Chương 68: Trở Mình Thành Tuyết Hồ Vạn Năm

"Thế nào, còn chưa ngủ đã sao?" Nam tử mặc áo đỏ thấy mình thu tay lại một hồi lâu mà con tiểu hồ ly kia vẫn không có chút động tĩnh nào liền cất giọng thản nhiên nói.

Lời này của hắn quả thật rất hữu hiệu, chỉ thấy hắn vừa dứt lời thì con tiểu hồ ly trên giường liền chầm chậm mở ra cặp mắt tuy nhỏ nhưng có thần, hơi đóng mở mấy cái mí mắt nặng trĩu, một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy chuyện đầu tiên khi nó tỉnh lại chính là thăm dò nơi nó đang nằm, sau đó mặt mơ hồ nhìn nam tử mặc áo đỏ đang đứng bên cạnh mình, lúc này mới giọng mang mê hoặc mà hỏi: "Đây là nơi nào? Ngươi là ai nha?"

Câu hỏi của tiểu hồ ly khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn , không ngờ câu nói đầu tiên sau khi nó tỉnh lại chính là hỏi mình là ai, lạnh lùng liếc nó một cái, lúc này mới không mặn không lạt trả lời: "Nếu như ngươi không nhớ nổi thì ta cũng không ngại tiễn ngươi thêm một đoạn đường, theo ý của ngươi là nên đem xương cốt của ngươi đưa về Tuyết Sơn."

Nghe hắn nói như vậy, tiểu hồ ly lập tức từ trên giường nhảy lên, nhảy lên cao ba thước đánh tới chỗ nam tử mặc áo đỏ, mà nam tử mặc áo đỏ cũng không ngờ nó sẽ có cử động này, không kịp chuẩn bị liền bị nó nhào tới trong ngực của mình.

Tiểu hồ ly không có chú ý tới sắc mặt của hắn đã tối tăm xuống, bám vào trên người hắn thật chặt, một vốc nước mũi một đống lệ khóc lóc kể lể : "Chủ tử, ta đã trải qua bao nhiêu luân hồi, xem như tìm thấy ngài rồi, ô ô. . ." Tiểu hồ ly không có hiểu rõ tình trạng liền khóc lóc kể lể, cho là chủ tử lâu như vậy không thấy nó nhất định cũng sẽ hết sức nhớ nhung nó, nó rất nghe lời tự sát một lần rồi, kỳ quái cũng không biết đây là kiếp luân hồi thứ mấy của mình rồi, vì sao chuyện đời trước vẫn còn ó thể rõ ràng như thế này đây? Giống như nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua(Pe thích con hồ ly này nha, dễ ăn hiếp hehehe)

"Nếu ngươi không cút ngay thì đừng trách ta lòng dạ độc ác." Hắn từ trước đến giờ đều là người sạch sẽ, mà cái con hồ ly trước mắt này lại không biết phân biệt tốt xấu nhào lên trên người hắn, biết rõ cá tính của mình còn dám như thế, hắn là nó chán sống rồi.

"Chủ tử, thật xin lỗi, ta chỉ là quá mức kích động, không ngờ ta còn có thể nhìn thấy chủ tử một lần nữa, lại có thể trở lại ở bên cạnh chủ tử ." Thấy sắc mặt chủ tử không tốt, nó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhảy xuống, con hồ ly này quả thật là một con hồ ly đần không biết nhìn sắc mặt của người khác mà nói chuyện, ai, nếu Huyết Đại biết mình bị một con hồ ly đần đánh bại thì không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì?

"Từ hôm nay, ngươi liền theo Huyết Đại bảo vệ bên người của nàng, không thể để cho nàng bị thương tổn nếu để cho nàng bị đứt một cọng tóc nào thì ngươi cũng không cần tiếp tục xuất hiện ở trước mặt bổn vương nữa, tự mình kết thúc có thể sẽ thoải mái hơn là để bổn vương tự thân động thủ, như vậy cũng ít chịu tội hơn một chút." Nó dù thế nào cũng là một con Tuyết hồ có thu vi vạn năm, mặc dù không phải là đối thủ của mình nhưng đối với những người khác cũng là dư dả, có nó ở bên người nàng thời khắc bảo vệ, mình cũng sẽ yên tâm một chút, mặc dù hắn cũng sẽ thường xuyên ở cùng với nàng, nhưng khó tránh khỏi có lúc ngoài ý muốn, có nó bảo vệ mình cũng sẽ yên tâm hơn

"Huyết Đại là ai ? Chủ tử ngài lại muốn đưa ta cho người khác sao? Ta muốn đi theo chủ tử, không , muốn bị đưa cho người. . ." Mạng của mình làm sao lại khổ như vậy a, mới tìm được chủ tử, còn chưa có ngây ngốc được bao lâu liền bị đem tặng cho người khác, mấy ngàn năm trước cũng thế, kể từ khi chủ tử cùng muội muội của thần Sáng Thế yêu nhau, vì để nàng vui vẻ, mình liền trở thành lễ vật bị đưa đến trên tay nàng, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải chuyện giống vậy.

