Nghiên Mực đang đọc sách học chữ với cha, ngoại trừ thời gian Vệ Thành tùy giá suối nước nóng hành cung, còn lại chưa từng gián đoạn. Với cả Nghiêm Mực mới chỉ bốn tuổi, rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi này còn đang quậy phá chơi đùa, hắn đã có thể nhận ra rất nhiều chữ. Buổi tối cha dạy xong chữ nào là nhớ kỹ chữ đó để ban ngày còn dạy lại cho nương, Ngô bà tử cũng đến tham gia náo nhiệt, thấy hắn nói rất tốt, có trật tự hoàn toàn nghe hiểu được.
Khương Mật bởi vì sinh Tuyên Bảo cho nên đã rất lâu không làm việc, trước khi lâm bồn cũng chỉ có thể động đến châm tuyến, sau khi sinh lại ở cữ. Nàng từng nói với mẹ chồng, xem có nên mời một người làm công việc ngắn ngày không, giúp giặt giũ nấu ăn, trả tiền mỗi ngày.
Ngô bà tử không đồng ý, bảo chỉ có chút việc, không đến mức phải thuê người?
Vì vụ án tiết lộ đề thi, Ngô bà tử hiểu được cái gì gọi là liên luỵ. Ở nông thôn, ai phạm sai lầm, thôn thượng chỉ trừng phạt bản thân hắn, kinh thành không giống thế. Người nào làm sai cũng có thể liên lụy đến cả nhà, cho nên nếu bà còn có thể làm thì Ngô thị hoàn toàn không muốn mời người, sợ biết mặt không biết lòng, mời đến một người không an phận sẽ gây thêm phiền toái cho gia đình.
Gần đây bà còn lẩm bẩm với Vệ phụ rằng trước đây khi lão đại lão nhị muốn phân gia, bà tức điên, hiện tại xem ra có lẽ lại là chuyện tốt. Nếu không phân gia, lão tam cứ một hai năm lại thăng quan, mà huynh tẩu người nào người đấy toàn là loại thấy tiền mờ mắt, không khéo kéo cả nhà xong đời.
Còn như bây giờ, cách hơn ngàn dặm đường, bọn họ cùng lắm là mượn thế của lão tam ở nông thôn để không bị ức hiếp, không thể nổi lên sóng lớn gì?
Coi như là trong họa được phúc.
Lục phủ bị tịch thu, vợ chồng Lục Văn Viễn bị chém đầu, những người còn lại lưu đày ba ngàn dặm, gia tộc hưng thịnh một thời nói ngã là ngã, kể cả nhà mẹ đẻ Lục Tam thái thái gần đây cũng sứt đầu mẻ trán. Thạch Thanh không biết dạy con, chức quan bị đình chỉ, không biết đến khi nào mới được hoàng thượng nhớ tới. Nhưng bị liên lụy thảm nhất không phải là Thạch lão gia mà là nữ nhi Thạch gia.
Các cô thái thái đời trước thì còn tốt, gả đi đã nhiều năm, dưới gối có con trai con gái còn có tiếng hiếu kính cha mẹ chồng, phụ nhân kiểu này không dễ dàng bị bỏ. Người vừa mới gả còn chưa kịp sinh con thì bị hưu trả về, nhà chồng nói rõ không dậy nổi nữ nhi Thạch gia. Người đã có hôn ước đều bị từ hôn, còn ai chưa làm mai cũng rất khó lập gia đình.
Lục Tam thái thái ra đi lưu loát, để lại cho nhà mẹ đẻ nàng một mớ hỗn độn, hiện giờ chỉ cần là nữ nhi họ Thạch đều khó làm mai, không ai dám cưới, sợ cưới về một người to gan lớn mật giống như Lục tam thái thái đã bị chém.
Thời gian này dân chúng kinh thành không chỉ được xem một trò khôi hài, lúc bọn họ xem náo nhiệt, thi hội lần hai cũng kết thúc.
Lần trước, từ khi thi xong đến khi yết bảng mất khoảng một tháng, nhưng bây giờ hoàng đế không chờ được, phân phó cấp dưới nhanh chóng chấm bài không được kéo dài. Có Càn Nguyên Đế thúc giục, bọn họ chỉ mất hơn một nửa thời gian, giữa tháng năm thi, tuần sau thi xong, ngày mười tháng sáu chấm có kết quả, giám khảo thương lượng định ra xếp hạng ban đầu, sau đó xem xét lại bài viết của ba trăm người này làm nữa, không còn vấn đề gì, thứ tự mới cuối cùng mới xác định.
