Mặt trái của Hưng Khánh bị rạch nát, đường máu rất sâu, xuyên qua nửa mặt. Từ nhỏ hắn đã được Hoàng hậu cẩn thận nuôi dưỡng, muốn cái gì có cái đó, bị thương thành như vậy, hắn vừa tỉnh lại thì kêu đau, muốn mẫu hậu. Hoàng hậu nhìn qua thiếu chút nữa ngất xỉu, không để ý đi chuyện phải dỗ dành thái tử, xoay người tìm thái y, trên dưới viện thái y đều hầu hạ ở bên ngoài, hoàng hậu hỏi bọn họ vết thương này có thể khỏi hoàn toàn hay không?
Thái y nói vết thương không có gì đáng ngại, nhưng không dám cam đoan không để lại sẹo.
Nếu nhẹ nhàng rạch một cái, chỉ cần cẩn thận chăm sóc thì vấn đề không lớn, vết thương của thái tử là do ngã vào từng mảnh sứ lớn, trên người có rất nhiều vết thương, trên mặt là sâu nhất, rạch nát cả mặt trái, nghiêm trọng như vậy ai dám cam đoan không để lại sẹo?
Thái y nói sẽ tận lực, hoàng hậu không muốn nghe lời này, ra lệnh cho bọn họ bấy luận như thế nào cũng phải chữa khỏi, những vết thương khác tạm thời không cần để ý, nhưng trên mặt tuyệt đối không thể lưu lại sẹo.
"Cái này..."
"Trị không được thì mũ ô sa của ngươi cũng đừng đội nữa, đầu trên cổ ngươi cũng đừng muốn."
Chúng thái y quỳ thành một đoàn, hoàng hậu nhịn lại khó chịu trong lòng đi vào nhìn thái tử một cái, nặn ra một nụ cười an ủi nói không có việc gì, bảo hắn nghe lời, giao người cho tâm phúc ma ma, tự mình ra ngoài điện. Những người hầu hạ Thái tử đang quỳ gối bên ngoài, thấy hoàng hậu đi ra, có người bắt đầu dập đầu, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội.
Hoàng hậu giữ thân phận chính cung nương nương, cho dù trong lòng so đo, nhưng vẫn giả bộ khoan dung rộng lượng. Hưng Khánh xảy ra chuyện, nàng hạ lệnh kéo ra ngoài đánh chết không ít người, xử trí xong cung nhân mới xoay người đi tìm hoàng đế.
Điều tra rõ ràng là ngoài ý muốn, xử trí xong cung nhân làm việc không tốt, còn có thể giận chó đánh mèo lên ai? Không có ai, chỉ có thể nhìn chằm chằm thái y cho thái tử dùng thuốc, tận lực cam đoan không để lại sẹo, Càn Nguyên Đế mỗi ngày đều đi thăm thái tử, cũng nhìn thấy hoàng hậu điên như thế nào, lúc đầu còn thông cảm nàng là mẫu thân thái tử, nhi tử bị thương trong lòng nương đau. Sau đó mới phát hiện có gì đó không đúng, hoàng hậu căn bản không có bao nhiêu thời gian canh giữ bên cạnh Hưng Khánh, có khóc lóc kể lể với hắn cũng chỏ nói vạn nhất để lại sẹo thì làm sao bây giờ? Hắn là Thái tử, trên mặt hắn làm sao có thể để lại sẹo được?
Càn Nguyên Đế im lặng nghe hoàng hậu nói, đợi nàng nói xong mới hỏi: "Hưng Khánh hắn đau, đang gọi mẫu hậu nàng có nghe thấy không? ”
Hoàng hậu liền khóc, nói không có biện pháp, nàng không có biện pháp nhìn khuôn mặt kia, trái tim nàng rất đau.
"Trẫm còn trẻ, hoàng hậu cũng vậy, cần gì phải nghĩ không thông?"
Hoàng hậu quên cả khóc, nàng túm cổ tay hoàng đế hỏi: "Ý chàng là sao? Hoàng thượng ngài có ý gì? ”
"Trẫm nói, Hưng Khánh có thể khỏi hẳn là tốt nhất, nếu để lại vết sẹo, hai ta ngày sau còn có thể có hài tử khác, hoàng hậu chớ có chui vào ngõ cụt, nên đặt tâm tư lên người Hưng Khánh, bồi hắn, dỗ dành hắn."
"Không. Thái tử hắn không thể phá tướng.”
