Chương 60: Tuyết Liên, Nàng Nhất Định Phải Lấy Được

"Vương phi xin đi cùng thuộc hạ." Nghe thấy chủ tử ra lệnh, Vô Tình mới dám xoay người lại, cung kính hướng về phía Huyết Đại nói, mà Huyết Đại chỉ gật đầu một cái sau đó xoay lưng đi ra ngoài theo hắn,vì không có quay đầu lại nên căn bản Huyết Đại cũng không biết phía sau nàng có một đôi mắt nhu tình tựa như nước vẫn dịu dàng nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, cho đến khi không còn nhìn thấy góc áo màu trắng nào nữa mới thôi, lúc này mới than nhỏ một tiếng, có chút tự giễu cười cười, chợt hướng ngoài cửa kêu: "Thu Tâm!"

Không bao lâu, thì có một nha hoàn đi vào, hướng về phía nam tử ngồi trên xe lăn hơi thi lễ, một mực cung kính nói: "Thu Tâm bái kiến chủ tử, không biết chủ tử có gì phân phó?"

"Ngươi đem cái này cầm đi tìm Diệu Thủ, hắn sẽ biết nên làm sao." Chỉ thấy hắn đem lá thư mới vừa viết xong giao cho người tới, trong thơ có ghi nhiệm vụ , nên làm như thế nào viết rất rõ ràng.

"Dạ, chủ tử còn dặn dò gì không? Nếu không còn chuyện gì Thu Tâm xin lui xuống làm việc trước." Nhận lấy lá thư, cẩn thận bỏ vào trong tay áo giấu kỹ, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm nam tử trước mặt.

"Không sao, ngươi nói với hắn, hạn hắn trong vòng ba ngày nhất định phải đem đồ vật cầm về, nếu không, đưa đầu tới gặp ta." Ánh mắt lúc trước còn tràn ngập nhu tình đã biến mất không còn chút gì nữa, trong nháy mắt đổi lại một bộ ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân cao thấp cũng bao phủ một mảnh rét buốt khiến cho những người đứng gần hắn bị

lạnh đến run người.

"Thu Tâm biết, nhất định sẽ đem những lời của chủ nhân nói lại với hắn, chủ tử xin cứ yên tâm đi." Chủ tử giống như rất tức giận nhưng nàng không biết ngài vì chuyện gì mà tức giận, đi theo bên cạnh chủ tử đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy ngài ấy như thế, càng không dám hỏi nhiều thêm nửa chữ, tính khí của chủ tử bọn họ đều hiểu rất rõ

"Đi xuống đi." Có chút không nhịn được hướng nàng khoát tay áo, ý bảo nàng rời đi.

"Vậy Thu Tâm xin lui xuống trước." Mặc dù nam tử mặc hỷ phục đã quay lưng về phía nàng nhưng nàng vẫn cung kính thi cái lễ, lúc này mới nhỏ giọng lui xuống, chủ tử có phải là bởi vì hôn lễ ngày hôm nay mà mệt mỏi rồi không, cho nên mới phải muốn sớm đi nghỉ ngơi , trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng bước chân không hề chậm lại chút nào, cho đến đi ra cửa phòng mới thuận tay đóng cửa lại, lưu lại bên trong một mình nam tử .

Trong Lưu Vân Các, Huyết Đại đang cùng bốn vị Sứ giả là nhóm Mân Côi, Bách Hợp thương thảo chuyện đi đến tuyết sơn phía bắc Mạc Bắc hái thất sắc chi liên.

"Tiểu thư, Mân Côi không đồng ý ngài đi, hơn nữa, Mộ Bạch thần y không phải đã nói sao?Bệnh tim của Mân Côi mặc dù không thể trị tận gốc nhưng cũng có thể sử dụng thuốc để khống chế, người cũng không cần đi mạo hiểm nữa, như vậy cũng đỡ cho Mân Côi ngày đêm lo lắng hãi hùng ." Tiểu thư trước rõ ràng đã đồng ý với nàng là sẽ không

đi, lại không nghĩ rằng người lại len lén ở chỗ này thương nghị chuyện này, nếu không phải nàng hiểu tính tình của tiểu thư, len lén theo tới nhìn thì khẳng định nàng sẽ chẳng

hay biết gì

"Đúng vậy, Bách Hợp cũng không đồng ý, không nói đến chỗ đó nguy hiểm như thế, đến ngày đó, rất nhiều người lợi hại trong tam quốc đều sẽ tham gia, tiểu thư coi như lợi hại hơn nữa cũng khó mà lấy ít địch nhiều" Mộ Bạch thần y đã từng phân tích qua, nếu muốn lấy được thất sắc chi liên, phải đánh bại tất cả người tranh đoạt nếu không sẽ không thể lấy được thất sắc chi liên , suy nghĩ một chút cũng đúng, tất cả mọi người đều muốn lấy được bảo bối thần kì như vậy, nhất định sẽ không tiếc sinh mạng đi tranh đoạt, dù may mắn hái được vậy cũng phải xem có thể mang đi được không đã, mà những người tranh đoạt chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào nó, họ sẽ không bỏ qua cho cơ hội khó có được như vậy, dù phải đem hết tất cả thủ đoạn cũng muốn đoạt được đóa tuyết liên người người đều muốn này, bởi vì như vậy, coi như tiểu thư hái được cũng sẽ trở thành cái đích

cho mọi người nhắm tới.