Edit: Tiểu Ngữ
“Bạch Thủy Lung kêu ngươi hẹn ta tới đây là để cho ta xem cái này sao?”
Phương Tuấn Hiền nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết, giọng nói lành lạnh.
Hai mắt Mộc Tuyết có bệnh, căn bản không nhìn rõ tình huống bên Vạn Thông Phường, nhưng dựa vào làn khói đặc mờ mờ, nàng cũng có thể đoán được nơi đó đang xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với sự chất vấn của Phương Tuấn Hiền, Mộc Tuyết không kiêu ngạo không nịnh hót đáp: “Tiểu thư chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Giỏi cho một chiêu gậy ông đập lưng ông, ta lại không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì.” Ánh mắt Phương Tuấn Hiền chợt lóe, thề thốt phủ nhận.
Thái độ của hắn như thế làm Mộc Tuyết nhận thấy có điều gì đó, vốn chỉ có năm phần nghi ngờ, hiện tại đã biến thành tám phần mười công trường sản xuất xà phòng thơm là do Phương Tuấn Hiền đốt. Nàng không nói lời nào liếc nhìn Phương Tuấn Hiền một cái, sau đó xoay người xuống lầu.
Thủy Lung tỷ chỉ kêu nàng hẹn Phương Tuấn Hiền đến Đăng Vân Lâu, nhưng không có nói muốn nàng giữ hắn ở lại chỗ này. Hiện tại, Lung tỷ đã hành động, nàng cũng không cần tiếp tục ở lại đây, nên trở về bên cạnh Lung tỷ rồi.
Phương Tuấn Hiền thấy nàng rời đi cũng không ngăn cản, lại nhìn về phía Vạn Thông Phường, một tay đặt trên lan can, liền từ Đăng Vân Lâu nhảy xuống, chạy tới Vạn Thông Phường.
Dù sao đi nữa Vạn Thông Phường cũng là cơ nghiệp của hắn, Văn Hiên Các trước kia đã bị Thủy Lung cướp mất, nếu Vạn Thông Phường cũng mất đi, cục tức này làm sao hắn có thể nuốt trôi.
Một trăm mũi tên hướng tới Vạn Thông Phường đồng loạt bắn ra, dưới sự uy hiếp của Thủy Lung, đám chưởng quỹ không dám đi chữa cháy, chỉ có thể lo lắng cùng đau lòng nhìn ngọn lửa hừng hực cắn nuốt Vạn Thông Phường, trong một chốc ngọn lửa chảy cao ngút trời, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Thủy Lung cho người khống chế ngọn lửa rất tốt, không có để lửa lan đến gần nhà dân.
“Đi.” Thủy Lung phât tay, cưỡi ngựa rời khỏi Vạn Thông Phường.
Binh sĩ đều thu cung đuổi theo sau.
“… Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Chữa cháy mau!” Chưởng quỹ Vạn Thông Phường thấy bọn họ rời đi liền vội vàng hô to, nhóm hộ vệ chung quanh đều chạy nhanh đi lấy nước chữa cháy, trên trán ra mồ hôi.
Không bao lâu, thân ảnh Phương Tuấn Hiền đã chạy đến đây. Liếc mắt liền nhìn rõ tình cảnh Vạn Thông Phường, hắn biết ngọn lửa đã được dập tắt, song bạc này của hắn cũng coi như bị hủy.
“Bạch Thủy Lung nàng giỏi lắm!” Phương Tuấn Hiền nghiến răng nghiến lợi.
Ta chỉ đốt nhà kho và công trường của nàng mà thôi, nàng lại đốt toàn bộ lầu các của ta, một chút cũng không chừa!
“Phương, Phương công tử.” Chưởng quỹ Vạn Thông Phường cẩn thận gọi Phương Tuấn Hiền.
Phương Tuấn Hiền thờ ơ nhìn hắn: “Bạch Thủy Lung đâu?”
Chưởng quỹ Vạn Thông Phường lau mồ hôi trên trán: “Đi, đi rồi…”
“Đi?” Phương Tuấn Hiền ngờ vực nhíu đầu lông mày. Hắn không tin Bạch Thủy Lung là loại người gây ra họa rồi bỏ chạy.
Hắn vừa nghĩ như vậy liền nhìn thấy đằng xa có khói bốc lên cao.
“Cái người này!” Phương Tuấn Hiền vừa nhìn, nhất thời tức giận trừng mắt.
