Huyền Minh Đại Lục.
Hắc Thạch Thành.
Trong một căng phòng nhỏ, trên giường có một nam tử đang có vẻ mặt khá ngưng trọng, lúc thì chán nản lúc thì buồn chán.
“Đã hai ngày rồi, chẳng lẽ đây là sự thật? ta thật sự đã xuyên không?”
Đầu óc hắn càng ngày càng hỗn loạn, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, trong trí nhớ thì hắn vừa mới đọc xong một bộ truyện và chuẩn bị đi ngủ, sau khi tỉnh giấc thì hắn đã thấy mình xuất hiện ở nơi này. Lúc đầu hắn còn tưởng là một trò đùa của ai đó hoặc là một giấc mơ kì quặc nhưng đã qua một ngày rồi mà hắn vẫn ở đây, với cái đầu óc đọc gần trăm bộ truyện như hắn thì kết luận đầu tiên là hắn đã xuyên không đến đây và sau một ngày chứng minh thì…… đúng là vậy.
“Không đúng, không phải trong tiểu thuyết nói rằng xuyên không rồi sẽ có kí ức của cơ thể hay sao, tại sao ta lại không có biết gì hết vậy?”
Muốn tìm hiểu thì phải đi ra ngoài, đương nhiên hắn đã nghĩ đến, nhưng hắn chỉ vừa mới đến một ngày hơn nữa còn không nhớ một chút gì nên cũng chả giám đi lung tung, nên giờ cũng chả biết gì.
Nhưng với khả năng quan sát tài tình của hắn thì có lẽ địa vị của hắn ở nơi này cũng không phải là tầm thường, xung quanh phòng đều làm từ loại gỗ màu đõ thấm hơn nữa phòng cũng khá rộng và rất nhiều đồ đạc nữa.
Aiz, vừa đứng trước gương hắn vừa cảm thán nói.
“Cái khuôn mặt này, giống y như đúc của ta vậy cơ”
Một lúc sau hắn cố lấy lại tinh thần.
“Thôi được rồi, đã đến được nơi này thì cứ thế mà sống thôi, không phải nói là cứ xuyên không qua dị giới thì sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ hay sao, ta không tin là mình không thể!”
Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền hạ quyết tâm ra ngoài.
Bất quá không phải nói là xuyên không sẽ nhận được hệ thống hay gặp đươc một lão giả thần bí thu làm đệ tử sao.
Rơi vào một hồi trầm tư hắn vẫn muốn có chút phúc lợi a, không nghĩ về mấy thứ nhảm nhí vừa rồi nữa hắn liền mở cửa ra bên ngoài.
Vừa ra đến hắn liền thấy một sân viện rất lớn, còn to hơn cái nhà trọ mà hắn ở, còn có cả vườn hoa, bên cạnh đó là một cái hồ phía bên tay trái thì là một cái đình bằng đá có thể ra đó uống trà nói chuyện a!.
“Cái này…. Đúng là nhà giàu A!”.
hắn liền thốt lên, đúng như hắn nghĩ hắn có địa vị không hề thấp ở đây, điều này làm hắn hài lòng cực kì.
Xuyên qua cái cửa vòm để rời khỏi biệt viện, liền xuất hiện một vẫn đề đó là …. hắn chưa gặp bất kì ai ở đây cả, đã hai ngày chưa có gì bỏ bụng rồi, hắn là con người cũng biết đói a! >.< .
Lúc này một tên người hầu đi đến, nhìn thấy hắn thì cung kính nói:” Công tử, sao người lại đi ra đây!”.
Hắn cuối cùng cũng xác định mình là một tên công tử, hơn nữa địa vị cũng không hề thấp, đang vui vẻ trong lòng thì hắn liền ừm một tiếng.
Hiện tại hắn cũng dang cần một tên dẫn hắn đi qua lại tìm hiểu nơi này nên cũng gọi luôn tên người hầu đi theo.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói:”Đưa ta đi tản bộ”.
Nghe hắn nói vậy tên người hầu muốn nói gì đó nhưng liền thôi, hắn biết tính nết của công tử nên cũng không nói, dù nói công tử nhà hắn cũng không nghe, nên chỉ có thể làm theo.
