Quách tiến sĩ nói như vậy, nói đúng cũng đúng, mà nói không đúng cũng không đúng.
Ban đầu Vệ gia đúng là khó khăn, nhưng hiện tại tốt hơn rất nhiều, không thuê người làm là do Ngô bà tử không cho, muốn thì vẫn thuê được.
Lúc trước thử cải cách, Càn Nguyên Đế không nói đây là chủ ý của nương tử Vệ gia ra bên ngoài, nhưng vẫn cho chỗ tốt thực tế, ban thưởng không chỉ có đồ đạc còn có vàng bạc, trong đó đa số là vàng. Nếu đi đổi, một lượng vàng đổi mười lượng bạc, Vệ gia âm thầm có được một khoản tài sản nhỏ, vẫn sống một cuộc sống bình thường, vàng bạc thì tích góp lại.
Việc này Vệ Thành không đặc biệt lấy ra nói, Quách tiến sĩ không rõ ràng lắm, chỉ biết nhìn bọn họ đúng như là nhà bình thường trong kinh thành, không gọi là nghèo, cũng tuyệt đối không giàu có.
Hắn không biết cũng tốt, hắn vừa nói như vậy, người trong thôn càng cảm thấy Khương Mật thật sự không tệ.
Quách Tiến Sĩ từ xa tới một chuyến, ánh mắt Khương đại tẩu ý bảo nam nhân giữ hắn, mời hắn ăn một bữa cơm, ăn xong rồi lại đi. Nghe nói xe ngựa của hắn dừng ở cửa thôn Hậu Sơn, nói ăn uống xong xuôi sẽ đưa hắn qua, đừng nóng vội. Khương gia bên này không vội vàng phân chia tơ lụa, náo nhiệt ăn uống. Có bà con cảm thấy còn chưa thỏa mãn, chuẩn bị đi Hậu Sơn thôn hỏi thăm một chút, xem Vệ gia bên kia được cái gì?
Vệ gia được cái gì...
Vệ gia được một sọt xấu hổ.
Bởi vì là viết thư về quê nhà, lại không có người đọc sách nhiều, Vệ Thành không viết từ ngữ hoa mỹ gì, chỉ dùng câu chữ bình thường. Chàng cũng nói rõ tình huống trong nhà, thông báo thân thể cha mẹ đều khoẻ mạnh, nói Khương Mật lại sinh cho mình thêm một nhi tử, cũng nói hiện tại mình đã được thăng lên Hàn Lâm viện hầu đọc là quan lục phẩm, triều đình cũng tặng cho nương và nương tử lục phẩm cáo mệnh.
Sau khi nói xong chuyện nhà, Vệ Thành cũng nhắc tới chuyện lão nương thường xuyên nhớ tới người ở quê nhà, rất quan tâm thân thể đại thúc công, cũng muốn biết có nhà ai thêm đinh hay không. Sau đó nói tới chuyện phụ thân nói ông và lão thái thái năm nay không làm mừng thọ năm mươi tuổi, bảo mọi người đừng bận tâm, không cần mang đồ gì cho bọn họ nhưng cách một hai năm nên nhờ người gửi phong thư, đừng để không có tin tức gì, qua mười năm tám năm gặp lại ngay cả trong nhà có bao nhiêu người cũng không biết. Nhắc nhở lão đại lão nhị bồi dưỡng con cái con cái cho tốt, tâm tư đừng chỉ đặt ở chỗ kiếm tiền.
Lúc đọc bức thư này người đến nghe cũng nhiều, lúc đầu còn có hâm mộ, đến sau thì ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Có người bấm ngón tay tính toán một chút, Vệ lão đầu năm nay thật sự là năm mươi. Ngô bà tử bốn mươi chín. Cả hai đều nên làm lễ mừng thọ.
Vệ Thành đại thúc công là trưởng bối, cho nên ông không cần chúc thọ vãn bối, ông nhìn lướt qua Vệ Đại Lang Vệ Nhị Lang một cái, hỏi bọn họ đã viết thư đưa đến kinh thành chưa? Chuẩn bị thọ lễ chưa?
Vệ Đại Lang nói năm ngoái hắn đi Bành huyện tìm, nhưng cử nhân lão gia đã sớm đi rồi, cũng muốn đưa tin, nhưng không được.