Vốn hắn còn nghĩ nàng chỉ đốt Vạn Thông Phường, trả thù xong rồi, Bạch Thủy Lung sẽ nguôi giận. Ai có thể nghĩ rằng đây chỉ mới là bắt đầu, sau khi đốt Vạn Thông Phường nàng còn muốn thiêu rụi luôn sản nghiệp khác của hắn. Những hành động của nàng, chẳng lẽ dự định đem mọi sản nghiệp trong thành Kỳ Dương của hắn đốt hết sao?
“Đáng chết!” Bây giờ Phương Tuấn Hiền có tức giận cũng không thể làm gì.
Thủy Lung ngoại trừ công trường xà phòng thơm ra còn có những cửa hàng khác. Nhưng mấy cửa hàng kia đều do hoàng thượng ban cho, nếu hắn muốn thiêu nhất định sẽ đụng chạm đến uy quyền của hoàng đế. Huống hồ, mấy cửa hàng đó Thủy Lung cũng không có quản lí, làm ăn vẫn rất tốt đó thôi. Nhưng sản nghiệp của hắn không thể so sánh với nàng, cũng không có biện pháp so sánh thiệt hại với nàng, đó chính là lí do Thủy Lung không kiêng nể gì hết.
Hắn không nói lời nào, chạy về phía có khói.
Tại đây, Thủy Lung vừa thiêu trụi một cửa hàng bán tranh chữ, nhưng trước khi đốt cửa hàng, nàng đã cho người đem mọi thứ có giá trị thu vào túi mình. Sau đó mới sai người bắn tên phóng hỏa, dân chúng chung quanh nhìn thấy đều lộ vẻ hoảng sợ, người không biết còn tưởng là loạn quân vào thành cướp của.
“Đi.” Lần này Thủy Lung ra lệnh cho mấy tên lính ở lại khống chế ngọn lửa, sao đó liền nhanh chóng rời đi.
Bạch Thiên Hoa theo sát bên người nàng, cười hì hì: “Tỷ gấp gáp như vậy làm gì? Lửa còn chưa cháy hết mà!”
Thủy Lung ra lệnh vận chuyển những bức tranh chữ và đồ vật quý giá về phủ quận chúa, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Hoa: “Lửa đã sớm thiêu cháy, càng đốt, cháy càng dữ dội hơn.”
Bạch Thiên Hoa nghe lời nàng nói suy nghĩ một chút mới hiểu, kinh ngạc nói: “Tỷ, không phải tỷ đang âm thầm làm những…”
Vốn hắn còn nghĩ rằng Thủy Lung nhân lúc Phương Tuấn Hiền không có mặt ở trong thành Kỳ Dương, nên mới dám làm chuyện như vậy. Hiện tại nghe lời này của nàng, giống như là cố ý làm cho Phương Tuấn Hiền xem.
Chẳng lẽ tỷ cố tình đốt cho Phương Tuấn Hiền xem?
Bạch Thiên Hoa há hốc mồm, thầm nghĩ: Tận mắt chứng kiến sản nghiệp của mình bị phá hủy, không biết Phương Tuấn Hiền tức giận thành bộ dạng gì…
Nghĩ như vậy, hắn vừa kinh sợ vừa hưng phấn, vội vàng tìm một con ngựa tốt, đối với Thủy Lung nói: “Tỷ, vậy còn không mau đi. Nếu không sẽ bị người đuổi kịp á.”
Gần đây, hắn dốc lòng luyện tập võ công, đối với chuyện sản nghiệp này nọ hắn không hiểu nhiều lắm, hắn chỉ biết Vạn Thông Phường là tài sản của Phương Tuấn Hiền, đó là lí do hôm nay hắn đi theo Thủy Lung.
Bọn họ vừa rời đi, Phương Tuấn Hiền liền đuổi tới.
Lần này cũng như lần trước, chưỡng quỷ của cửa hàng tranh chữ thấy Phương Tuấn Hiền liền cúi đầu hướng hắn kể lại tình huống ban nãy. Hi vọng hắn không giận chó đánh mèo lên người mình, tai họa ập lên đầu người vô tội.
Phương Tuấn Hiền cũng không nói nhảm với hắn, sau khi nhìn thoáng qua cửa hàng, liền nhảy tới cửa con đường bên trái.
Ước chừng nửa chén trà, Phương Tuấn Hiền liền nhìn thấy binh lính vây quanh cửa hàng bán trà của hắn, dân chúng thì đứng xung quanh hóng chuyện, nữ tử mặc hồng y đỏ rực như lửa ngồi trên ngựa.
