Chương 71: Hắn Là Cố Ý Tới Cứu Nàng

Huyết Đại nhìn thấy người tới, một chút vui mừng cũng không có, theo ý nàng, chỉ là thêm một người muốn đi tìm chết thôi, không chỉ có như thế, người đó còn quấy nhiễu đến sự tỉnh táo của nàng, chẳng lẽ đến chết cũng không cho người ta chết một cách tỉnh táo hay sao?

Nàng không hề tính toán kinh động đến người khác chỉ yên lặng ngồi ở chỗ đó tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình, nhưng nam tử áo xanh lại chú ý tới nàng, mang gương mặt hưng phấn chạy tới chỗ nàng, cho đến cách Huyết Đại không xa mới dừng bước,kích động kêu: "Huyết Đại tỷ tỷ, thì ra là tỷ cũng ở nơi đây à?" Không sai, người tới chính là Mặc Thanh Vân ngốc nghếch, mắt không nháy nhìn Huyết Đại, một đôi mắt xếch xinh đẹp lúc này lại tràn đầy tính trẻ con.

Mà Huyết Đại chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng ứng một tiếng: Ân, sau đó liền không để ý tới hắn nữa.

Nhưng Mặc Thanh Vân giống như là không nhìn thấy gương mặt mất hứng của Huyết Đại, say mê cuồng nhiệt chạy đến trước mặt nàng, ở bên cạnh nàng tìm một chỗ ngồi xuống, cầm trên tay con nhóc đáng thương kia đưa cho Huyết Đại nhìn, còn kích động nói: "Tỷ tỷ người xem, ta bắt đó a, tỷ tỷ chắc chắn không biết, Thanh Vân vì bắt cái vật nhỏ này thật tốn biết bao công sức đâu, đuổi theo nó đã chạy mất mấy canh giờ rồi mới chụp được nó."

Huyết Đại rất cho hắn mặt mũi nhìn con vật nho nhỏ mà hắn khổ cực chộp tới một cái, nhưng vẫn như cũ chỉ đơn giản "ân" một tiếng chứ không hề có phản ứng khác, cho dù có ăn thì như thế nào? Vẫn không có biện pháp đi ra ngoài, lúc trước nàng còn tràn đầy tự tin, tin tưởng mình nhất định sẽ tìm được phương pháp đi ra ngoài, nhưng hôm nay cũng không thể nào tiếp tục tự tin được nữa, nàng đã đi suốt nửa ngày nhưng một chút đầu mối cũng không có, ăn nhiều thì có thế nào đây? Chỉ có thể trì hoãn thời gian tử vong mà thôi, nàng cũng không nhận ra hắn có thể có biện pháp đi ra ngoài, mình tìm lâu như vậy cũng không có một tia đầu mối, huống chi còn là một tiểu hài tử không thông minh này.

Mặc Thanh Vân cũng nhìn ra tâm tình nàng lúc này không tốt nhưng cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào ,vì thế không thể làm gì khác hơn là đứng lên nói với Huyết Đại: "Tỷ tỷ nhất định đói bụng rồi đúng không, đệ giờ sẽ đi đem nó giết chết sau đó nướng ăn, chờ đệ một chút a." Nói xong hắn liền nắm lấy con nhóc đáng thương kia kia tới đằng xa, mà trong bụng Huyết Đại lại cười lạnh một hồi, mình cũng đã đi nhiều canh giờ, chung quanh cũng không có nơi nào có nguồn nước, không nhắc nhở hắn là bởi vì tâm tình nàng bây giờ không tốt nên lười nói chuyện, hơn nữa nàng cũng muốn nhân lúc hắn không có ở đây để bản thân mình tỉnh táo một chút, mắc công lát nữa lại bị hắn líu ríu cả ngày không ngừng, quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của nàng, dù thế nào đi nữa trong chốc lát hắn cũng không thể tìm thấy đường trở về còn không bằng thừa dịp khó có được này giúp bản thân nghỉ ngơi thật tốt một chút

Thật vất vả mới được yên tĩnh thanh tịnh, Huyết Đại nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, nhưng không nghĩ tới trong chốc lát liền ngủ mất rồi, có lẽ là bởi vì vừa mệt vừa đói đi, giấc ngủ này của nàng ngủ rất sâu, ngay cả có người tới nàng cũng không phát giác.

