta mặc dù rất không nỡ xa nàng nhưng cũng không có cách nào. Trúng tú tài cùng lắm chỉ là không gây thêm phiền toái cho gia đình, trúng cử nhân mới có thể chân chính để cho cha mẹ hưởng phúc, để cho nàng có ngày tốt lành, hai năm nay ta sẽ cố gắng hơn. ”
Vệ Thành dặn dò đại khái, Khương Mật nghe hiểu, trong lòng biết Vệ Thành muốn tham gia thi hương năm sau, nàng gật gật đầu: "Nói đến đọc sách thì thiếp không biết gì, trong nhà thiếp sẽ chiếu cố tốt, chàng không cần quan tâm."
" Ta làm chồng nên chăm sóc nàng mới phải, mà ta vì thi cử công danh không mấy khi ở nhà. Nàng có đau đầu nhức óc ta không biết, bị ấm ức ta cũng không giúp được gì, trong lòng ta áy náy. ”
Nói thật, trong lòng Khương Mật rất luyến tiếc, nàng thà rằng chồng mình không có tiền đồ lớn gì chỉ mong có thể là một người biết nóng biết lạnh.
Nhưng Vệ Thành không có ánh mắt thiển cận giống nàng, chàng có học vấn cũng có chí hướng lớn, làm vợ không nên ngăn trở.
Trước đó nàng đã tính toán ngày giờ, nghĩ đến chỉ nửa tháng nữa nam nhân lại phải rời khỏi nhà, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ, nhưng cho dù có không nỡ thế nào, nghe được những lời này cũng được an ủi.
Hốc mắt Khương Mật có chút nóng lên, nàng cúi đầu nhìn đường dưới chân, nói: "Sau khi gả tới đây thiếp không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, ăn no, mặc ấm. ”
"Nhưng trong lòng nàng không nghĩ như vậy, ta biết nàng không muốn nhìn thấy ta bôn ba.”
Giọng nói của Khương Mật nhỏ đi một chút " Chàng đi xa nhà, thiếp có thể không lo lắng sao? Thiếp biết đây là điều bắt buộc, chỉ hy vọng tướng công ở bên ngoài hết thảy thuận lợi, nương đã nói mùa thu năm sau lại có một kỳ thi cử nhân, thi đậu thì quá tốt. ”
"Ta ở bên ngoài nhất định sẽ chăm chỉ học hành, khắc khổ dụng công."
" Chàng định đi ngày nào?"
"Sau mười lăm đi, kế hoạch là ngày mười sáu, xem xem thời tiết thế nào."