Mộc Tuyết thì đứng bên cạnh Thủy Lung, Phương Tuấn Hiền còn chưa đi tới nàng đã phát hiện, nghiêng đầu nói nhỏ với Thủy Lung, liếc qua phía Phương Tuấn Hiền một cái.
Thủy Lung nghe nàng nói, tầm mắt cũng nhìn sang, đúng lúc cùng chống lại tầm nhìn của Phương Tuấn Hiền.
Trong mắt nàng, Phương Tuấn Hiền mặc một chiếc áo khoác màu đen, ở vạt áo khoác được thêu những viền hình tròn màu xanh ngọc, nơi hai vạt áo còn có buộc một sâu chuỗi ngọc, giữ lại màu nước, đai lưng buộc theo chiều rộng của em, treo một túi hương màu tím xen lẫn màu đen, giúp cho dung nhanh của hắn càng thêm tuấn mỹ, nghiễm nhiên chính là một công tử quyền quý có ngoại hình hoàn mỹ.
Đáng tiếc, trong hai mắt của vị nam tử này chứa đựng qua nhiều nén giận, sắc mặt lạnh như băng, mặc kệ là ai cũng đều cảm nhận được lửa giận của hắn.
“Bạch Thủy Lung!” Phương Tuấn Hiền hướng Cô gầm nhẹ.
Thủy Lung nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Hả? Ta nghe được!”
Cái bộ dạng thỏa mãn rảnh rỗi này, chắc chắn là đổ dầu vào lửa khiến lửa giận của Phương Tuấn Hiền phừng phực dâng cao.
Dưới chân hắn đạp một cái, bóng người đã tới trước măt Thủy Lung, bàn tay bắt lấy Thủy Lung.
Thủy Lung nhảy xuống ngựa, một tay nắm chặt dây cương, sức lực thật lớn khiến con ngựa đau đớn giơ cao hai móng trước, cản trở tầm nhìn của Phương Tuấn Hiền. Trước khi móng ngựa hạ xuống, thân ảnh Thủy Lung thình lình lướt qua bụng ngựa, một quyền chính xác đánh vào bụng Phương Tuấn Hiền.
“Ôi!” Phương Tuấn Hiền bị đau kêu lên một tiếng, hai mắt hiện lên lạnh lẽo, không một chút nương tay nhấc chân đá tới Thủy Lung.
Thủy Lung nghiêng người né, trượt trở lại đằng sau con ngựa, sau đó chống tay nhảy lên lưng ngựa, nhấc chân quét ngang mặt Phương Tuấn Hiền.
Nếu một cước này đá trúng, Phương Tuấn Hiền không ngất cũng trọng thương. May mắn là hắn đưa tay cản kịp, nắm lấy chân của Thủy Lung, kéo nàng xuống ngựa, thân thể không ổn định. Song, Thủy Lung phản ứng rất nhanh, thân thê mềm dẻo lạ thường, một chân khác của nàng cuốn lấy thắt lưng của hắn, giúp thân thể ổn định lại, trong phút chốc, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Phương Tuấn Hiền ngẩn người, bỗng nhiên cảm thất phần hông âm ấm do chân của đối phương kẹp lấy, nhiệt độ từ eo nhanh chóng truyền đến trái tim, sau đó trái tim đập nhanh vô cùng, tựa như con kiến bò trên chảo nóng, không ngừng nhảy bang bang, không ngừng ngọ ngoạy, nhất thời làm hắn mất đi sự bình tĩnh, thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào.
Trong giây phút hắn thất thần, Thủy Lung vẫn bình tĩnh như cũ, bàn tay đánh về phía hắn, khiến hắn bị đau phải thả lỏng tay, nàng liền rơi xuống đất.
Kết thúc cuộc giao thủ của hai người không tới mấy giây, lúc mọi người lấy lại tinh thần liền thấy Phương Tuấn Hiền và Thủy Lung mỗi người đứng một bên, đôi bên giằng co với nhau.
Bạch Thiên Hoa đi tới bên cạnh Thủy Lung, nghiễm nhiên một bộ dạng cùng căm thù kẻ địch với Thủy Lung.
Phương Tuấn Hiền đưa tay lên xoa xoa ngực trái, trái tim đập dữ dội vẫn còn lưu lại hơi ấm, kinh hồn không yên. Mặc dù không nhìn ra vẻ mặt, đôi mắt gợn sóng vạch trần nội tâm không bình tĩnh của hắn.
