Chương 217: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Người nhàn rỗi mới nghĩ đến chuyện này chuyện kia, chỉ khi bận rộn mới không còn tâm tư, Ngô bà tử đem tiền trong nhà tích góp ra đếm lại một lần cùng với Khương Mật, lưu lại một phần phòng thân, đem đa số đi mua ruộng đất.

Chuyện này là mẹ chồng nàng dâu nhắc tới, nhưng việc tìm tòi hỏi thăm thì phải để Vệ lão đầu đi. Mấy ngày sau, Vệ lão đầu đều bận rộn việc này, bình thường muốn mua một hai mẫu đất thì dễ, nhưng mua nhiều một lúc, lại không muốn chia ra nhiều mảnh, thì có chút phiền toái. Vệ lão đầu tìm tòi mấy ngày, mà vẫn chưa tìm được thích hợp, lại nghe được chút chuyện vui vẻ. Hai ngày gần đây, lúc ông về đến nhà đều kể cho Ngô bà tử nghe chuyện xấu của trạng nguyên đã truyền khắp kinh thành, mọi người đều nói thánh hiền thư hắn đọc được đều cho chó gặm hết rồi, không biết làm thế nào mà làm được trạng nguyên.

"Hắn xuất thân cao môn đại hộ, dân chúng không dám trực tiếp chỉ vào người mà mắng, nhưng sau lưng thì nghị luận rất nhiều, trạng nguyên này liên lụy đến thanh danh của cả nhà, mọi người đều nói nhà hắn gia phong bất chính."

"Gia phong ngay thẳng không ra được người như vậy, tật xấu của người bình thường cũng chỉ là thích chiếm tiện nghi keo kiệt ích kỷ, có mấy ai dám hại người như vậy? Chúng ta nhàn rỗi không có việc gì thì nói hai câu rồi thôi, Tam Lang trở về đừng nói những lời này nữa, toàn chuyện không mới mẻ, hắn không thích nghe.”

Vệ lão đầu gật gật đầu: "Còn nghe người ta nói Hàn Lâm viện là nơi thanh nhàn, uống vài ngụm trà là hết ngày, nhi tử của chúng ta lại bận rộn như vậy. ”

"Bận còn không tốt hay sao? Chứng tỏ cấp trên coi trọng hắn, coi trọng hắn mới đem chuyện lớn nhỏ giao cho hắn làm. ”

Vệ lão đầu lười nói với lão bà, ông luôn cảm thấy lão tam có việc giấu diếm, nghe người ta nói Hàn Lâm viện chủ yếu viết sách sử sách các loại, không giống nha môn bình thường, cho dù làm việc trước mặt hoàng thượng cũng chỉ là đọc sách giảng kinh, sao mỗi ngày đều thức đến nửa đêm? Lão tam đang làm chuyện gì?

Tam Lang từ trước đến nay đều như vậy, có khó khăn không thích nói với gia đình, thường xuyên tự mình chống đỡ.

Bây giờ là làm quan, tính tình cũng sẽ không thay đổi.

Vệ lão đầu bưng trà nóng lên uống một ngụm, nghĩ thầm xuất thân không tốt muốn xuất đầu thật sự là quá khó khăn, người khác chỉ nhìn thấy phong quang trên người Tam Lang, cũng chỉ có mấy người nhà mình mới biết sau vinh quang đó đã phải trả giá bao nhiêu.

Những phỏng đoán này cơ bản đều đúng, Vệ Thành đích xác không phải bận rộn vì việc của Hàn Lâm viện, mà là vì hoàng thượng.Tiền triều và hậu cung đều khiến hoàng thượng không thoải mái, trên triều đình có vài thế lực tranh nhau, hậu tộc mạnh nhất đồng thời cũng làm cho hoàng đế khó chịu nhất. Quốc trượng đứng ở hàng tam công, môn sinh vô số, còn chưa nói đến quan viên vì gia nhập vì thái tử, chỉ riêng thế lực của nhà hoàng hậu cũng không nhỏ, muốn động đến bọn họ, khó khăn trùng điệp.

