Mick nằm nghiêng sang một bên và liếc nhìn đồng hồ trên bàn để đầu giường. Anh đã đặt chuông báo thức lúc mười giờ sáng và đã sẵn sàng ột giấc ngủ yên lành trong bảy tiếng đồng hồ. Thật không may là anh không thực hiện được điều đó.
Sáng sớm hôm sau tiếng chuông điện thoại kéo anh ra khỏi giấc ngủ say. Anh mở mắt và nheo lại khi ánh nắng biổi sáng rọi vào giường. Anh liếc nhìn tên người gọi đến và với cái ống nghe không dây.
“Cháu thật đáng đánh,” anh nói và kéo cái chăn xuống dưới ngực. “Cậu đã nói không được gọi trước mười giờ trừ trường hợp khẩn cấp cơ mà.”
“Mẹ cháu đang đi làm, mà cháu lại cần có pháo hoa,” cháu anh kể lể.
“Vào lúc tám rưỡi sáng à?” Anh ngồi dậy và vuốt vuốt tay qua tóc. “Cô trông trẻ có ở đó với cháu không?”
“Có ạ. Mai là ngày bốn tháng Bảy và cháu không thể không có pháo hoa được.”
“Cháu vừa mới nhận ra điều đó hả?” Chắc hẳn sự việc không chỉ có thể. Với Travis, câu chuyện vẫn còn dài. Luôn là như vậy. “Sao mẹ cháu không mua pháo hoa cho cháu?” Im lặng một hồi lâu, rồi Mick thêm vào, “Cháu nên nói cho cậu sự thật đi, cậu sẽ hỏi mẹ cháu đấy.”
“Mẹ nói cháu hay chửi thề.”
Mick đứng dậy và chân anh lún xuống trên tấm thảm dày màu be khi anh bước tới chiếc tủ quần áo. Anh dường như rất sợ phải hỏi. “Tại sao?”
“Tại vì... mẹ cháu lại làm món thịt cuốn. Mẹ biết là cháu ghét thịt cuốn.”
Anh không trách đứa trẻ. Mọi phụ nữ nhà Hennessy đều khét tiếng với món thịt cuốn kinh tởm của họ. Anh mở ngăn kéo thứ hai và nói tiếp. “Và rồi?”
“Cháu nói món này ăn như cứt. Và cháu nói cậu cũng nghĩ như vậy.”
Mick đứng khựng lại khi đang lôi ra từ trong tủ một cái áo phông trắng và nhìn vào hình mình phản chiếu trên chiếc tủ. “Cháu dùng cái từ c... đó thật hả?”
“Vâ... ng, và mẹ nói cháu sẽ không có pháo hoa. Nhưng cái từ đó cậu chẳng nói suốt ngày còn gì?”
Đúng là như vậy. Anh khoác chiếc áo lên vai và rướn người lên trước để nhìn kỹ đôi mắt đỏ ngầu. “Chúng ta trước đây đã nói về những từ mà cậu có thể nói, còn cháu thì không.”
“Cháu biết, nhưng cháu chỉ lỡ miệng.”
“Cháu phải để ý xem cái gì tuôn ra từ miệng mình chứ?”
Travis thở dài. “Cháu biết. Cháu nói xin lỗi, mặc dù cũng chẳng thật lòng. Như những gì cậu đã dạy cháu cần nói với bọn con gái ấy. Kể cả với những đứa ngu xuẩn. Kể cả khi cháu đúng và bọn nó sai.”
Đó không hẳn là những gì Mick đã nói. “Nhưng cháu không nói với Meg là cậu nói vậy chứ?” Anh lôi một chiếc quần Levi’s ra khỏi ngăn kéo và thêm vào, “Đúng không hả?”
“Đúng vậy.”
Anh không thể phản kháng lại chị mình, nhưng một cậu bé cũng không đáng bị phạt vì nói lên sự thật. “Cậu không thể mua pháo hoa cho cháu nếu mẹ cháu không cho, nhưng để xem chúng ta có nghĩ ra cách gì không nhé!”