Thủy Lung nhíu mày: “Ta không có đánh trúng ngực của ngươi chứ?”
Cái bộ dạng đau lòng không thôi kia làm cho ai xem vậy?
Phương Tuấn Hiền bị âm thanh của nàng làm giật mình hoàn hồn, nhanh như chớp rút tay. Nhưng động tác quá nhanh khiến cánh tay bị Thủy Lung đánh trúng đau rát, không khỏi cúi đầu hít một hơi lạnh, thầm nghĩ, có lẽ cánh tay bị ứ máu rồi.
“Bạch Thủy Lung, chuyện ngày hôm nay nàng không có lời giải thích gì sao?” Hắn buông thong tay xuống, hỏi nàng.
Thủy Lung: “Chuyện gì?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn!” Phương Tuấn Hiền lạnh giọng quát lớn: “Đầu tiên là Vạn Thông Phường, kế đó là Khiêm Bút Các, tiếp theo là Bách Diệp Phô. Nàng cố ý phóng hỏa phá hư hết… những sản nghiệp này, căn cứ vào pháp luật của Tây Lăng, thân là nhất phẩm quận chúa Hoa Dương, nàng cũng sẽ bị quan phủ xét xử, bị phạt ngồi tù.”
Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không có vô cớ phóng hỏa, mà là đang truy nã phạm nhân.”
“Đừng có nói xạo!” Phương Tuấn Hiền giật mình.
Thủy Lung không hề né tránh tầm mắt của hắn, ánh mắt nàng còn lạnh lùng hơn so với hắn, nhưng vẻ mặt lại ngậm cười nhẹ nhàng, mâu thuẫn khiến người ta cảm thấy không an lòng.
“Hôm nay, công trường Ôn Tuyển Các bị người ta rắp tâm phóng hỏa, phương pháp phóng hỏa chính là dùng tên lửa, trải qua kiểm tra, ta phát hiện người phóng hỏa có quan hệ với Vạn Thông Phường, Khiêm Bút Các, Bách Diệp Phô, vì không để cho tội phạm chạy trốn, đồng thời để ép tội phạm xuất hiện, ta mới bất đắc dĩ lấy gậy ông đập lưng ông.”
Thủy Lung khẽ híp mắt, nói tiếp: “À, đúng rồi, tội phạm còn muốn hãm hại Phương công tử, đem mũi tên khắc tên Phương công tử lên ném vào trong đó.”
Sắc mặt lạnh lùng của Phương Tuấn Hiền cứng ngắc.
Lúc này, hắn không hiểu cảm xúc của mình, rõ ràng làn tức giận ngút trời, nhưng lại có một chút hưng phấn ngọt ngào.
Hắn hiểu rõ lời nói của Thủy Lung chủ yếu là muốn chọc giận hắn, châm chọc trá hình, để hắn lên cơn giận. Nhưng mà nhìn cặp mắt nhìn chằm chằm mình, trong con ngươi chỉ có một mình hắn, đôi môi đỏ mọng không ngừng nói những chuyện có liên quan tới hắn, hắn đúng là cảm thấy phấn khởi, có chút vui sướng không biết do đâu.
Cuối cùng, lần thứ hai nàng nhìn hắn.
Cái ý nghĩ vừa lóe lên liền biến mất, khiến hắn biến sắc, hai mắt mở to lui về phía sau.
Nàng có đáng sợ như vậy không?
Hắn phản ứng mạnh như vậy khiến Thủy Lung cảm thấy kì quái, tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy chứ? Đừng như vậy mà.
“Ta nghĩ… Phương công tử sẽ không gây trở ngại chuyện ta bắt tội phạm chứ?”
Lần này, ý nghĩ vừa nổi lên không ngừng khuấy động đáy lòng hắn, nghe lời Thủy Lung nói, mở miệng: “Được rồi!”
Âm thanh của hắn khàn khàn lại trầm thấp, để lộ vẻ run run trong giọng nói.
Hiện tại, không chỉ Thủy Lung còn có Bạch Thiên Hoa, Mộc Tuyết cũng cảm thấy hắn không bình thường. Bạch Thiên Hoa cẩn thận nhìn Phương Tuấn Hiền (Ngữ: Sợ hắn bị bệnh dại cắn chị à? Lung tỷ: …ừ!) khẽ nói với Thủy Lung: “Tỷ, có phải hắn tức giận quá nên phát điên sao?”
