Chương 91: Hôn Nhân Ấm Áp

Edit: Tiểu Ngữ

Lúc Thủy Lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, mệt mỏi, ngay cả hơi sức nhấc tay lên cũng không có, miệng rất khô, thậm chí người dưới cũng có chút đau buốt, trong đau nhức lại có cảm giác mát lạnh xoa dịu, tựa như được bôi thuốc.

Nàng híp mắt, trong đầu có chút hỗn độn, kế đó liền thấy một bóng đen ập xuống, môi bị ngăn chặn lại, đầu lưỡi linh hoạt liếm trên môi nàng, vô cùng thân thiết lại mờ ám, làm người ta cảm nhận được si mê và thương yêu của hắn.

Thủy Lung mệt đến mức không có hơi sức né tránh, thấy nụ hôn của người phía trên không có cực lực lắm, chỉ liếm cánh môi của nàng, vành tai tóc mai chạm nhau khiến nàng hơi nhột, ngoài ra không có khó chịu lắm, nên lười ngăn cản.

Chờ sức lực trên môi của người nào đó thả lỏng, Thủy Lung mới mấp máy đôi môi vừa tê vừa ngứa: “Nước.” Thanh âm vừa vang lên, tiếng nói khàn khàn chậm chạp, run run khiến lòng người ngứa ngáy.

TRưởng Tôn Vinh Cực đứng lên đi tới cái bàn trong tân phòng, đem chén trà ấm đã chuẩn bị từ sớm lại, một tay ôm eo Thủy Lung đỡ nàng, một tay bưng chén trà đưa tới bên miệng Thủy Lung, dáng vẻ vô tư muốn đút nàng uống.

Thủy Lung nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo hiện lên ánh sáng lấp lánh, hé môi uống trà.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, đáy lòng âm thầm thở dài một hơi. Hắn lo lắng lần này giống như lần đầu tiên hai người bọn họ… Sợ Thủy Lung tức giận vì hắn đem nàng lăn qua lăn lại quá mức, sau đó đuổi hắn đi, không muốn gặp hắn nữa. (Ngữ: Méo! Cute quá!!! >w

Vừa nghĩ đến chuyện đó, các sợi dây thần kinh trông đầu Trưởng Tôn Vinh Cực lại căng thẳng.

Được rồi, lần trước lúc A Lung đuổi hắn đi, biểu hiện cũng rất là ngoan ngoãn dịu dàng, khiến hắn chỉ có thể nín nghẹn phục tùng lời của nàng, xoay người biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Chẳng lẽ A Lung lại dự định làm thế?

Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hết sức căng cứng, cẩn thận nhìn chằm chằm môi và nét mặt Thủy Lung, thầm nghĩ chỉ cần Thủy Lung muốn mở miệng đuổi hắn đi, hắn sẽ chặn miệng nàng lại không cho nói. Tiếp đó sẽ đem nàng giày vò thêm một trận nữa, để nàng mệt mỏi không nói được lời nào. =]

Thủy Lung đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá mức chuyên chú, nóng rực. Thầm nghĩ, chẳng lẽ người này còn chưa thỏa mãn dục vọng?

“Ngươi bôi thuốc cho ta?” Uống nước thấm giọng xong, âm thanh của Thủy Lung vẫn khàn khàn biếng nhác như trước. Trầm bỗng khiến cho lòng người ta cũng quay vòng, thần trí không rõ.

Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra, đáp lời: “Ừ, làm nhiều nàng sẽ không thoải mái.”

Hắn sẽ không tái phạm sai lầm lần trước đâu.

Thủy Lung gật đầu, thử hoạt động nửa người dưới.

Chăn đỏ thẫm bị động tác của nàng làm rơi từ từ chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, trên da thịt giăng đầy hồng mai khiến người ta phải giật mình, xinh đẹp lại dâm mỹ giống như xúi giục lòng người, khó mà dời đi tầm nhìn.

Thủy Lung nhìn tình trạng thân thể của mình, không chỉ là cơ thể, ngay cả đùi và cánh ta cũng đều có dấu mút cắn rất rõ. Nàng yên lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, Trưởng Tôn Vinh Cực lại rất bình tĩnh tự nhiên nói: “Nàng là vợ của ta, đường nhiên bị ta đè. Ta yêu nàng, đương nhiên cắn nàng.” Còn hận không thể đem nàng nuốt vào bụng.

Vừa nghĩ tới thân thể tươi đẹp trước mặt, khiến cho hắn cực kì vui vẻ thoải mái, cùng với làn da non mịn, ngậm trong miệng giống như bị tan ra, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lại biến hóa, sâu thẳm khiến người ta sợ hãi.