Sau một hồi dò hỏi thì hắn tên Lâm Minh, là Tam Công tử ở Lâm Gia, hơn nữa “Lâm Minh” là tên không chịu tu luyện nên được gắn mác phế vật…. ta kháo! tại sao ta anh tuấn đẹp zai thế này mà lại có cái mác phế vậy cơ chứ.
Sau một hồi đi xung quanh quan sát thì…. ôi thôi cái nơi này rông vờ lờ, vừa cảm thán xong thì một âm thanh vang lên:
“Nhận được: 100 Nộ Điểm”
Có chút lớ ngớ, hắn đang lớ ngớ vừa vui vừa lanh xương sống.
Vui là do cái thông báo, đây không phải là hệ thống trong truyền thuyết sao!
còn lạnh xương sống là do nộ điểm, Nộ điểm là cái qq gì ? tăng lên tận 100 ??.
“Có Muốn Dùng 100 Nộ Điểm Khai Mở Vương Giả Hệ Thống” Âm thanh lần nữa vang lên.
Hắn liền giật mình tỉnh táo lại, đây rồi hệ thống trong truyền thuyết hắc hắc!.
“Có đương nhiên có, mau khai mở”
“Chúc Mừng Kí Chủ Mở Ra Vương Giả Hệ Thống”
Ting~!
Một bảng tin hiện lên trước mặt hắn!.
Kí Chủ: Lâm Minh
Tu vi: Không
Công Pháp: Không
Võ Kỹ: Không
Kho Đồ: Không
Tiền Tệ: 0 Nộ Điểm/ 0 Thiện Điểm/ 0 Sát Điểm.
trong lúc còn đang lơ ngơ thì có một lão giả đang tìm hắn:
“Tam Công Tử, ra là người ở đây a, Lão Gia cho gọi người đi một chuyến” Quản gia thì sốt ruột, sợ rằng Công Tử sẽ từ chối, ai mà không biết hai cha con này suốt ngày đối địch nhau cơ chứ!.
Lâm Minh cũng sững sờ, hỏi:”Gọi ta, có chuyện gì sao ?”
“Chuyện này ….” Lão Giả liền trả lời.
Lâm Minh cũng không biết chuyện gì, nhưng hắn cũng chả phải sợ dù gì hai người cũng là cha con dù có làm khó thế nào cũng không đến mức làm hại hắn. Nghĩ vậy hắn liền đi theo lão giả đó.
Khi Lâm Minh vừa bước qua cánh cửa, hắn liền cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh….
“Ngịch Tử, tại sao ngươi không chịu tu luyện” vừa thấy Lâm Minh đi vào hắn liền nói ra ngay. còn hắn ở đây đương nhiên là Cha của Lâm Minh, Lâm Hải.
Hắn đang lúng túng nghĩ xem đinh nói gì thì liền nhớ đến Nộ Điểm mà mình nhận được, hắn liền nghĩ ra một ý tưởng,”Chọc tức cha của hắn để kiếm nộ điểm”…… cũng không khó hắc hắc. đơn giản vì cảnh giới đấu khẩu của hắn đã đi đến mức thượng thừa rồi, nhớ lại hồi còn đi học hắn đã chửi cho thầy giáo của hắn đến thổ huyết hôn mê liền 5 ngày, đó luôn là niềm tự hào của hắn.
nghĩ xong hắn liền khẳng khái đáp:” không tu luyện”.
“Nhận Được 66 Nộ Điểm” hắc hắc thành công rồi, hắn thầm nghĩ.
Không biết hắn đang vui trong lòng như thế nào, lúc này Lâm Hải nghe được liền bực tức hỏi tiếp:” tại sao không tu luyện ?”
Lâm Minh không ngần ngại mà đáp:”Không Thích cũng không muốn”.
“Nhận Được 57 Nộ Điểm”
"Ngươi..... Tên Ngịch Tử ngày hai ngày nữa đến lúc trắc thí thực lực rồi ngươi mà không có tiến triển gì thì đừng có trách ta". Mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng hiểu không còn hi vọng, trong hai ngày muốn đến luyện thể cảnh cũng khó!
Sau Một Hồi nói chuyện với Lâm Hải, giờ đây hắn đã có được 5327 Nộ Điểm.