Thủy Lung lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Bách Diệp Phô, chậm rãi nói: “Ra tay.”
Phương Tuấn Hiền có phải bị tức giận đến điên hay không cũng chẳng có liên quan gì tới nàng, thật ra hắn bị điên cũng tốt, đỡ phải tối ngày tới tìm nàng gây sự.
Binh sĩ chung quanh Bách Diệp Phô nghe lời nàng nói, đồng loạt giương cung lên, động tác chỉnh tề nhanh gọn, Thủy Lung gật đầu một cái, hàng trăm mũi tên bắn ra cùng một lúc, bay về phía cửa hàng, chớp mắt Bách Diệp Phô chìm trong biển lửa.
Phương Tuấn Hiền khẽ nhếch môi, lời nói tới cổ họng liền hóa thành không tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn lửa cháy bừng bừng, chợt thấy lòng dạ nặng nề, tức giận hình như cũng bị lửa đốt thành tro tàn, bay theo gió biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.
Xưa nay, hắn luôn bình tĩnh cẩn thận, làm việc luôn kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn cố ý khắc tên mình lên mũi tên, không phải vì muốn Thủy Lung biết kẻ chủ mưu đốt công trường của nàng là hắn sao.
Nhưng, hắn chỉ là tức giận nhất thời nên cố tình khiêu khích Thủy Lung sao?
Hắn nghĩ rằng Thủy Lung đến đây báo thù, hơn nữa còn cho rằng nàng sẽ nghĩ ra biện pháp trả thù vô cùng mạnh mẽ, đem chuyện này gây ầm ĩ càng lớn càng tốt. Như vậy, nàng chắc chắn sẽ phải vào tù, ngày mai là ngày nàng thành hôn, thế thì hôn ước với Võ vương sẽ hóa thành bọt biển…
Vốn hắn nghĩ mình làm như vậy là để đả kích Thủy Lung… Nhưng tận mắt chứng kiến từng cơ ngơi mình xây dựng bị lửa đốt rụi, suy nghĩ đầu tiên của hắn không phải là Thủy Lung bị pháp luật chế tài, mà phấn khích vì ngày mai Thủy Lung không thể kết hôn với Võ vương…
“Hắc. . . Ha ha, ha ha ha.”Phương Tuấn Hiền hắn thật thông minh biết bao, đến nay vẫn chưa nhìn rõ lòng mình. Nực cười, nực cười là hắn còn không ngừng nói với bản thân và người ngoài rằng hắn cực kì ghét Bạch Thủy Lung.
Đột nhiên tiếng cười của hắn vang lên một cách kì lạ, khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ, vẻ mặ cổ quái.
Thủy Lung cũng ngờ vực nhìn hắn, mắt thấy thế lửa đốt cháy Bách Diệp Phô đã hơn phân nửa, liền phóng lên ngựa: “Đi.”
Kế hoạch của nàng chính là thừa dịp Phương Tuấn Hiền chưa đến đốt cháy tài sản của hắn, nếu hắn đã đến, nàng không cần tiếp tục làm chuyện này nữa.
“Bạch Thủy Lung, chuyện này không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, nàng chờ đó!” Thu hồi ánh mắt phức tạp, Phương Tuấn Hiền nhìn chằm chằm bóng lưng Thủy Lung nói.
Mặc kệ hắn có tình cảm gì với Thủy Lung.
Hôm nay, ba cửa hàng của hắn bị tổn hại nặng nề, cục tức này, hắn tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hắn, không muốn Thủy Lung gả cho Võ vương Trường Tôn Vinh Cực!
Thủy Lung không trả lời hắn cũng không có ngoảnh đầu nhìn lại.
Chuyện náo nhiệt hôm nay không thể coi là có chừng mực, không tới nửa ngày cả thành đều biết.
Khi sự việc truyền vào tai Trường Tôn Vinh Cực, hắn đang ở trong Từ Minh Cung, bị thái hậu lôi kéo thử quần áo cưới.
“Vinh Nhi, mặc xong chưa?” Thái hậu đứng ngoài bức bình phong, hết sức dịu dàng không chút nào oán giận nói: “Thật là, từ nhỏ đã biết tự mặc quần áo, không cần mẹ giúp con, hiện tại ngay cả chuyện hôn nhân cả đời cũng như vậy, còn mắc cỡ với mẹ à?” (Ngữ: Móe, bà già điên, từ lúc anh í còn nhỏ bà đã muốn…. đồ bỉ ổi phun)
Lời bà vừa dứt, liền thấy một thân ảnh từ sau bình phong đi ra.