Một giờ sau, Mick nhét một bịch pháo hoa vào đằng sau ghế lái trên xe. Anh đã mua một gói nhỏ gồm nhiều loại, một ít pháo sáng từ quầy hàng Safe & Sane gần khu vực đỗ xe của Cửa hàng đồ gia dụng Handy Man. Anh không mua nó cho Travis. Anh mua nó để đem tới buổi liên hoan thịt nướng nhà Louie Allegrezza nhân ngày quốc khánh. Nếu có ai hỏi, anh sẽ nói như vậy. Và anh tự hỏi không biết liệu có ai tin vào điều đó. Giống như mọi cư dân khác của cái thành phố bị ám ảnh vì pháo hoa, anh có một cái hộp lớn chứa đầy những thứ “bất hợp pháp” chỉ chờ cơ hội để được ra hồ bắn. Người lớn chẳng bao giờ mua đồ ở các quầy hàng Safe & Sane, trừ khi họ có con. Pháo hoa hợp pháp trông như là bánh phụ xe đ
Con trai Louie, Pete Allegrezza và Travis là bạn thân, và vài ngày trước, Meg đã đồng ý Travis có thể đến buổi tiệc thịt nướng với Mick nếu thằng bé không gây chuyện rắc rối. Buổi tiệc diễn ra vào ngày mai và Mick tính toán rằng Travis sẽ biết cố kiểm soát bản thân thêm một ngày nữa. Mick đóng cửa chiếc xe tải, và anh cùng Travis băng qua khu đỗ xe tới cửa hàng. “Nếu cháu cư xử đúng mực, có thể cháu vẫn sẽ được động đến pháo sáng đấy.”
“Ôi trời,” Travis rên rỉ. “Pháo sáng là cho bọn trẻ con thôi.”
“Với những thành tích của cháu thì không phải đi ngủ trước khi trời tối là may lắm rồi đấy.” Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen ngắn và cái áo cậu bé trong chiếc áo phông người nhện. “Dạo này cháu không kiểm soát được bản thân đấy nhé!” Anh mở cửa và vẫy người chủ đang đứng sau quầy. “Mẹ Meg vẫn còn đang điên tiết với cả cậu lẫn cháu lắm. Nhưng cậu có một kế hoạch này.” Trong vài tháng, Meg cứ liên tục cằn nhằn về ống nước bị rò bên dưới bồn rửa bát. Nếu anh và Travis giúp cô sửa cái ống và cô không còn phải suốt ngày lo đổ cả chảo nước nữa, có lẽ Meg đã dễ tính hơn. Nhưng Meg không phải là người dễ tha thứ.
Đế giày của Travis kéo loẹt xoẹt bên cạnh chân Mick khi họ đang đi vào khu vực bán ống nước. Cái khi đó trống trơn chẳng có ai ngoài một cặp vợ chồng đang xem xét cái vòi tưới vườn và bà Vaughn, cô giáo dạy lớp một của anh đang bới cái thùng đựng một đống các loại tay cầm của ngăn kéo. Anh lúc nào cũng ngạc nhiên khi thấy bà Maverne Vaughn vẫn còn sống và còn đi lại được. Bà phải già khú đế rồi.
Khi Mick lôi một cái ống PVC và một cái chậu nhựa ra. Cháu anh nhặt một cái súng hàn và nhắm vào một cái lồng cho chim ăn ở cuối quầy hàng như thể đó là một khẩu súng lục vậy.
“Chúng ta không cần thứ đó!” Mick nói với cậu bé khi tay đang với mấy cuộn dây buộc ống nước.
Travis làm bộ bắn thêm vài phát rồi để khẩu súng trở lại giá. “Cháu sẽ đi xem mấy con hươu,” cậu bé nói rồi biến mất ở cuối dãy hàng. Ở Handy Man có một bộ sưi tập cực lớn gồm những con thú bằng nhựa để mọi người bày trong sân tại sao mọi người lại thích làm như vậy trong khi những con thú thật thỉnh thoảng vẫn chạy qua chạy lại sân nhà họ. Điều này vượt ngoài tầm hiểu biết của Mick.
