Giết heo năm mới, nấu mỡ lợn, Ngô thị chuẩn bị đem thịt ăn không hết ướp một chút. Khương Mật nhớ tới bình dưa chua sắp ăn hết, đề nghị làm thêm hai vò nữa, làm dưa chua cũng không phiền phức, chỉ là phí chút muối, sau khi được mẹ chồng cho phép bèn ngâm hai vò củ cải, làm xong tất cả cũng đến lúc còn vài ngày nữa là tết.
Mấy ngày nay bên nhà đại thúc công có người tới bảo năm nay bọn họ chuẩn bị mài bột nếp làm bánh trôi, bảo Ngô thị đừng làm, làm xong sẽ chia cho nhà bà một ít.
Ngô thị nghe xong còn nói bà vốn cũng không có tính toán làm cái này, ngay cả gạo nếp cũng không mua.
Theo phong tục địa phương, sáng mùng một phải ăn bánh trôi, bánh trôi làm sớm sợ sẽ bị chua, chiều ngày ba mươi ngày mới làm xong đưa tới, còn có một chén hạt mè đen làm nhân bánh trôi, Ngô thị vui vẻ nhận, mang vào bếp để, tiếp tục làm mâm cơm tất niên.
Đêm ba mươi Tết, người một nhà nên xum họp náo nhiệt, lại ở gần như vậy nên cho dù chia nhà, bữa cơm tất niên vẫn cùng nhau ăn. Hai ngày trước Ngô thị đã an bài, bảo hai con dâu đừng đến tay không, đừng nghĩ đến việc chỉ đến ăn chực. Kết quả là gì? Các nàng đúng là không chỉ mang người đến, Lý thị khá hơn một chút, tốt xấu gì cũng đeo theo mấy quả trứng, Trần thị thì nhặt đại mấy chùm củ cải khô.
Lúc các nàng tới, Khương Mật đang ở sân viện, cúi đầu cắt giấy đỏ, Vệ Thành chuẩn bị viết câu đối.
Khương Mật nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn.
Đợi thấy rõ tẩu tẩu mang theo cái gì, nàng trầm mặc một trận, cảm thấy mẹ chồng lại muốn bùng nổ rồi.
Quả nhiên, Ngô thị tức giận.
" Cút! Tất cả đều cút cho ta! Trở về tự nấu cơm tất niên đi, cầm rau xanh tới đây muốn ăn thịt của ta, vợ lão đại ngươi lúc này lại nhịn đói mấy bữa rồi?”
Ngô thị vừa rồi ở trong bếp thêm củi, lúc đi ra trên tay còn cầm củi khô, bà vung củi khô lên muốn đuổi người. Lý thị vội vàng nhường vài bước, che rổ trứng gà sợ bị vỡ. Trần thị đang than khổ khóc nghèo, nói trong nhà chỉ có những thứ này, còn có biện pháp gì? Lại nói mới phân gia nửa năm trước, bây giờ bữa cơm tất niên cũng không ăn cùng nhau, còn không phải để cho người ta chê cười?
“ Ngươi còn sợ người ta chê cười?”
"Vợ Đại Lang ngươi nghe cho kỹ, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có ngươi là người thông minh, những người khác đều là kẻ ngốc. Nghe rõ ràng rồi thì cút, hai nhà các ngươi nhi tử đều đã có, lẽ ra các ngươi nên hiếu kính ta cùng lão đầu tử, kết quả ngược lại, các ngươi còn ngại không chiếm đủ tiện nghi. Nhà này cũng là các ngươi muốn phân chia, đã nói rõ ràng, sau này mỗi người một cuộc sống, Lão Tam phát đạt các ngươi cũng đừng hòng dựa vào! Lúc trước các ngươi cứng rắn thế nào? Ngươi nói những gì ta từng câu từng chữ đều nhớ rõ, thứ đã nôn ra còn muốn nuốt lại? Các ngươi không ngán nhưng ta ghê tởm.”
" Ai muốn ăn bữa cơm tất niên với các ngươi? Có các ngươi ở đây sơn hào hải vị ta cũng nuốt không trôi. ”
" Cút! Nếu không đừng có trách ta.”
