Chương 46: Đại Tiểu Thư Ngang Ngược, Kiêu Ngạo

Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt của nàng ta cũng biết là nàng ta đã bị mình hù sợ nên lúc này, Huyết Đại mới hơi thu lại hơi thở của mình, mặc dù nàng đã cố ý thu liễm nhưng vẫn không cách nào thay đổi hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người, tựa như mùa đông khắc nghiệt không có một tia nhiệt độ nào.

"Bản tiểu thư tới đương nhiên là có chuyện tìm ngươi rồi, ngươi cho rằng cái nơi tồi tàn như thế này thì có gì thú vị có thể khiến cho bản tiểu thư tới sao?" Nàng ta thay đổi sắc mặt, cố gắng tìm lại khí thế của mình, nhưng nàng ta chỉ là một một kẻ ngu ngốc, dù cố gắng thế nào thì vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc.

"Hả? Có chuyện gì thì mau nói, nơi tồi tàn này của ta đây không dám đón vị thiên kim đại tiểu thư tôn quý như ngài." Đối với việc nàng ta ăn nói lỗ mãng, nàng không hề để trong mắt, cái loại tiểu thư được nuông chiều này không cần thiết để nàng phải ra tay giáo huấn, với tính cách đó thì sau này tự khắc sẽ có người tới dọn thôi.

"Là như vậy, ta thấy thời gian đến hôn lễ giữa ta và Lục vương gia sắp đến rồi, mà ta lại không muốn gả cho hắn, người ta thích Thượng Quan công tử, cho nên hai ta phải đổi cho nhau." Nàng không phải là muốn hỏi ý kiến của nàng ta, mà là đang báo cho nàng ta mà thôi. Bởi vì nàng biết, người trước mắt là một kẻ ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, nàng muốn làm thế nào thì đều là do nàng định đoạt.

"Không đổi." Nhưng ngoài dự đoán, lần này nàng ta lại dám không đồng ý với mình .

"Ngươi tại sao lại không đổi? Chuyện hôm đó ở bờ sông, bản tiểu thư đã sớm biết, Thượng Quan công tử người ta không hề thích ngươi, còn nói muốn từ hôn với ngươi, ngươi không phải cũng đã đồng ý rồi sao? Vậy tại sao lại không muốn đổi với ta, ngươi gả cho Lục vương gia, ít ra cũng làm Lục vương phi của hắn, không phải tốt hơn sao? Mặc dù bề ngoài hắn xấu xí một chút, lại bán thân bất toại, nhưng mà lại rất là xứng đôi với ngươi." Chẳng lẽ nàng ta còn muốn bám chặt lấy Thượng Quan công tử sao? Cũng không nhìn lại đức hạnh của bản thân mình một chút đi, như bây giờ mà lại có người coi trọng nàng ta mới là lạ, huống chi là người tài hoa hơn người đệ nhất nhân tài như Thượng Quan công tử chứ?

"Ta nói, không đổi." Xứng hay không cũng khống đến phiên nàng ta định đoạt, về phần cái tên Thượng Quan Cẩn Nam kia, nàng cũng nhìn không thuận mắt hắn ta. Nhưng dù vậy, nàng cũng không muốn để cho nữ nhân luôn lấy việc khi dễ Ôn Mạt làm thú vui được tiện nghi. Mặc dù nàng cũng không muốn so đo quá nhiều chuyện trước kia, nhưng hiện tại nàng ta lại muốn leo lên đầu Huyết Đại, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.

"Ngươi! . . . Ngươi đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt vậy thì đừng trách ta không khách khí. Ngươi chờ xem đi, ta nhất định sẽ gả cho Thượng Quan công tử, mà ngươi, cũng chỉ xứng với cái tên què Lục vương gia, ngươi cứ chờ gả đi làm quả phụ đi, Hừ!" Nha đầu thối này lại dám không nghe lời nàng, nếu không phải nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng thì nàng đã sớm tìm người giết nàng ta rồi. Làm gì còn để cho nàng ta còn ở đây sẵng giọng với nàng.

"Cứ việc, không tiễn." Huyết Đại không thèm để uy hiếp của nàng ta vào trong mắt, càng không thể kiên nhẫn thêm nữa, liền bắt đầu đuổi người.

"Đi thì đi, bản tiểu thư cũng không muốn ở cái nơi tồi tàn này tiếp tục nói chuyện với người. Ngươi nhớ cho ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta, để cho ngươi biết được kết quả của việc đắc tội với bản tiểu thư." Không ngờ cái nha đầu thối này lại dám đuổi nàng đi, thật là càng ngày càng không để nàng vào trong mắt mà. Đợi đến khi có cơ hội, nàng sẽ giáo huấn nàng ta “ thật tốt”, để cho nàng ta biết được kết quả của việc đắc tội với mình.

"Ta rất mong đợi ngày đó đến, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải giữ được mạng của mình, chỉ hy vọng ngươi có thể kiên trì đến một ngày đó." Nàng chưa từng nghĩ đến việc đi đối phó với nàng ta như thế nào, nhưng nếu nàng ta dám chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, thì nàng sẽ không khách khí với nàng ta nữa.

"Lời của ngươi là có ý gì? Ngươi đây là đang uy hiếp bản tiểu thư sao?" Cái gì cơ ? Bảo nàng phải giữ được cái mạng của mình cho tốt sao? Vì sao mình lại không thể kiên trì đến một ngày kia? Con nhỏ Ôn Mạt chết bằm này, lá gan của nó càng ngày càng lớn, lại dám uy hiếp nàng .