Thủy Lung không thèm nhìn những biến hóa của hắn, tầm mắt chuyển ra ngoài, cửa sổ bị Hoàn Nhan Thiếu Lân phá hỏng còn chưa có sửa. Sắc trời bên ngoài có chút mờ mờ, cũng không biết là trời tờ mờ sáng hay là chập choạng tối.

Nghĩ tới bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung cảm thấy người này về sau càng có thể tin tưởng hơn một chút.

“Bây giờ là lúc nào?” Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.

Trường Tôn Vinh Cực nói: “Buổi chiều.”

Quả nhiên!

Thủy Lung hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Trưởng Tôn Vinh Cực cùng với tròng mắt nhu hòa kèm theo hồi hộp của hắn, nhất thời không biết hắn đang khẩn trương cái gì, liền nói: “Ta đói bụng.”

Từ hôm qua đến phủ Võ vương, tiệc tối còn chưa có bắt đầu bao lâu, đại sảnh liền xảy ra chuyện, Trưởng Tôn Vinh Cực lại đến tân phòng, yến tiệc dĩ nhiên không thể tiếp tục. Từ lúc đó, nàng chưa có ăn gì hết, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực dày vò một đêm. Tuy có dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng tuổi nhỏ chịu không nổi, thể lực không đủ, đến bây giờ đói bụng đến nỗi ngực dáng vào lưng luôn rồi.

Trường Tôn Vinh Cực lộ ra nụ cười, nói: “Chúng ta đi dùng bữa.”

Thủy Lung nghi hoặc nhìn hắn một cái. Trước, còn khẩn trương đề phòng, hiện tại sao lại vui sướng nhẹ nhõm, đúng là con mèo, tính cách quái đản hay thay đổi, vui buồn không biết chừng.

Nàng không biết, Trưởng Tôn Vinh Cực như thế đều là vì nàng.

Từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, A Lung không có hung dữ với hắn, cũng không có nói bất kì lời nói khó nghe nào, nên chắc lần này nàng sẽ không đuổi hắn đi như lần trước đâu nhỉ.

Trưởng Tôn Vinh Cực vừa nghĩ thế, toàn thân và tinh thần đều buông lỏng.

Hắn đưa tay đem Thủy Lung ôm vào ngực, đi tới căn phòng kế bên.

Dù Thủy Lung không muốn bị người ôm tới ôm lui, nhưng vì thân thể không khỏe, lại nhớ tới cuojc đối thoại tối qua với Trưởng Tôn Vinh Cực, rốt cuộc vẫn đem lời nói vừa đến miệng nuốt xuống, để mặc hắn ôm đi súc miệng rửa mặt.

Đáng tiếc, Trưởng Tôn Vinh Cực không có tố chất hầu hạ người khác… khiến cho miệng Thủy Lung hơi bị đau. Nhưng chút đau đớn đó nàng không có để vào mắt, cho nên lúc vẻ mặt biến hóa, Trưởng Tôn Vinh Cực không có phát hiện, lúc thấy môi nàng sưng đỏ mới thả nhẹ sức lực.

Người giống như hắn, có thể giúp người ta súc miệng tắm rửa đã là kì tích rồi. Huống chi, hắn còn cẩn thận chú ý tới biến hóa của người khác, nên mới thả lỏng sức lực… Thủy Lung nghĩ như vậy, cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với nàng rất tốt.

Địa vị và bản lĩnh của một người tạo ra giá trị hành vi của người đó.

Nếu là người bình thường hay là người giúp việc làm việc này. Chỉ biết đây là chuyện đương nhiên, không để người ta cảm thấy xúc động. Khi một người quyền cao chức trọng làm chuyện này, tất cả đều dựa theo sự đánh giá.

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Mộc Tuyết từ ngoài cửa truyền vào.

“Vương gia, vương phi đã tỉnh chưa?”

Thủy Lung nghe âm thanh của nàng, liền đẩy nhẹ Trưởng Tôn Vinh Cực, hỏi: “Ở đây có quần áo của ta không?”

“Có.” Trưởng Tôn Vinh Cực bế nàng tới trước tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong đều là quần áo loại tốt đã chuẩn bị từ sớm. Áo trong áo ngoài đều có đủ, áo khoác là màu đỏ, vàng, chỉ cần liếc mắt liền cảm thấy rất là chói, nhìn kĩ mới thấy quần áo không lộng lẫy, hoa văn thêu rất hướng nội, tràn đầy cao quý.

Trưởng Tôn Vinh Cực tự nhiên cầm quần áo ướm lên người Thủy Lung.

Lúc nãy, hắn giúp Thủy Lung tắm rửa rồi, thân thể sạch sẽ thoải mái, mặc quần áo cũng không khó chịu.

Thủy Lung không nói gì, để mặc cho hắn hầu hạ, trong đáy mắt ẩn chứa ý cười, nhìn rất xinh đẹp thần bí. Kì thật trong lòng nàng suy nghĩ: Con mèo này thật có tố chất làm vợ hiền, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng giúp nàng mặc quần áo, ai nói hắn không có tố chất làm vợ, nàng tuyệt đối không tin.