"Năm nay người lên kinh nhiều như vậy, ngươi không hỏi thăm những người khác? cha nương người năm nay năm mươi chỉnh thọ, chỉ trong tháng này, không nói đến thọ lễ, nhưng ngay cả lời chúc cũng không gửi đi? Vệ lão đại ngươi là làm nhi tử kiểu gì đấy? ”
"Đại thúc công ngài đừng tức giận, ngài cũng biết nhà chúng ta không dư dả, những thứ này bình thường không ai nhớ, trong ruộng trong nhà sau nhà nhiều công việc như vậy, bận rộn mãi cũng không xong, cho nên quên mất chuyện cha nương mừng thọ."
Vệ Đại Vệ Nhị còn nói sẽ bổ sung sau.
Đại thúc công tức giận đến choáng váng, chống nạng muốn đi, ra ngoài hai bước quay đầu lại mắng "Cha mẹ mừng thọ, cả hai người đều quên, nếu đã quên thì còn bổ sung làm cái gì? Tại sao cha nương ngươi lại viết câu đó? Bảo ngươi cho dù không chuẩn bị thọ lễ cũng nên gửi một phong thư nói về tình huống ở nhà, là đang mắng hai đứa con bất hiếu. Cha mẹ mừng thọ ngay cả một câu cũng không có. Nuôi các ngươi không bằng nuôi súc sinh còn tốt hơn.”
Đại thúc công đi rồi, cả nhà ông cũng đi theo. Sau đó hương thân thôn Tiền Sơn tới, nói đầu năm Khương gia gửi cho Khương Mật một phong thư, Khương Mật hồi thư lại còn mang theo một đống tơ lụa, nói là đồ hoàng thượng thưởng, nhìn rất quý.
Tiền Sơn thôn khoe khoang xong hỏi Hậu Sơn thôn bên này Vệ gia được cái gì?
"Được cái gì? Được Vệ lão đầu mắng cho một trận. Vệ lão đầu mừng thọ, Vệ Đai Vệ Nhị đều quên, lão đầu có lẽ là nghĩ không ra nên tức giận, để Vệ Tam viết thư về mắng người.”
Thực ra nguyên văn của Vệ phụ còn thẳng thắn hơn, trên thư đã trau chuột hơn rồi.
Vệ Thành đã tận lực nói giảm nói tránh đi một chút.
Nghe nói Khương gia được tơ lụa, còn là tơ lụa từ trong cung ban thưởng, Trần thị Lý thị tức giận nói mấy lời vô vị, bị người ta nghe thấy hỏi vặn lại, huynh đệ đã phân gia sao so được với cha vợ? Có thể so được không? Con rể phát đạt hiếu kính cha vợ là bổn phận, giúp anh em là tình nghĩa. Các ngươi ngay cả mừng thọ cha mẹ cũng quên, còn trông cậy bên kia có tình cảm gì?
Nhị lang tức phụ lau nước mắt, nói không phải là không muốn đưa thư lên kinh, cách xa như vậy, gửi một phong thư nào có dễ gì?
Đừng nói ở nông thôn, huyện Tùng Dương cũng không có đoàn xe đi lại kinh thành, phải đến phủ thành Túc Châu. Đi từ trong thôn đến phủ thành phải mất rất nhiều ngày, còn phải từ từ hỏi thăm, nếu vừa có đoàn xe xuất phát, không biết mất bao lâu mới có chuyến tiếp theo, ai chờ được?
"Nhà chúng ta và cả nhà đại ca đều giống nhau, oa nhi còn nhỏ không thể làm việc, để đương gia đi Túc Châu làm việc thì sao? Đương gia không thể đi, ta phải chăm sóc gia đình cũng không tiện đi, chả lẽ lại trông cậy vào Hổ Oa? Nó mới bao nhiêu tuổi? Gửi phong thư tốn nhiều công sức như vậy, cũng tốn không ít tiền, chỉ để nói với kinh thành một tiếng trong nhà không sao, nhà ai lấy vợ, nhà ai sinh con, chuyện này không cần thiết. ”
Người khác còn muốn đưa ra chủ ý cho nàng nói hai huynh đệ Vệ gia để một người đi, phí đi đường lên phủ thành cùng với tiền vất vả nhờ người đưa tin hai nhà cùng bỏ ra, chút tiền này đối với Vệ gia cũng không tính là nhiều. Khương gia có thể gửi thư, điều kiện của nhà ngươi chả lẽ còn không bằng Khương gia?
Nhưng hai nhà bọn họ có lẽ thật sự cảm thấy không có chuyện lớn cần Vệ Tam ra mặt cho nên cũng không cần phải liên lạc đến kinh thành, người trong thôn cũng lười nói.