Anh kẹp cái ống vào một bên nách và trở ra tìm Travis. Thằng bé không cố ý đi gây chuyện, nhưng thể nào cũng sẽ gây rắc rối, giống như hầu hết những cậi bé lên bảy khác. Mick đi dọc cửa hiệu, nhìn vào mấy dãy hàng nhốn nháo, và dừng lại cạnh một quầy bán giẻ lau sàn.
Miệng anh nhếch lên thành một nụ cười đầy chất đàn ông. Maddie Dupree đang đứng ở dãy thứ sáu với một chiếc hộp màu vàng trên tay. Mái tóc nâu của cô được kẹp lên phía sau và trông như thể ai đó vừa đặt cái chổi lông tối màu lên đầu cô. Ánh mắt anh di chuyển dần xuống thân hình mềm mại của cô, qua cổ, rồi vai, và chết đứng lại ở chiếc áo phông đen. Tối qua, anh đã không thể nhìn kỹ cô. Hôm nay ánh đèn huỳnh quang ở cửa hàng Handy Man khiến cô rực rỡ như người mẫu trên tạp chí nhưng sống động đi lại, cười nói hẳn hoi. Giống như người bạn gái cũ trước khi mắc phải chứng bệnh rối loạn ăn uống và nhồi nhét silicone vào cơ thể. Sự khao khát khiến dạ dày anh quặn thắt. Anh thậm chí còn chẳng biết gì nhiều về cô để có cảm giác khao khát này. Anh không biết liệu cô đã lập gia đình hay còn độc thân, hay cô có một người đàn ông và mười đứa con đang đợi ở nhà. Hình như điều đó cũng chẳng quan trọng, bởi vì Maddie hút anh về phía cô như một thanh nam châm.
“Trông cô có vẻ như đang có vấn đề với lũ chuột thì phải?”
“Sao cơ?” Cô ngẩng đầu lên và ném cho anh một tia nhìn, như thể anh vừa phát hiện ra cô đang làm điềi gì cấm kỵ vậy. “Chúa toàn năng.” Môi cô hé mở khi hít vào một hơi, làm anh chú ý đến cái nốt ruồi ở mép cô. “Anh làm tôi giật mình đấy.”
“Xin lỗi,” Mick nói. Nhưng thực chất anh chẳng hề làm cô giật mình. Trông cô vẫn rất ổn, với đôi mắt mở to và có thể nghe rõ cả tiếng thở và hơi mất thăng bằng một chút. Anh ngẩng lên và chỉ vào cái hộp màu vàng trong tay cô bằng cái ống PVC. “Vấn đề với bọn chuột hả?”
“Có một con chạy vụt qua chân tôi sáng nay lúc tôi đang pha cà phê.” Cô nói và nhăn mũi. “Nó chui vào dưới cánh cửa chạn bát và biến mất. Chắc giờ nó đang tiệc tùng trong đó với mấy thanh bánh ăn sáng của
“Đừng lo.” Mick cười lớn. “Chắc nó không ăn nhiều lắm đâu.”
“Tôi không muốn nó ăn cái gì cả. Trừ thuốc độc.” Cô ấy chuyển sự chú ý qua cái hộp trên tay. Mái tóc xõa xuống hai bên cổ và Mick nghĩ anh ngửi thấy mùi dâu tây.
Ở tít đầu kia của dãy hàng, Travis rẽ vào và đứng khựng lại, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Maddie. Mick biết cảm giác đó.
“Trong này nói là có thể sẽ có hiện tượng bốc mùi nếu lũ chuột chết ở những chỗ khuất. Tôi thực sự không muốn phải đi tìm mấy cái xác chuột hôi thối.” Cô liếc lên nhìn anh. “Không biết còn có cái gì hay hơn không nhỉ?”