Thủy Lung càng nghĩ càng thấy buồn cười, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, hôm nay thân thể nàng mỏi nhừ, nàng cũng không muốn chọc con mèo này xù lông, nàng đâu có ngu tự mình chuốc tội vào thân.

Dù Trưởng Tôn Vinh Cực chưa từng hầu hạ ai mặc quần áo, nhưng từ nhỏ hắn đã thông minh, quần áo nam nữ và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày hắn đều nắm rõ mười mươi, vì vậy hắn rất ung dung mặc quần áo cho Thủy Lung. Ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt ngập ý cười của Thủy Lung, không khỏi nhếch môi cười: “A Lung có yêu ta không?”

Thủy Lung gật đầu.

Nụ cười trên môi Trưởng Tôn Vinh Cực càng sâu hơn.

Vốn dĩ bình thường hắn đã rất xinh đẹp, trời sinh kiêu ngạo, khí khái anh hùng bức người phải khiến người ta không thể nhận sai giới tính của hắn. Thường ngày, vẻ mặt hắn luôn nghiêm túc, lạnh lùng, cao ngạo khó với tới, làm người ta sợ hãi thán phục tao nhã tuyệt thế của hắn, nhưng buồn thay chẳng bao giờ hắn chịu cười.

Lúc này, nụ cười của hắn liền hóa giải tất cả những bí hiểm, lạnh lùng chung quanh hắn. Hơi thở chí tình ập vào mặt, mặt mũi giãn ra giống như mây mù trên núi biến mất theo cơn gió, để lộ tài nguyên khắp núi, vô cùng rung động lòng người.

Thủy Lung nhìn nụ cười của hắn mà khó dời mắt, mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, đặc biệt là vẻ đẹp của người khác giới, khiến lòng người rung động, chú ý. Nhìn một hồi, nụ cười trên môi Trưởng Tôn Vinh Cực không những không tiêu giảm, trái lại theo thời gian nàng thưởng thức còn sâu thêm, môi tạo ra độ cung, bày ra sự tự nhiên và lẳng lơ.

“Ngươi…” Thủy Lung nghi hoặc.

“Ừm.” Âm cuối khẽ nhỏ, rất hợp với nụ cười tươi rói của Trưởng Tôn Vinh Cực, nữ nhân nhìn thấy e là sẽ lầm chung thân.

Thủy Lung hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại thích cười như vậy?”

Trước kia, dù có vui sướng, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có cười rõ ràng như vậy, thậm chí còn có ý che giấu, mặt mũi căng cứng, chỉ có thể cảm nhận từ cảm xúc dao động của hắn.

Từ hôm qua, hắn vào tân phòng, dùng thắt lưng buộc lại hai tay nàng, nhìn nàng cười mê hoặc như vậy, nàng liền thấy kì lạ rồi. Lúc giao hoan, hắn cũng không ngừng cười như thế với nàng, nam nhân tuyệt mĩ như vậy, cho dù là nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn đến ngây người.

“A Lung thích.” Trường Tôn Vinh Cực nói, nụ cười càng thêm đắc ý và… Chế nhạo.

Thủy Lung còn đang hết sức kinh ngạc, lại nghe hắn nói rất tùy ý, nhẹ nhàng: “Ta học tập thật giỏi, làm cách nào để lấy lòng nữ tử, làm cho A Lung vui.”

Có loại sách nhan như ngọc, cũng có loại sách hoàng kim ốc. Sách vở có tốt có xấu, mấy ngày nay Trưởng Tôn Vinh Cực vùi đầu đọc sách cũng có kết quả, đêm qua hăn phát hiện nụ cười và lời nói mềm mỏng của hắn đối với Thủy Lung rất có hiệu quả, hắn liền quyết định, không cần tiết kiệm nụ cười và dịu dạng với A Lung.

Dịu dàng là cái gì? Trước kia, hắn không biết, bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, nhưng hắn biết đối xử tốt với Thủy Lung, mọi chuyện đều muốn tốt cho Thủy Lung.

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực đã giúp Thủy Lung mặc quần áo xong, nhìn tóc đen rối tung của nàng… lấy tay vuốt ve một hồi, năm ngón tay không một chút trở ngại, một mạch chảy xuống, cảm xúc trơn mềm kia giống như chui vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên sung sướng, ôn nhu.

Một luồng gợn sóng này, Thủy Lung nhìn thấy, trái tim hơi rung lên. Thầm than: Nam nhân này, không cười cũng đủ gây tai họa rồi. Trong một ngày liền học được cách lấy lòng nữ tử, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười như vậy, cần phải đem con yêu nghiệt hại nước hại dân này bắt lại.