Mặc Thanh Vân cầm thức ăn đã được rửa sạch trở về, nhưng không nghĩ tới là nàng đã ngủ rồi, đứng lẳng lặng ở chỗ cách đó không xa canh chừng cho nàng ngủ, một lúc lâu sau mới chậm rãi tới gần nàng, đi tới trước mặt nàng từ từ ngồi xổm xuống, thân thể thon dài to lớn bao phủ lấy nàng, sau đó nghiêng người ở trên trán nàng ấn lên một nụ hôn, sự ngây thơ của đứa bé đã không còn tồn tại, thay vào đó là một gương mặt thành thục trầm ổn, cơ trí mà một nam tử nên có, hai mắt luôn mang theo sự ngây thơ lúc này cũng tràn ngập một mảnh nhu tình , nhìn thật sâu vào dung nhan đang an tĩnh trầm trầm ngủ, lúc này mới chú ý tới tiểu mao cầu trắng trắng được nàng ôm vào lòng, bởi vì tiểu hồ ly có bộ lông màu trắng cùng màu với bộ áo mà Huyết Đại đang mặc trên người cho nên không chú ý nhìn thật đúng là không dễ dàng phát hiện, tròng mắt híp lại nhìn vật nhỏ đang nằm trong ngực Huyết Đại thiếp đi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Hồi lâu, giống như nghĩ đến cái gì hắn liền đứng lên cởi ra áo khoác trên người mình dịu dàng đắp lên trên người Huyết Đại, động tác êm ái giống như là sợ khiến nàng thức tỉnh từ trong mộng, sau khi đắp kín hắn mới đi xử lý chuyện trong tay mình, trước khi đi còn lưu luyến nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, nha đầu quật cường này rõ ràng là đã rất đói rồi nhưng lại không đợi hắn lấy thức ăn tới mà đã ngủ thiếp đi, chút tâm tư nhỏ của nàng làm sao mà hắn không nhìn thấy?

Nhất định là vì thân phận ngốc nghếch này của hắn khiến nàng chê bai, nhìn vẻ mặt của nàng hắn cũng đã đoán được, ai, hắn cũng không muốn ở trước mặt nàng đóng giả thành một tiểu tử ngốc, hắn cũng rất muốn lấy thân phận là một người nam nhân bình thường để yêu nàng, nhưng nếu hắn làm như vậy hắn sợ nàng sẽ trốn hắn không kịp, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lúc này hắn mới đi tìm một bó củi tới vừa lật nướng thức ăn trong tay vừa thỉnh thoảng nhìn về phía nàng một cái.

Tất cả những việc hắn làm cho nàng đều bị con tiểu hồ ly đang giả vờ ngủ trước ngực Huyết Đại thấy tất cả, mặc dù nó không hiểu tình yêu của nhân gian nhưng ánh mắt nóng rực kia của Mặc Thanh Vân khi nhìn Huyết Đại khiến ngay cả nó cũng không thể bỏ qua, xem ra đây chính là tình địch của chủ tử, hơn nữa còn là một tình địch cực kỳ cường đại, lấy tu vi vạn năm như nó nhưng lại không thể nhìn ra tu vi của kẻ trước mặt này, chuyện này chỉ có thể nói là do tu vi của hắn ta trên nó, mà không chỉ mạnh hơn nó một chút mà thôi, nó phải nghĩ biện pháp nhanh chóng nhắc nhở chủ tử mới được.