“Tôi không gợi ý dùng keo dính đâu nhé.” Rồi anh chỉ vào một hộp keo dính chuột.
“Chuột bị dính vào đó sẽ kêu oe óe lên om sòm cho coi.” Lại nữa rồi. Mùi dâu tây. Mick tự hỏi liệu tiệm Handy bán cả thức ăn có mùi thơm dành riêng cho bọn chim ruồi sao! “Cô có thể dùng bẫy,” anh gợi ý.
“Bẫy á? Dùng bẫy chẳng phải... bạo lực lắm sao?”
“Chúng có thể cắt con chuột ra làm đôi,” Travis nói trong khi nó đang tiến tới bên cạnh Mick. Nó lúc lắc đứng trên gót chân và cười toe toét. “Thỉnh thoảng vì miếng pho mát mà đầu chúng sẽ bị kẹp nát bét.”
“Trời ơi là trời, thằng bé này.” Maddie chau mày nhìn xuống Travis. “Điều đó thật là tàn bạo.”
“Đúng rồi.”
Mick kẹp cái ống vào dưới cánh tay và để tay còn lại lên đầu Travis. “Thằng bé tàn bạo này là cháu tôi, Travis Hennessy. Travis, cháu chào cô Maddie Dupree đi.”
Maddie chìa tay ra và bắt tay Travis. “Rất vui được gặp cháu, Travis.”
“Vâng, cháu cũng vậy.”
“Và cảm ơn đã kể cho cô về những cái bẫy,” cô nói rồi thả tay Travis ra. “Cô sẽ cân nhắc nếu sau này có ý định xử trảm chúng.”
Travis cười toe để lộ mấy cái răng cửa sún. “Năm ngoái cháu đã giết cả đống chuột,” thằng bé khoe khoang, tận dụng sự quyến rũ của một thằng nhóc bảy tuổi, “hãy gọi cho cháu.”
Mick liếc nhìn thằng cháu và tuy không chắc cho lắm. Nhưng anh nghĩ Travis đang ưỡn cái ngực gầy nhom lên tự đắc. Để thằng bé không tự chuốc lấy sự lúng túng thêm nữa, Mick nói chêm vào: “Cách tốt nhất để tiêu diệt lũ chuột là mua một con mèo.”
Maddie lắc đầu và đôi mắt nâu của cô nhìn thẳng vào mắt anh, ấm áp, mềm mại và trong trẻo. “Tôi với mèo không sống hòa thuận được.” Anh nhìn xuống miệng cô, và lần nữa lại tự hỏi không biết bao lâu rồi mình chưa được hôn một đôi môi tuyệt như thế này. “Tôi thà thấy mấy cái đầu chuột cắt rời rơi trong bếp và vài cái thân bốc mùi giấu ở xó xỉnh nào đó còn hơn.”
Maddie đang nói về mấy cái đầu và xác chuột bốc mùi, còn anh lại đang bị kích thích. Ngay giữa cửa hàng Handy Man, như thể anh đang quay lại tuổi mười sáu và không thể tự kiềm chế mình vậy. Anh đã quan hệ với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp và tất nhiên không phải là một đứa trẻ nữa. Anh còn cứu Travis khỏi một màn xấu hổ, nhưng giờ thì ai cứu anh đây?
“Chúng tôi còn phải sửa mấy cái vòi nữa.” Mick nhặt tuýp keo trám lên lùi lại một bước. “Chúc cô may mắn với những con chuột nhé.”
“Gặp lại hai người sau.”
“Vâng,” Travis nói và theo chân Mick ra phía quầy tính tiền. “Cô ấy rất xinh,” cậu bé thì thầm. “Cháu thích mái tóc của cô ấy.
Mick cười thầm và để cái ống PVC bên cạnh cái van. Thằng nhóc mới bảy tuổi thật, nhưng nó mang dòng máu của nhà Hennessy.