"Bổn vương cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là đang ra lệnh với ngươi, hiểu chưa?" Nguy hiểm nhìn tiểu hồ ly trên đất nhưng giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng.

"Hiểu, đã hiểu." Nó dám nói không hiểu sao? Không dám, cho nên không thể làm gì khác hơn là ra vẻ hiểu biết rồi, nó là thật không hiểu, vì sao mình mới cùng chủ tử gặp nhau hắn liền lập tức muốn đem mình đưa cho người khác, mà cái Huyết Đại gì đó kia lại là ai chứ ?

"Bổn vương sẽ tìm một cơ hội đưa ngươi tới trong tay nàng, nhưng ngươi nhớ lấy, không tới thời khắc nguy hiểm ngươi không được tự ý biến thành hình người, nếu dám không nghe lệnh, nhất định trọng phạt!" Mặc dù không có nhiều cơ hội sống chung với nàng nhưng hắn vẫn nào hiểu được chút tính cách của nàng, nếu như nàng biết mình để một người nằm vùng ở bên cạnh nàng nhất định sẽ không tiếp nhận, không chỉ có như thế, có lẽ còn có thể hoài nghi mình có ý đồ khác, an trí tai mắt ở bên người nàng giám thị, nếu như vậy tác dụng có khi còn ngược lại.

"Biết, chủ tử, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn của ngài, tuyệt đối sẽ không làm trái với ý tứ của chủ tử , yên tâm đi." Nó nào ngờ tính tình của chủ tử mình, tựa như hắn nào ngờ tính cách của nàng giống như nhau, nếu không cách nào cải biến, vậy cũng chỉ lựa chọn đón nhận.

Mặc dù tin tức này đối với nó mà nói là một tin tức xấu, nhưng không phải là không có chuyện đáng vui vẻ, ít nhất nó đã biến trở về hình dạng vốn có của mình rồi, sẽ không còn giống cái bộ dạng xấu xí khi ở trong Ma Vực chi sâm nữa, ân, xem ra lúc trước chính mình không có phí công chết một lần, ít nhất trải qua lần đầu thai chuyển thế này, mình cũng khôi phục thành con tiểu hồ ly người gặp người thích lúc trước, đứa bé đáng thương, đến nay còn chưa có nhận rõ sự thật, mà cái người chủ tử được nó tôn kính như thần lại không có ý định giải thích cho hắn biết thêm câu nào, khiến cho nó cứ loạn tưởng theo ý mình.

Mà trong căn phòng cách vách, lúc này Huyết Đại mới dằng dặc mở hai mắt ra, thứ đầu tiên nhìn cũng giống như tiểu hồ ly, đánh giá chung quanh chỗ mình đang nằm, sau đó mới chậm rãi giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, mà đang lúc ấy thì cửa phòng liền bị người bên ngoài đẩy ra, ngay sau đó, một nam tử với bộ áo đỏ tuyệt sắc đi vào, lúc thấy nàng đang giùng giằng muốn ngồi dậy thì bước nhanh qua, đưa tay đỡ nàng lên để cho nàng tựa vào đầu giường.

"Sắc mặt của ngươi xem ra vẫn có chút không tốt, vẫn còn không thoải mái sao?" Sắc mặt của nàng nhìn qua có vài phần yếu ớt, có lẽ là bởi vì hai ngày hai đêm chưa có ăn mới khiến cho suy yếu không còn chút sức lực nào.

"Không có, ta chỉ là có chút đói, làm phiền ngươi giúp ta đem chút thức ăn tới đây được không?"

Nàng vốn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ , lại không nghĩ rằng lại vẫn có thể sống lại, chắc là do vị nam tử trước mặt cứu mình rồi nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm để rối rắm cái này, nàng thật sự là quá đói, ngay cả nói một câu cũng cảm thấy không còn hơi sức, mà nàng sớm đã phát hiện nơi này là khách sạn, nếu là khách sạn, tất nhiên cũng có thức ăn cung ứng.

"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi giúp ngươi gọi chút thức ăn ." Trước khi ra cửa còn săn sóc giúp nàng đem thân thể nằm xuống, đem cái chăn chảy xuống lần nữa giúp nàng đắp kín lại lúc này mới đi ra ngoài.

Không bao lâu hắn trở về, trong tay còn bưng một chén cháo nóng hổi bước thằng đến bên giường nàng ngồi xuống, múc một muỗng đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, làm nó bớt nóng, đợi đến khi cảm giác nó không còn quá nóng nữa mới đặt ở bên môi Huyết Đại, dịu dàng nói: "Thân thể ngươi hiện tại không thể ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ cho nên ta chỉ giúp ngươi lấy một chén cháo nóng, sau khi ngươi đã hoàn toàn khôi phục ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món ăn ngươi thích , há mồm. . ."