Cho đến khi thức ăn trong tay đã bị nướng ngoài khét trong sống hắn mới vung ống tay lên dập tắt đốm lửa, vào đêm nhiệt độ mặc dù không quá cao nhưng vẫn không đến mức phải hơ lửa với lại hắn làm như vậy cũng vì có chút lòng riêng , liếc nhìn hình ảnh nàng đắp trên người y phục của mình, hắn cũng có cảm giác đây là một niềm hạnh phúc, nhìn lại đống lửa kia đã bị mình dập tắt, sau khi đã cảm thấy nó không lưu dấu vết nào mới thôi.

Hắn cầm thức ăn đang tỏa ra mùi thơm bốn phía tiến về phía Huyết Đại nhưng còn chưa kịp đến gần liền xuất hiện tình cảnh giống y như lúc ở trong ngôi miếu đổ nát khiến hắn dở khóc dở cười nhìn bản thân bình bị dính trú bất động, giương lên vẻ mặt đau khổ uất ức nói: "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ mau buông đệ ra nha, đây là muốn làm cái gì a?"

Huyết Đại vừa thấy là Mặc Thanh Vân liền giải khai cấm trú với hắn, trong lúc vô tình liền nhìn thấy thức ăn trong tay hắn thì không khỏi nghi hoặc một hồi, bản thân nàng ngủ từ lúc nào nàng cũng không biết, có lẽ là bởi vì mùi thơm của thức ăn mới khiến nàng tỉnh lại, liếc nhìn chiếc áo khoác đang đắp trên người mình, lúc này mới chú ý tới trên người Mặc Thanh Vân không có mặc áo khoác, nàng có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, hỏi "Ngươi đắp cho ta sao?" Hỏi xong lại cảm thấy hình như chính mình rất ngu ngốc, nơi này trừ hai người bọn họ cũng không còn người khác, nếu không phải là mình đắp vậy thì nhất định là hắn đắp rồi.

"Ừ, đệ sợ tỷ tỷ ban đêm cảm lạnh liền đem áo khoác của mình cởi ra đắp cho tỷ, tỷ tỷ cũng đừng trách Thanh Vân tự chủ trương a, nếu khiến cho tỷ tỷ mất hứng thì tỷ tỷ có thể mắng ta." Hắn cho là Huyết Đại là đang giận hắn, trách hắn không nên tự chủ trương nên mới tỏ vẻ tự trách như vậy.

"Ta không có mất hứng, chỉ là thức ăn trên tay ngươi là đã đi rửa sạch ở đâu rồi sao?" Lúc này tinh thần nàng rất tỉnh táo, cặp mắt chăm chú nhìn vào thức ăn trên tay hắn kích động nói.

"A, tỷ tỷ là muốn biết cái này sao, lúc trước khi đệ đuổi theo vật nhỏ này có chạy ngang qua một con sông nhỏ, nước bên trong rất sạch sẽ, đệ chính là đi rửa ở đó đó, có vấn đề gì không?" Nghe nàng hỏi như thế, hắn cũng đoán được dụng ý của nàng, mà hắn cũng là cố ý làm như vậy, mục đích lần đi này của hắn chính là muốn cứu nàng ra ngoài, còn những việc làm này chủ yếu là để hướng dẫn nàng mà thôi.

"Ngươi còn nhớ rõ vị trí không? Hiện tại liền mang ta đi xem một chút." Nếu quả thật là như vậy vậy thì bọn họ có thể thuận lợi ra ngoài, nói ra cũng thật kỳ quái, vì sao mình đã đi rất nhiều lần những vùng phụ cận bên cạnh nhưng lại không hề phát hiện ra con sông nhỏ như lời hắn nói?

"Tỷ tỷ, tỷ đừng vội, lúc này trời rất tối Thanh Vân nhất thời cũng không thể phân rõ phương hướng, hay là chờ đến sáng sớm ngày mai đệ sẽ dẫn tỷ đi nha." Hắn đã sớm chuẩn bị một lời giải thích hợp lý, dù nàng có nóng lòng như thế nào thì cũng không thể bắt một người ngốc như hắn đi được.

