Chương 226: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Hôm đó Kim Hoàn chuyển vào phòng trống trong sân Vệ gia, phòng kia là Ngô bà tử dùng để cất giữ đồ linh tinh, một nửa để đồ đạc, nửa còn lại tạm thời thêm một cái giường. Bởi vì nghe nói Vệ thị đọc xuất thân bần hàn, trước khi tới nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ điều kiện bên này kém đến như vậy. Không nói đến nhà của chủ nhân bọn họ mà phòng cho hạ nhân ở nhà giàu khác còn tốt hơn.

Kinh thành còn chưa kịp ấm lên, trong phòng lạnh lẽo, Kim Hoang bước vào, rùng mình một cái.

Vừa mới được đưa vào, nàng đã hoài niệm chủ gia cũ, nhưng nghĩ đến tiền đồ của Vệ Thành tốt, lại sợ làm không được việc quay về sẽ xui xẻo, nàng mới cứng rắn nhịn xuống. Kim Hoàn ngồi bên giường một lát, nàng chưa đi ra ngoài, lão thái thái nhà này đã tới.

“ Ngươi cất đồ thôi mà đã mất một khắc, còn không ra ngoài ở bên trong làm gì?

Kim Hoàn vội vàng mang theo khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài, hỏi lão thái thái có phân phó gì?

"Người đưa ngươi đến nói ngươi làm việc rất tốt, đúng lúc ta vừa cho người cũ nghỉ ngơi, sau này việc của nàng giao cho ngươi. Để ta nói rõ với ngươi, buổi sáng phải thức dậy sớm hơn nhi tử của ta, trời lạnh, thức dậy xong ngươi phải vào bếp nhóm lửa đun nước nóng. Sau đó đưa nước đến đông sương và chính phòng của ta. Sau khi xong việc phải chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn xong phải dọn dẹp bàn rồi rửa sạch sẽ bát đũa, rồi đem đổ hai cái bô dùng trong phòng vào ban đêm, sau đó thì giặt một chậu xiêm y bẩn bao gồm cả tã lót. Buổi sáng chỉ có chút việc này, làm xong là có thể chuẩn bị bữa trưa. Sau khi ăn cơm trưa, thu dọn xong rồi quét dọn sân viện, có tã thay ra thì tiếp tục giặt, không còn chuyện gì khác thì may vá quần áo đóng đế giày. Còn phải làm cơm tối, nước nóng trước khi đi ngủ cũng không thể quên, bô dùng ban êm còn phải đổ thêm một lần... Bình thường có bấy nhiêu việc, nếu có chuyện khác ta sẽ sắp xếp sau, tây sương là thư phòng, không có việc gì thì không cần đi qua, ngươi cho nhớ kỹ. ”

Kim Hoàn: ...

Nhớ kỹ chưa?

Nàng là nha hoàn, là thiếp thân nha hoàn không phải là bà tử thô sử.

Kim Hoàn muốn nói nàng chỏ học cách đấm vai, bóp chân chải đầu trang điểm, còn có ví dụ như bưng khay trà, bồi lão thái thái nói chuyện, không phải là nhóm lửa nấu cơm, rửa chén, giặt tã đổ bô đêm...

Nàng há miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện lão thái thái khắc nghiệt vô cùng kiên nhẫn, nghiêm mặt hỏi nàng đã nhớ kỹ chưa?

"Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì? Người đưa ngươi đến nói có ngươi thì lão thái thái ta chỉ việc ngồi hưởng phúc, đừng có nói với ta ngươi không biết làm, vậy ta đành phải đi tìm hắn hỏi cho ra nhẽ, biết rõ gia cảnh nhà ta còn tặng đến một đại tiểu thư không biết làm việc là có ý gì? Để để thêm phiền? Hay là có tâm tư khác? ”

Kim Hoàn nuốt nước bọt, không dám nói.

Nàng cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng còn khó coi hơn khóc.

"Được rồi, trước tiên ngươi giặt sạch tã Tuyên Bảo thay ra, rồi phơi đi."

Kinh thành tháng hai, tuy không phải là thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông, cũng đủ đông lạnh người. Đầu ngón tay Kim Hoàn vừa sờ đến nước lạnh thì rụt lại một chút, Ngô bà tử ở bên cạnh nhìn nàng: "Cũng không phải con rùa, ngươi co lại lamg cái gì? Chà đi, tẩy đi, nhìn thôi có thể sạch được à? ”

"Nước quá lạnh, ngài xem có phải nên đun một chút nước nóng để giặt hay không?"

