Chương 2: Thật ra không cần cố ý nhắc nhở cô

Phượng Tử Hề lúc này tâm trạng thực sự không tốt!

Chỉ thiếu một chút nữa là có thể ăn rồi!

Không nghĩ tới, nửa đường bay ra một tên Trình Giảo Kim*!

(* ý chỉ kì đà cản mũi)

Dạ Lăng Mặc thấy đối phương mỗi chiêu đánh tới đều mang theo sát ý, đuôi lông mày nhíu chặt một đoàn, dễ như trở bàn tay mà hóa giải được những công kích của Phượng Tử Hề.

Phượng Tử Hề trong mắt ý lạnh càng sâu, một chân đá tới bụng của đối phương.

Đôi mắt thâm thúy của Dạ Lăng Mặc hiện lên một tia kinh ngạc. Thân hình thon dài như tia chớp hiện lên, nháy mắt tránh đi công kích của Phượng Tử Hề. Thanh âm trầm thấp vang lên trong màn đêm u vắng: "Ngươi là ai? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây!"

Hơn mười chiêu đánh tới, Phượng Tử Hề thấy bản thân không phải là đối thủ của Dạ Lăng Mặc, dừng lại công kích, khom người cúi xuống nắm lấy một nắm bụi, hướng phía đối phương ném tới.

Vô số bụi đất như những chú bướm tung bay trên không trung, nở rộ ra cực kì mỹ lệ.

Phượng Tử Hề nhân lúc bụi đất bay mù mịt, lại dùng hết sức đánh một quyền vào ngực đối phương.

Sau đó, thân hình linh hoạt như tinh linh trong màn đêm nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Dạ Lăng Mặc kêu rên một tiếng, lúc quay đầu, Phượng Tử Hề đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắn duỗi tay sờ sờ ngực mình, con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia tối tăm, nhìn theo hướng Phượng Tử Hề vừa rời đi.

Nơi này cách doanh khu tân binh không xa!

Chẳng lẽ cô là một tân binh?

Nhưng, thân thủ của cô rõ ràng so với mấy tên tay mơ cao hơn rất nhiều!

Cô, rốt cuộc là ai?

Đáng tiếc ánh sáng quá mờ, hắn lại không thấy được rõ diện mạo của cô.

--

Một tiếng trống làm tinh thần Phượng Tử Hề hăng hái thêm đi vào khu tân binh. Nhìn bức tường vô cùng chắc chắn kia chợt cảm thấy có điều không ổn!

Sức lực còn lại sau trận đánh sắp đi tong rồi.

Hiện tại cũng chẳng biết có thể leo qua được vách tường vững chắc này được không nữa.

Mặc kệ, cứ thử trước xem sao!

Phượng Tử Hề hai chân vừa giẫm, đôi tay gắt gao chế trụ vách tường, cả người giống như thằn lằn bò trên mặt tường.

Mồ hôi trên trán chảy ra ướt đẫm, chỉ chốc lát đã ngưng tụ thành những hạt đậu nành lớn nhỏ, theo tóc mai giống như những chiếc thuyền phiêu lưu trượt xuống gương mặt.

Cô hít vào một ngụm khí, nhỏ giọng mắng: "Tên đàn ông đáng chết, tốt nhất đừng để bà đây gặp lại ngươi!"

Dám khi dễ Phượng Tử Hề cô chưa khôi phục lại thân thủ kiếp trước!

Dám khi dễ cô không sức lực đánh lại hắn!

"Ai u --" chỉ phân tâm một chút, Phượng Tử Hề đã ngã chóng vó trên mặt đất.

Phượng Tử Hề không hề giữ hình tượng ngồi dưới đất, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời xa xôi, mắng to: "Cười, cười cái mông a, đến các ngươi cũng bắt nạt ta sao!"

Ngôi sao rực rỡ vẫn sáng ngời,vẫn lóa mắt.

Mà lúc này trong mắt Phượng Tử Hề lại càng rực rỡ.