Huyết Đại liếc nhìn nam tử trước mặt, lúc này mới từ từ hé miệng , đem thìa cháo bên môi ăn vào, nam tử nhìn nàng nuốt vào, lúc này mới lại mở miệng nhắc nhở: "Ăn chậm một chút, cẩn thận nóng." Hắn cũng không thể thay nàng nếm nhiệt độ trước, nếu không chỉ sợ sẽ bị nàng ngộ nhận mình là tên háo sắc rồi.

"Ân." Đối với sự quan tâm của hắn, nàng ngoại lệ đáp lại.

Mà một đơn âm đơn giản của nàng cũng làm cho đối phương có chút ngoài ý muốn, tiếp đó nội tâm liền một hồi vui vẻ, hắn không nghĩ đến nha đầu này lại đáp lại lời hắn, mặc dù chỉ là một chữ thật đơn giản cũng khiến cho hắn mừng rỡ khác thường, giống như một đứa bé khi chiếm được món đồ chơi mà nó yêu thích

"Ta tên là Dạ Khuynh Thành, có thể cho tại hạ biết phương danh(tên) của cô nương?" Mặc dù hắn sớm đã biết rõ tên của nàng nhưng nàng cũng không hề biết điều đó vì không muốn khiến cho nàng hòai nghi, hắn không thể làm gì khác hơn là đem hiện tại trở thành lần đầu tiên gặp mặt.

"Huyết Đại." Đơn giản hai chữ, nói rõ nàng bây giờ đã là rất khách khí.

"Huyết Đại, danh tự này thật là dễ nghe, rất thích hợp với loại người có tính cách trong trẻo lạnh lùng như nàng." Nhìn nàng cười nói.

Huyết Đại lại không tiếp tục nói tiếp, chỉ là từ từ ăn, nàng khi nào muốn được người khác đút, tiếc rằng cả người mình không còn chút sức lực nào, ngay cả tay chân đều là bủn rủn vô lực, muốn mình bưng chén là không thể nào.

Cứ như vậy, một bát cháo đã thấy đáy, mà Dạ Khuynh Thành lại là vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, dùng giọng cưng chìu nói: "Xem ra ngươi thật sự là rất đói, chỉ là lại không thể ăn nhiều, dạ dày ngươi đã sớm rỗng tuếch, lập tức ăn quá nhiều chỉ sợ sẽ thương tổn đến dạ dày, ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút, một lúc sau ta lại giúp ngươi đưa thức ăn tới đây." Thân thể nàng bây giờ mới vừa tốt lên một chút, nên ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa ăn, những người bình thường đều có thể hiểu đạo lý này thì làm sao một thầy thuốc như hắn lại không hiểu được?

Huyết Đại chỉ hơi hơi gật đầu coi như là đáp lại hắn, sau liền được hắn đỡ nằm xuống, sau khi giúp nàng đắp kín mền liền bưng chén lên đi ra ngoài.

Sau khi hắn đóng cửa lại, lúc này Huyết Đại mới nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng rậm lúc trước, con quái vật kia rõ ràng là muốn ăn nàng, mà thực lực của nó quả thật rất cường hãn ngay cả nàng cũng không phải là đối thủ của nó nhưng người đàn ông kia lại có thể cứu nàng tư trên tay quái vật, đây nói rõ cái gì?

Trước thật sự là mình quá mức tự phụ, bởi vì tu vi của nàng coi như không phải cao nhất những cũng có thể là thứ hai, thật không nghĩ đến lần này lại là để bản thân trở thành cá nằm trên thớt, mà xuất hiện bên người nàng một người so với một người càng lợi hại hơn gấp trăm lần, điềunày khiến cho nàng hiểu rõ cái gì gọi là Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên, xem ra sau này không nên tiếp tục tùy ý nữa rồi.

Thật ra thì tu vi của nàng đích xác được xem là nhất nhì nhưng nàng căn bản cũng không biết rõ thân phận thật của đối phương, nếu biết nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Huyết Đại tu dưỡng hai ngày, thân thể cũng tốt được gần như trở về lúc ban đầu, nàng cũng thực vội, một lòng nhớ kỹ chuyện Tuyết Liên, chỉ sợ mình trì hoãn quá lâu mà lầm ngày giờ.

Đang lúc nàng đeo lên cái khăn che mặt muốn ra cửa thì cửa vừa lúc cũng bị người đẩy ra, người đi vào chính là Dạ Khuynh Thành một thân áo đỏ, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị rời đi, hắn cũng không thấy hài lòng, ôm tiểu hồ ly đi tới trước mặt nàng, lên tiếng hỏi: "Huyết Đại cô nương đây là muốn rời đi sao?" Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng tiểu hồ ly trong tay lại trợn tròn cặp mắt, không nháy một cái nhìn chằm chằm Huyết Đại, trong lòng bách vị tạp trần, rất không có cảm giác.