"Nước này ta có thể động vào, thế mà ngươi lại động không được, ngươi đúng là quý giá quá nhỉ."

"Không phải..."

"Đừng lằng nhằng, đưa tay ra, giặt đi. Xong chậu này còn có công việc khác, ngươi giống như ngươi, đến làm nha hoàn, hay là đến làm tổ tông? Ta đã tạo nghiệt gì mới khiến chủ cũ của ngươi đưa ngươi tới? Lại còn là người có năng lực trong phủ của hắn. ”

Ngô bà tử dáng dấp hung dữ, lúc Khương Mật vừa gả vào cửa đã thấy tướng mạo của bà cực kỳ khắc nghiệt, Kim Hoang sao có thể thương lượng giá cả với bà? Đã đi tới bước này, trốn là trốn không thoát, chỉ có thể kiên trì làm việc.

Nàng cắn răng, cố gắng giặt tạ, vừa giặt vưad phải tiếp nhận bình luận của Ngô bà tử, Ngô bà tử hình như đặc biệt nhàm chán, cứ thích nhìn Kim Hoàn làm việc. Người ở trong bếp thì bà cũng ở trong bếp, người giặt giũ thì bà mang theo ghế ngồi bên cạnh nhìn. Nếu không có ai nhìn chằm chằm Kim Hoang còn có thể trộm lười biếng, nhưng sau lưng một đôi mắt khiến nàng cảm thấy da đầu tê dại, nàng mệt, tay lạnh cóng còn không thể nghỉ ngơi, lão thái thái chẳng những không cảm thấy mình khắc nghiệt, thậm chí còn ngồi ở bên cạnh châm chọc, nói chút việc này bat vẩy tay năm ba cái là xong, bảo Kim Hoàn đừng lề mề, động tác nhanh nhẹn một chút.

Người tặng nha hoàn không biết bọn họ đã phạm bao nhiêu sai lầm. Kim Hoàn Ngân Hoàn là nha hoàn thiếp thân, bình thường chỉ cần hầu hạ chủ tử mặc quần áo trang điểm chải đầu, nào cần làm những công việc nặng nhọc như này? Ngay cả quần áo của mình cũng không cần phải giặt, chứ đừng nói là giặt tã đổ bô.

Bên kia chỉ muốn có hai người thông minh, dáng đâp không thể quá nổi bật, phải hiền hoà, làm việc ổn thỏa, còn phải nhanh trí... Nhiệm vụ được giao cũng đơn giản, nếu quyến rũ được Vệ Thành là tốt nhất, vậy thì có thể lợi dụng nhiều lần. Nếu không câu dẫn được người, thì tìm cơ hội đến thư phòng của Vệ Thành xem có mật thư mật báo gì hay không, khiêu khích dỗ dành lão thái thái kia một chút, cho nhà Vệ Thành thêm chút lộn xộn, không yên ổn.

Ngay cả chuyện này cũng không thành, thì tất cả những kế còn lại đều là hạ sách.

Những người cài tai mặt mắt vào nhà người khác đều hy vọng tai mắt này dùng được lâu một chút, chứ đứng để vừa giấu xong, mới qua vài ngày đã bị lộ.

Lúc an bài chuyện này, quốc trượng suy xét đến rất nhiều phương diện, duy chỉ có sơ sẩy một chút, tình huống Vệ gia khác với nhà giàu thông thường. So với nha hoàn thiếp thân, nhà Vệ Thành càng thiếu bà tử thô sử làm việc nhanh nhẹn hơn.

Lúc đại quản gia đưa người tới có nói Kim Hoàn có năng lực, ý là nói nàng có thể hầu hạ người rất tốt, nhưng lý giải của Ngô bà tử và ý định của hắn lại chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm. Đối với Ngô bà tử mà nói nha hoàn là người giúp chủ nhân làm việc, không thể nào để bà ngồi giặt tac còn Kim Hoang đứng đằng sau đầu bóp vai đấm lưng chứ? Vậy thì nha hoàn đến làm gì? Đến ăn trên ngồi chốc à?

Về cơ bản bi kịch này bắt nguồn từ hai khía cạnh: tầm nhìn của quốc trước thì quá cao, còn tầm nhìn của Ngô bà tử lại quá thấp.