Càn Nguyên Đế hỏi Vệ Thành, nếu là người một nhà, sau khi lão gia tử mất đi, nhi tử hắn kế thừa vị trí gia chủ, lẽ ra nô tài phải dưới hẳn phải đồng tâm hiệp lực dốc sức vì tân đương gia, nhưng những nô tài này theo lão đương gia một thời gian dài, quản nhiều chuyện, tâm cũng lớn, cả đám đều không phục tân đương gia, chỉ muốn hắn làm con rối. Tình cảnh của tân đương gia vô cùng không tốt, hắn muốn xoay người thì nên làm như thế nào?

Vệ Thành nói mượn lực đánh lực.

Nô tài cũng sẽ có mâu thuẫn, sẽ không phục lẫn nhau, trong đó có một người có thể diện, tất nhiên sẽ uy hiếp đến những người khác, chỉ cần cho họ một cơ hội, không cần đương gia ra tay bọn họ sẽ đấu nhau, đến lúc đó trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Lời này đã tác động đến tâm khảm của hoàng đế, mượn lực đánh lực, thật đúng là một biện pháp tốt.

Phi tần lần trước tuyển vào cung có mấy vị xuất thân khá cao, lúc trước hoàng đế không đặc biệt ưu ái ai, gần hắn lại sủng hạnh Mẫn phi mấy lần, ngẫu nhiên còn khen ngợi cha Mẫn phi, nói đại tướng quân dũng mãnh. Chưa thể gọi là thánh sủng, nhưng ở hậu cung lại là duy nhất, mọi người đều nói Mẫn phi nương nương chỉ cần một chút nữa thôi là có thể thăng lên quý phi. Hoàng hậu có thể thoải mái được không? Nàng tất nhiện hận, thống hận nhất không phải là những nữ nhân này chia trượng phu của nàng, mà là chuyện nàng hao hết tâm tư hoàng thượng cũng không đến Khôn Ninh cung, mà lại đến chỗ của Mẫn phi rất nhiều lần.

Hoàng hậu thấy Mẫn phi không vừa mắt, hậu cung tranh đấu thì tiền triều cũng khẩn trương theo.

Hậu tộc đa số là văn thần, Mẫn phi xuất thân nhà tướng, giữa hai bên vốn có mâu thuẫn, gần đây nhìn đối phương càng không vừa mắt. Nhưng vẫn chưa bộc phát ra xung đột gì, cũng chỉ thiếu một ngòi nổ.

Càn Nguyên Đế rất có kiên nhẫn, hắn một mực chờ, chờ một cơ hội thích hợp, tại cung yến đêm giao thừa, cơ hội đã đến.

Cung yến năm nay cũng giống như những năm trước, quan viên tam phẩm trở lên có thể đưa theo gia đình tiến cung, quân thần cùng vui vẻ. Vệ Thành là một quan lục phẩm, chuyện này không có quan hệ gì với chàng, cuối buổi chiều chàng và đồng môn chúc mừng năm mới lẫn nhau, rồi rơi nha môn, trên đường về nhà thấy cửa hàng bên đường còn chưa đóng cửa, chàng còn vòng vào mua bánh mứt bánh ngọt mang về nhà. Trên đường về chàng vừa đi vừa nghĩ, nương và Mật nương chắc là ở trong bếp, phụ thân có lẽ đang quét dọn, Tuyên Bảo đang ngủ, về phần Nghiên Mực... Nếu không nghịch sa bàn, thì là đang chơi tuyết.

Về đến nhà, thế mà lại không đoán đúng.

Nương đang cắt thịt, Mật nương ở trước bếp, trong tay cầm xẻng đảo thức ăn, hai người bọn họ đúng là đang bận rộn làm cơm tất niên. Vệ Thành theo mùi hương tìm tới chào hỏi, đang định đặt túi giấy trong tay vào sảnh, chợt nghe Mật nương nói: " Chàng vào thư phòng xem một chút. ”

Phản ứng đầu tiên của Vệ Thành chính là Nghiên Mực vào thư phòng nghịch ngợm.

Chàng xuyên qua viện tử, đẩy cửa ra nhìn, Vệ phụ và Nghiên Mực đều ở bên trong, một người đang mài mực, một người đứng trên ghế cầm bút lông lớn viết chữ phúc.