Huyết Đại liếc nhìn xung quanh, mặc dù có ánh trăng nhưng bốn phía vẫn đen như mực, hơi chút do dự gật đầu, cũng tạm thời nghe theo hắn , trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi, đợi buổi sáng ngày mai lại đi tìm đường ra.

Mặc Thanh Vân thấy nàng thỏa hiệp mời đem thức ăn trong tay đưa cho nàng, nói: "Tỷ tỷ cứ yên tâm, ăn trước ít thứ lót dạ dày đi."

Huyết Đại cũng không từ chối nữa, nhận lấy thức ăn trong tay hắn xé một phần nhỏ đưa cho tiểu hồ ly, sau đó liền ăn từng ngụm từng ngụm, cũng không phải là nàng cố ý làm cho ưu nhã mà là do thói quen mà thôi, đây là thói quen đã dưỡng thành từ sớm nên không thể thay đổi được, mà nàng căn bản cũng chưa từng nghĩ tới việc phải bỏ, đây cũng không phải là cái tật xấu gì nên không cần thiết đi đổi.

Mặc Thanh Vân thấy nàng không hề cố kỵ chút nào gỡ ra khăn che mặt ở trước mặt hắn ăn cơm, trong lòng khó tránh khỏi có xức động nho nhỏ, vì muốn che giấu cảm xúc lúc này của mình hắn cũng cúi đầu ăn đồ ăn trên tay.

Hôm sau, bởi vì trong lòng Huyết Đại lo lằng về đường ra nên đã tỉnh từ rất sớm, mà Mặc Thanh Vân thì vẫn còn đang ngủ say sưa, nàng cũng không vội vã đánh thức hắn mà chỉ dựa vào cây khô nhắm mắt suy tính một ít chuyện, đợi đến khi Mặc Thanh Vân tỉnh lại hai người mới đi tìm con sông nhỏ mà hôm qua hắn nói.

Mặc Thanh Vân đi phía trước dẫn đường, Huyết Đại theo sát phía sau, hai người đi tới một phía khác,thấy vậy Huyết Đại cảm thấy rất kỳ quái, hướng này hôm qua nàng cũng đã đi qua nhưng bây giờ lại rất xa lạ, cảnh vật xung quanh cũng không giống với những gì nàng thấy ngày hôm qua, chẳng lẽ là vì. . .

"Ngươi làm sao lại đi tới chỗ này?" Là đánh bậy đánh bạ hay là. . .

"À? Tỷ tỷ hỏi đệ làm sao tới được đây đúng không?" Nhìn thấy Huyết Đại gật đầu một cái hắn mới tiếp tục nói: "Ngày hôm qua đệ bị đau bụng, sau khi đi xong liền tên tên tiểu tử tối hôm qua, vốn là cảm thấy chơi thật vui nên muốn đem nó bắt lại chơi, nhưng lại không nghị tới nó sẽ chạy loạn khắp nơi khiến đệ không thể bắt được, sau lại tốn một phen công sức mới bắt được nó lại, vì trừng phạt nó khiến mình mệt mỏi nên mới đem nó nướng ăn" Vừa tự thuật vừa khoa tay múa chân hình dung tình cảnh lúc ấy làm cho không người nào có thể nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn.

Mà Huyết Đại chỉ nghi ngờ nhìn hắn một cái sau đó cũng tin lời của hắn, nếu là như vậy nàng cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian trong vấn đề này nữa, nhìn xung quanh có vẻ bọn họ đã sắp ra khỏi đây được rồi, bây giờ nàng phải nghĩ coi kế tiếp nên làm thế nào để bỏ lại tên Mặc Thanh Vân này, dù sao đã trì hoãn quá nhiều ngày rồi nếu mình không sử dụng khinh công để đến nơi trước thì chỉ sợ chuyến đi này uổng công rồi, mà nếu đi cùng hắn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của nàng vì không thể sử dụng khinh công được.