Sau khi có xếp hạng, giám khảo có thể về nhà, thời gian này bọn họ ở trong viện do hoàng thượng an bài, bốn phía có người canh gác, cửa trước cửa sau còn có trọng binh, những nô tài nấu cơm giặt giũ xiêm y hay ra vào đều phải lục soát, phát hiện vấn đề thì trực tiếp kéo đi. Giám khảo ăn uống không kém, nhưng phạm vi hoạt động hẹp, muốn thông khí cũng chỉ có thể ra ngoài sân.
Nếu vô duyên vô cớ cải cách, những văn thần này tuyệt đối sẽ không đồng ý, chắc chắn sẽ gây rối với hoàng thượng, là do vụ án của Lục Văn Viễn ảnh hưởng quá lớn, khiến kỳ thi ba năm một lần trở thành chuyện cười, hoàng đế tức giận, đưa ra phương án hạn chế khảo quan, ai cũng không dám đứng ra phản bác.
Càn Nguyên Đế nói như thế nào?
Hắn nói nếu ai không đồng ý có thể đứng ra, lấy đầu đảm bảo cho các giám khảo từ nay về sau, cam đoan bọn họ tuyệt đối sẽ không có người nào tiết lộ đề thi. Nếu lại có chuyện như vậy xảy ra, cùng nhau mất đầu luôn, đến lúc đó đừng ai đến cầu tình.
Văn thần cả triều ngươi nhìn ta xem ngươi, không I dám tiến thêm một bước.
Có người kiên trì nói “ Làm gì có ai dám bảo lãnh cho người khác?”
Càn Nguyên Đế cười khẽ một tiếng, vậy là được rồi, ngươi không dám cam đoan thiên hạ không có ai tiết lộ đề thi, cũng không để triều đình cải cách, là có ý gì? Có phải muốn thấy người đọc sách thiên hạ chửi bới triều đình công kích hoàng đế hay không?
Đến lúc này các quan văn cả triều không ai dám nói không, lần cải cách này thuận lợi tiến hành.
Giám khảo buồn bực đến khó chịu, so với bọn họ, tâm tình thí sinh càng thêm phức tạp. Những người thi rớt đã nghĩ xong, bọn họ cũng đã thất vọng xong, bây giờ chỉ biết liều mạng một phen, có thể được thì tốt, không được cũng không thiệt thòi. Còn người thực sự tích tụ buồn bực là những cử nhân thi trúng lần trước , nếu bản thân thực lực siêu quần thì không sao, không sợ thi lại một lần nữa. Nhưng rất nhiều người như Quách cử nhân, vận khí mơ hồ mà trúng, thành tích bị hủy bỏ mang đến đả kích rất lớn cho những người này, trải qua một lượt đại hỉ đại bi không ít người ngã bệnh, không thể gượng dậy cũng có.
Quách cử nhân không thể nghĩ thông, thấy hắn chui vào ngõ cụt, Vệ Thành có tới nói chuyện với hắn một lần.
Vệ Thành cũng không am hiểu an ủi người khác, chỉ có thể nhắc tới kinh nghiệm lúc trước của mình, nói mình mười bảy tuổi bắt đầu thi viện, hai mươi tuổi mới đậu tú tài, hoang phi ba lần, trên đời này có mấy người không may mắn đến như vậy? Ngay cả xui xẻo đến mức này nhưng chỉ cần cắn răng chống đỡ vẫn chịu đựng được, thế mà chỉ có một lần phế bảng đã nghĩ không thông, vào quan trường rồi gặp phải thất bại lớn hơn này làm sao có thể chống đỡ được?
Vệ Thành không ở lại viện của Quách cử nhân lâu, trước khi đi chàng còn nói thêm: " Nhìn bộ dạng này của huynh, người thân bằng hữu ở quê nhà khó chịu bao nhiêu. Huynh dựa vào bản lĩnh thi được, lần trước xuất hiện tình huống tiết lộ đề thi, có người gian lận càng không thể bị đánh bại, cứ cố gắng thật tốt lo gì mà không thi được lần nữa.”