Khi nhìn rõ dung mạo của người nọ, thái hậu liền ngây người, nhìn hắn một hồi lâu không có hoàn hồn.
Người nọ mặc hỉ phục đỏ tươi vô cùng đẹp đẽ cao quý, vải đỏ tơ vàng tạo thành hoa văn xinh đẹp tôn quý, làm tăng thêm vẻ mặt không biểu cảm cùng bộ dạng không thể xâm phạm.
Đầu tóc đen nhánh được buộc phía sau, lộ ra khuôn mặt trắng như trăng tròn, trán trơn bóng, hai hàng lông mày như núi xa cao lớn, ánh mắt sắc bén đen như mực, lúc nhìn thấy hậu, đáy mắt chứa đựng một chút ấm áp, khiến lòng người điên đảo.
“Sao?” Môi hắn khẽ mở, thanh âm nhẹ nhàng lười biếng vang lên, lơ đãng lộ ra uy nghiêm tôn quý được rèn luyện từ nhỏ.
Thái hậu nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên hiện lên chút buồn bã, xấu hổ, hoảng hốt. Suýt chút nữa làm lộ nội tâm ghê tởm của bà. Tay cầm khăn đỡ trán, che đi tầm mắt của mình, sợ bản thân để lộ sơ hở, run giọng: “Không, chỉ là cẩm thấy có chút choáng váng.”
Nam tử không tới hai mươi tuổi mặc quần áo đỏ rực như lửa, khiến bà cảm thấy hắn giống như phượng tiên trên chín tầng mây hóa thành người, trời sinh tôn quý bất phàm, uy nghiêm không thể xâm phạm, rõ ràng gần ngay trước mắt lại không thể chạm đến.
Đây chính là Vinh Nhi của bà…
Người có một không hai như vậy, nhưng Vinh Nhi của bà, chỉ có bà mới có thể nhìn, bất cứ ai không được xâm phạm làm bẩn Vinh Nhi?
Nhưng người vốn chỉ có bà nhìn, không có người nào có thể có được Vinh Nhi, ngày mai sẽ bị một tiểu tiện nhân ghê tởm cầm giữ.
Dựa vào cái gì! ?
Hai mắt thái hậu tràn ngập sát khí, hai vai giận đến run.
“Mẹ không khỏe thì nghỉ ngơi đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói.
Tuy lời nói của hắn lạnh nhạt, thái hậu lại biết, tính cách của hắn chính là như vậy. Hắn có thể nói ra câu quan tâm như vậy, đủ chứng tỏ trong lòng hắn có bà.
Nếu là lúc trước, thái hậu chắc chắn sẽ thỏa mãn. Là vì bà từng nghe hắn gọi ‘A Lung’, giọng nói hết sức mềm mại, thái hậu nghe mà ghen tức phát rồ.
Đem hai chuyện ra so sánh, tốt xấu cao thấp mọi người có mắt đều nhìn rõ ràng.
Thái hậu định mở miệng nói không cần, suy nghĩ vừa hiện lên, liền đổi giọng nhẹ nhàng nói: “Được, Vinh Nhi đỡ mẹ đi vào trong được không?” Nói xong, tự nhiên vươn tay về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.
(Ngữ: cbn! Cực ca anh anh anh…. Không được… anh mà bẩn là em khinh bỉ anh >”
Trưởng Tôn Vinh Cực liền đỡ bà, âm thanh của Phong Giản từ ngoài truyền vào: “Chủ tử.”
Thái hậu liền chau mày, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực huy tay, cánh cửa liền được mở ra.
Phong Giản liền đứng ngoài cửa, nói: “Bên Bạch cô nương xảy ra một chút chuyện.”
Trường Tôn Vinh Cực vừa nghe, vẻ mặt có chút biến hóa, không thèm đếm xỉa tới thái hậu, xoay người rời đi.
(Ngữ: =]] ha ha đáng đời con mụ)
“Vinh Nhi. . .” Hoàng thái hậu lo lắng kêu một tiếng, xiết chặt nắm tay trong ống tay áo, móng tay đều đâm vào da thịt.
Trường Tôn Vinh Cực nghe được tiếng bà gọi, quay đầu lại nhìn bà một cái, nói: “Mẹ nghỉ ngơi đi.” Sau đó thân ảnh nhảy ra ngoài hơn một trăm bước, ngay cả hơi thở cũng không tìm thấy.