Càn Nguyên Đế vừa rồi còn kiên nhẫn khuyên nàng, bây giờ đã mất toàn bộ kiên nhẫn, hắn hất cổ tay đang bị hoàng hậu túm lấy, đứng lên: "Nàng nhìn Hưng Khánh, có nhìn thấy đây là con trai mình mang thai mười tháng sinh ra hay không? Là cốt nhục của trẫm hay không? Không, không phải. Hoàng hậu nàng chỉ nhìn thấy thái tử, là thái tử, là tương lại sau khi trẫm trăm năm tôn vinh nàng thành thái hậu nương nương.”
Sau đó Càn Nguyên Đế cũng hỏi thái y tình huống Hưng Khánh, nhưng không đi Khôn Ninh cung nữa, thậm chí ban ra ý chỉ nói hoàng hậu thương tâm vì thái tử, vô tâm xử lý cung vụ, giao quyền quản lý hậu cung cho quý phi cùng với hai vị phi tử phẩm tính không tồi.
Trong hậu cung liên tục có động tĩnh tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiền triều.
Nhà mẹ đẻ của các phi tần cảm thấy cơ hội đã đến, đảng thái tử gần đây lòng nóng như lửa đốt. Bọn họ ban đầu che giấu rất tốt, gần đây vì hoảng hốt, nên lộ ra không ít chân tướng, hoàng đế đột nhiên phát hiện Hưng Khánh mới chưa tới hai tuổi thế nhưng sau lưng đã kết thành đảng phái. Cúng khó trách sau khi Hưng Khánh bị thương hoàng hậu điên cuồng đến như thế. Sau khi nhìn rõ thế cục, Càn Nguyên Đế đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cần phải suy nghĩ thấu đáo đối sách.
Giả sử Hưng Khánh có thể hoàn toàn chữa khỏi, không để lại sẹo, quốc trượng thì phải trừ, phải làm tan rã đảng phái sau lưng hắn.
Nếu hắn bất hạnh để lại sẹo, quốc trượng tất nhiên sẽ thúc giục hoàng hậu sinh thêm, thế cục chưa nguy cấp đến vậy.
Nhưng bất luận là tình huống gì, hắn đều phải chuẩn bị sớm, tuyệt đối không thể lâm vào bị động.
Hoàng đế mấy đêm không ngủ ngon, một mực cân nhắc việc này, hắn cảm thấy thủ đoạn trước đó của mình quá ôn hòa, từ nay về sau nhất định phải nhanh chóng hành động, thu hồi quyền lực, như vậy lời hắn nói mới có thể có trọng lượng, không giống như bây giờ ra bất cứ quyết định gì cũng có người khoa tay múa chân, vừa lên triều chỉ có thần phản đối, thần không đồng ý, thần cho rằng như vậy không được.
Một mình hoàng đế nghĩ biện pháp làm sao đủ?
Hắn cảm thấy đã đến lúc đề bạt một nhóm tâm phúc, mới có thể có nhiều người bày mưu tính kế, hoàng đế nảy sinh ý nghĩ mới, hắn viết mấy cái tên trên giấy, xếp hạng cao nhất chính là Hàn Lâm viện hầu đọc Vệ Thành, mặt khác còn có mấy quan Hàn Lâm thân gia trong sạch.
Càn Nguyên đế thấy cần phải tìm nơi nghị sự tốt, ở ngoài ngự thư phòng bố trí một chỗ khác, cạnh vườn mai, sau khi vào đông còn có thể ngửi thấy hương hoa mai, Càn Nguyên Đế tự đặt tên là Mai Phương Trai, thúc giục hạ nhân đi chuẩn bị.
Lấy một cái tên như vậy không chỉ vì nơi đó nằm cạnh vườn mai, mà còn có ngụ ý khác.
Càn Nguyên Đế thấy mình đang ở thời kỳ phi thường gian nan, hắn mới chấp chính có vài năm, không thể nắm toàn bộ triều đình trong tay mình, rất nhiều lúc phải nhìn sắc mặt lão thần mà làm việc. Tựa như lúc hương mai bay tới, kinh thành đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, là thời điểm khắc nghiệt nhất trong năm. Nhưng chỉ cần vượt qua mùa đông này, phía sau chính là xuân ấm hoa nở, Càn Nguyên Đế trông cậy vào tương lai ở Mai Phương Trai thương nghị ra nhiều biện pháp giải quyết vấn đề, vượt qua đoạn thời kỳ gian nan này, hắn mới có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế.