Ngô thị trước tiên đem trà sáng đưa cho lão đầu tử, cùng lúc đó Khương Mật cũng pha nước rửa mặt bưng cho Vệ Thành, bản thân nàng cũng tranh thủ lau rửa một chút, chờ bận rộn xong trở lại bếp lò, Ngô thị mới có tâm tư giải thích cho tam tức phụ biết thi cử nhân là chuyện gì.
"Thi cử nhân và thi tú tài không giống nhau, tú tài thì năm nào cũng có thể thi, cử nhân ba năm mới được thi một lần, trường thi ở ở tỉnh thành. Ta nghe Tam Lang nói năm ngoái mới thi, năm nay hay sang năm đều không có, lần tiếp theo là mùa thu năm sau. ”
Khương Mật nghe gật gật đầu, nói: "Tướng công nếu có thể thi đỗ, sang năm nương chính là nương cử nhân. ”
Ngô thị thích nghe những lời này, nghe xong cười tít không thấy mắt, vui vẻ đủ rồi mới nói: "Tam Lang thi tú tài cũng phải lăn qua lăn lại mấy lần, thi cử khó khăn như thế nào? Làm sao có thể một lần đã đậu. Lời này con nói với ta không sao, ra ngoài thì đừng nói lung tung. Lúc trước ta đã nghĩ, con ta bây giờ cũng mới hơn hai mươi tuổi, đến ba mươi đủ năng lực thi đậu nhà ta liền phát đạt, đến lúc đó không riêng gì ta là nương cử nhân, con cũng là cử nhân nương tử. ”
Ở Vệ gia, làm dâu muốn chung sống hòa thuận với mẹ chồng, đầu tiên phải kiên định, chịu khó, ngoài ra còn có một bí quyết, phải khen người ta nhiều vào.
Khen ngợi ai?
Khen Vệ Thành.
Trong mắt Ngô thị, không có người nào có tiền đồ hơn con trai thứ ba của bà. Mà ở phương diện này, Khương Mật cùng Ngô thị lại rất hợp nhau, lúc nàng mới gả tới đây Ngô thị luôn thấy nàng không vừa mắt, hiện giờ mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung lại cực kỳ hòa hợp.
Nhân vật trung tâm đề tài Vệ Thành rửa mặt xong thì đi ra dưới mái hiên đọc sách, chàng đọc một hồi lâu, mắt thấy trời sắp sáng, Hổ Oa của nhị phòng được bọc thành một quả bóng chạy vào sân, cũng ngồi theo dưới mái hiên.
Mắt thấy Tam thúc đã đọc được một nửa, nó cũng không gọi người, chỉ nâng mặt ngồi xổm ở bên cạnh.
Trời lạnh như vậy, phải dậy sớm thực sự không có tinh thần, nó ngồi xổm bên cạnh nghe một lát thì thấy mệt mỏi, ngáp dài ngáp ngắn.
......
Chờ trong phòng bếp bay ra mùi cháo gạo, Vệ gia chuẩn bị ăn điểm tâm sáng, Hổ Oa không ăn ở bên này, vợ Nhị Lang Lý thị không dám chiếm tiện nghi của mẹ chồng, sớm gọi người về. Ăn xong điểm tâm, huynh đệ Vệ gia dựng nồi sắt bắt đầu đun nước, lúc nước sôi, đường bá mang theo người đến, Vương đồ tể cũng tới, chuẩn bị vào chuồng bắt heo.
Sáng sớm giết heo, một buổi sáng bận rộn thu dọn phân chia thịt, chuẩn bị xong thì cũng đến lúc làm bữa trưa.
Ngày hai mươi tháng Chạp làm cơm mổ heo cũng không thua kém bao nhiêu so với bữa tiệc hôm chúc mừng Vệ Thành trũng tú tài, bày lên bàn tám bát thức ăn, chỉ có hai món chay, bữa ăn này ai cũng ăn đầy một miệng dầu mỡ? Sau khi giúp đỡ rất nhiều việc, Vương đồ tể còn ở Vệ gia uống nửa chén rượu, sau khi uống xong xách nội tạng heo Vệ gia cảm ơn trở về, nói buổi chiều hắn còn muốn đi ra ngoài thu mua heo. Đường bá cũng chuẩn bị trở về, Vệ phụ vội vàng nhặt hai cân thịt, mang cho hắn. Ngô thị chọn ra miếng thịt ngon nhất để Vệ Thành mang vào trấn hiếu kính tiên sinh học đường.
Vệ Thành đã sớm nhớ thương muốn đi đáp tạ tiên sinh, mang theo thịt đi lên trấn.
Ngô thị cũng chia cho hai đứa con trai mỗi người một miếng thịt, để cho bọn họ mang về nhà, đừng để ở đây, bà gọi Khương Mật đến thái mỡ lợn, chuẩn bị rán dầu. Khương Mật đang muốn đi, vợ Đại Lang lại nói.
"Nương chia xong rồi?"
"Sao, ngươi còn không hài lòng?"
Tất nhiên là không hài lòng. " Làm thịt một con heo hai trăm cân, chỉ chia cho chúng ta một chút. Còn không nhiều bằng nhà đại thúc công bọn họ, sao có thể được? ”
Ngô thị cũng không nhìn nàng ta mà nhìn chằm chằm Vệ Đại Lang hỏi: "Lão đại ngươi cũng nghĩ như vậy? ”
"Nương con không có."
" Ngươi không có? Đây cũng là ý nghĩ của ngươi chứ gì, không hài lòng bỏ thịt xuống cho ta. Heo con là ta bắt, cỏ heo cũng là ta đi cắt, nấu cám cho heo ăn cũng là ta tự tay làm. Ta thích cho ai thì cho, cơm mổ lợn ngươi cũng đã ăn thịt cũng được chia, còn ngại ít? Chê ít thì sang năm nhà người tự nuôi hai con, ta chờ xem lúc nhà ngươi làm thịt có thể chia cho ta mấy chục cân? ”
Lý thị vốn ngồi ở bên cạnh nhìn Trần thị mở miệng, nghĩ đại tẩu nếu có thể đòi thêm một ít thì nhà nàng ta dính được chút ánh sáng cũng tốt, theo như tình hình này, nàng ta vội nhanh nhẹn đứng lên, nói trong nha còn có việc, đang vội trở về.
Lý thị xách thịt đi trước, đi xa còn nghe thấy đại tẩu oán giận nói mẹ chồng chia cho nhà nàng ta còn không bằng chỗ Lão Tam lấy đi tặng người ta, sao có thể bạc đãi người nhà như vậy.
Nghe nói như vậy, Lý thị bĩu môi.
Thầm nghĩ đã gả tới đây bao nhiêu năm còn nhìn không rõ?
Chút chuyện nhỏ trên người Lão Tam đối với nương mà nói đều là đại sự hàng đầu, đừng nói là chuyện mang thịt đi bái tạ tiên sinh, không lấy miếng ngon chẳng lẽ mang nội tạng lòng heo đi sao? Không cần nghĩ cũng biết nương thà rằng mình ăn ít một miếng cũng sẽ không để cho lão Tam khó xử.
Chưa kể đã phân gia, mà cho dù còn chưa phân gia, đi so với hắn? Làm gì có cửa?