Khương Mật bị mẹ chồng đột nhiên phát hỏa khiến cho sợ hãi, nàng dựa vào Vệ Thành, nhỏ giọng hỏ " Chúng ta cứ mặc kệ? Vậy tết này..."
Vệ Thành đã trải giấy đỏ lên bàn, chuẩn bị cầm bút, nghe được động tĩnh này nhíu nhíu mày. Ba mươi tết ngược lại không cần kiêng kị gì, dù sao cũng là cuối năm, nói cái gì cũng được, đến mùng một phải chú ý nhiều hơn. Chẳng qua Mật Nương nói cũng không sai, năm mới náo loạn đúng là không dễ nhìn. Hắn gọi Ngô thị một tiếng: "Nương, trên bếp có phải còn đang nấu đồ ăn hay không? ”
Phải!
Bị đứa con dâu xui xẻo làm cho tức giận đến thiếu chút nữa quên mất!
Ngô thị mắng cũng mắng đủ rồi, bỏ lại hai con dâu liền vọt về phòng bếp, nhìn lửa trong bếp còn chưa tắt mới thở phào nhẹ nhõm. Bà thêm mấy cành củi khô, mới ra ngoài nói lần cuối, nói năm nay nhà nào ăn tết nhà đấy, ngươi nói không có tiền mua thịt, vậy thì tết đừng ăn nữa. Ngươi nói người ta thấy sẽ không tốt? Bà với lão đầu tử đều thấy không sao cả thì không có gì không tốt.
"Cây lớn phân nhánh, người lớn phân gia, đây là các ngươi lúc trước khuyên ta, ngươi nói ngươi phải vì chồng con mà nghĩ, không muốn tiếp tục đổ vào cái động không đáy này của lão tam, để cho ta thông cảm, ta cũng thông cảm. Đã phân gia ngươi còn muốn mỗi ngày tới bào tiền? Lấy hai nắm rau xanh để đổi thịt ăn? Thật không coi mình là người ngoài mà. Ngươi nghĩ rằng ta thực sự dễ nói chuyện như vậy, một chút tức giận cũng không có.”
Thấy lão nương càng mắng càng hăng, Vệ Thành lại một lần nữa đứng ra: "Nương. ”
Ngô thị vừa rồi hung thần ác sát giống như mẫu dạ xoa, nghe được tam nhi tử gọi, lập tức xoay người lại cười tủm tỉm hỏi sao?
Vệ Thành:...
"Nương rảnh rỗi thì nấu chút bột nhão, lát nữa đem chữ Phúc, câu đối đi dán."
"Thuận tiện đã bày ra thì viết thêm mấy bộ, đợi lát nữa cha ngươi trở về bảo ông đưa cho nhà đại thúc công một bộ, nhớ viết mấy câu một ngụ ý tốt."
“ Ngũ Phúc Lâm Môn thế nào? ( Năm loại phúc đến nhà bao gồm thọ, phúc, khang, đức, thiện.)
Ngô thị gật gật đầu, nói nghe thuận tai, bà cũng chuẩn bị nấu bột nhão, để Vệ Thành cũng đối chiếu với ngũ phúc lâm môn viết cho nhà mình một cái. Cuối cùng trước cửa Vệ gia dán một tấm cát tinh cao chiếu. Vệ Thành sẽ không quên hai ca ca, hắn tặng cho Vệ Đại Lang một tấm bốn mùa thịnh vượng, tặng cho Vệ Nhị Lang một tấm hàng năm có thừa. Đưa xong trở về thấy Mật nương còn đứng dưới mái hiên nhìn câu đối, Vệ Thành đến bên cạnh nàng, hỏi: "Có hiểu không? ”
Khương Mật lắc đầu.
"Vậy đang nhìn cái gì?"
"Nhìn chữ tướng công, viết thật tốt."
"Làm thế nào nàng thấy ta viết tốt?"
"Đẹp, so với câu đối mua trên trấn đẹp hơn."