Cô vỗ vỗ mông đứng dậy, lại tiếp tục trèo tường.

--

Đường Hạo Vũ mới từ bệnh viện trở về, lại nghe được thanh âm kì quái từ phía tường ngoài truyền tới.

Anh nghi hoặc, tiến tới. Cất giọng nghiêm túc: "Ai ở kia?"

Bò đến một nửa, Phượng Tử Hề bị giọng nói bất ngờ dọa sợ tới mức nhẹ buông tay, lại ngã xuống lần nữa.

"Phanh --" Trong đêm vắng đột nhiên vang lên âm thanh kịch liệt.

"Đội trưởng, anh cố ý!" Từ tường vây ngoài truyền tới tiếng nói buồn bực của Phượng Tử Hề.

Đường Hạo Vũ nhíu chặt mày, tựa hồ nghe được giọng nói của Phượng Tử Hề, ngữ khí không vui: "Sao lại là cô?"

"Ai u, đội trưởng, đừng hỏi cái này, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp để tôi vào đi đã!" Phượng Tử Hề bò lên, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, lớn tiếng nói.

--

Mười phút sau, Phượng Tử Hề vẻ mặt chật vật xuất hiện ở văn phòng đội trưởng, vô lực ngồi trên ghế.

Đường Hạo Vũ thấy cô tóc hỗn độn, trên mặt dính đầy tro bụi, quần áo không chỉnh tề, tựa như là dân tị nạn châu Phi chạy tới.

Khóe miệng anh không ngăn được mà run rẩy, nữ binh này làm thế nào gây nhiều chuyện như thế!

"Nói đi, bây giờ đã quá nửa đêm, sao lại xuất hiện ở chỗ đó?" Đường Hạo Vũ tay phải nhẹ nhàng chụp xuống cái bàn, lớn tiếng hỏi.

Phượng Tử Hề xoa xoa cái bụng đói đến mức xẹp lại: "Đói a, đội trưởng, anh coi như là làm một chuyện tốt, mang tôi đi ăn bữa tiệc lớn được không!"

Nói xong, mắt cô sáng rực, phảng phất trước mắt có một đống đồ ăn ngon.

"Bang --" Đường Hạo Vũ tay phải đập xuống, đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phượng Tử Hề, giận dữ: "Hồ nháo, đã muộn thế này còn ở bên ngoài lang thang, ngày mai huấn luyện phải làm sao, hả?"

Không khí trong phòng nháy mắt lạnh đi vài phần.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ bị dọa sợ mất mật.

Nhưng, Phượng Tử Hề vốn là kẻ không biết sợ cái gì!

Đôi mắt cô nháy mắt lại sáng lên, vội vàng đứng dậy tới sát Đường Hạo Vũ, cười tủm tỉm: "Đội trưởng, ăn rồi mới có sức luyện tập, hơn nữa hiện tại là thời điểm cơ thể phát triển, nếu bị suy dinh dưỡng, khẳng định không tốt, đến lúc đó làm sao có thể bảo vệ tổ quốc!"

"____" Đường Hạo Vũ bị lời này làm cho bốc hỏa. Hai mươi tuổi, còn đang phát triển?

Phượng Tử Hề hai tay đỡ má, ánh mắt khao khát nhìn Đường Hạo Vũ, cười thần bí nói: "Đội trưởng, tôi lặng lẽ nói cho anh biết nga!"

"Tôi chỉ cần lấp đầy bụng, liền sẽ rất lợi hại!"

"____" Đường Hạo Vũ khóe miệng lại giật giật, tức giận đến không còn gì để nói.

Đây là cái kiểu ngụy biện gì?

"Ọc ọc --" Bụng Phượng Tử Hề lại truyền đến một tiếng kêu không hài hòa.

Đường Hạo Vũ thở dài một tiếng, bất lực nhìn Phượng Tử Hề: "Chỉ một lần này thôi!"

Phượng Tử Hề mắt sáng ngời, trên môi nở rộ nụ cười rực rỡ. Vậy là thành công rồi

"Còn không đi!" Đường Hạo Vũ thấy Phượng Tử Hề còn đứng ngây ngốc tại chỗ, tức giận nói.

"Vâng!" Phượng Tử Hề lập tức tung ta tung tăng theo sau.

Đường Hạo Vũ đi vào phòng bếp, làm món cơm chiên trứng: "Muộn quá rồi, không thể làm gì nữa, ăn tạm cái này đi!"

Phượng Tử Hề nhìn món cơm chiên trứng trước mặt, hít hít cái mũi, đặc biệt, cô lại bị cảm động!

Đường Hạo Vũ thấy cô còn đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: "Không phải rất đói bụng sao, sao còn phát ngốc ở đó?"

Phượng Tử Hề cầm lấy cái muỗng, lấy bộ dạng lang hổ mà chiến đấu (Gốc: như lang phun hổ nuốt, tức là ăn như hổ đó)

"Cô gái nhỏ, bò tường vây cảm giác thế nào?" Đường Hạo Vũ hỏi.

"Thật___ nhàm chán!" Phượng Tử Hề nuốt xuống miếng cơm mắc nghẹn ở cổ họng, đáp.

Nếu không phải cả người vô lực, cô mới sẽ không dùng cách leo lên tường, trực tiếp vượt tường băng nóc là được rồi.

Vài phút sau, Phượng Tử Hề sờ sờ cái bụng, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn: "Đội trưởng, cám ơn anh!"

Sau khi nói xong, chẳng thèm quan tâm mà bước nhanh về phía ký túc xá.

Đường Hạo Vũ nhìn bóng dáng cô phía xa xa, nhẹ nhàng lắc đầu. Những cô gái nhỏ như này ấy mà, một người so với một người kiều quý*!

(*kiều khí tôn quý, sống trong nhung lụa)

--

Hôm sau sáng sớm, mắt trời chậm rãi vươn cao.

Tất cả mọi người đều đang hẹn hò với mộng đẹp.

Một tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.

Phượng Tử Hề đột nhiên mở mắt ra, tay nhanh mắt lẹ đổi quân trang cẩn thận. Rồi nhanh chóng rửa mặt bằng tốc độ ánh sáng.

Cô chạy chậm tiến vào sân thể dục như cây cột đứng lặng ở kia.

Đường Hạo Vũ duỗi tay nhéo nhéo ấn đường, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

Chẳng những anh ngạc nhiên, tất cả mọi người đều bất ngờ.

Phượng Tử Hề tới quân doanh một tháng cũng không về đơn vị một lần!

Doãn Thu mặt mày hớn hở, giơ ngón tay cái lên, tự hào nói: "Hề Hề lợi hại nhất, Hề Hề là tốt nhất!"

Đường Hạo Vũ tay phải nắm chặt thành quyền, đặt ở bên môi, khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: "Nghiêm, nghỉ, hướng phải làm chuẩn!"

Binh lính ban D lập tức đứng thẳng, mắt thành một cái thẳng tắp nhìn về phía bên phải.

"Hôm nay ở chỗ này cố ý nhắc nhở mọi người một chút, đồng đội có thể học hỏi lẫn nhau, nhưng không thể đả thương người. Cần phải biết điểm dừng!" Giọng Đường Hạo Vũ lạnh thấu xương xông thẳng tận trời.

"Rõ --" thanh âm vang vọng lang thang trong không gian.

Phượng Tử Hề khóe miệng giật giật, vô tội sờ sờ mũi. Thực ra cũng không cần cố ý nhắc nhở cô!

Cô vốn dĩ là kiểu người cực kì bao che người nhà, đối kẻ địch mới tàn nhẫn độc ác!

Nếu không phải Từ Tư Kiều đối nguyên chủ xuống tay tàn nhẫn, cô cũng sẽ không đánh cô ta tới mức phải nhập viện.