Chương 80: Hai Phần Lễ Vật

Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn hồn, liền nhìn thấy nụ cười vui sướng của thiếu nữ trước mắt, đôi mắt lấp lánh như sao, tia sáng trong nháy mắt kia tựa như ngôi sao rơi xuống, nặng nề đánh vào đáy lòng hắn, buồn bực hết sức, run rẩy, sóng gợn thật lâu không biến mất.

Hắn đứng dậy, đem thiếu nữ ôm vào lòng. Thiếu nữ vừa cử động, bàn tay hắn cũng khẽ động một cái, liền đem thiếu nữ vác lên vai.

“Đế Duyên?” Thủy Lung không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ đến đột ngột như vậy.

Đầu vai của hắn dày rộng vừa đủ, nhưng cũng khiến người ta đau. Không phải Thủy Lung khó chịu vì bị cấn, mà là vì thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

macngulau.wordpress.com

Hành động mạnh mẽ đem người vác lên này là sao?

Bởi vì lời nói lúc nãy của nàng, nên hắn tức giận sao?

Thủy Lung không nhịn được nhếch môi lên cười, cười ha hả sung sướng, vừa cười vừa nghĩ: Đây là thích sao, thật sự là yêu thích ư.

Nếu người khiêng nàng lên là người khác, cho dù là huấn luyện viên ở kiếp trước, ngược lại nàng sẽ không cười, loại dáng vẻ bị người khác cưỡng ép nắm trong tay này, tuyệt đối không phải là sở thích của nàng, nhưng bị Trưởng Tôn Vinh Cực khiêng, nàng lại không thể nào nổi giận được, đa phần là dung túng, cuối cùng là cảm thấy rất buồn cười.

Ba!

Một tiếng vỗ vào da thịt vang lên.

Tiếng cười của Thủy Lung cũng ngừng lại.

macngulau.wordpress.com

Nàng trừng cặp mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Sau đó liền híp mắt lại, nhìn chòng chọc vào Trưởng Tôn Vinh Cực. Cảm thấy cái mông hơi đau, khiến cho nàng hiểu rõ nàng vừa mới bị người ta đối xử ra sao.

macngulau.wordpress.com

Nàng đột nhiên yên tĩnh làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía nàng, đúng lúc ánh mắt hắn chống lại ánh mắt nàng.

“Ngoan.” Trường Tôn Vinh Cực đưa tay vỗ về đôi má của nàng, lời nói vừa lạnh nhạt lại đe dọa: “Không ngoãn sẽ bị phạt.”

Thủy Lung híp mắt: “Ngươi muốn làm gì?”

Trường Tôn Vinh Cực: “Ta sẽ cho nàng nhận rõ, ai mới là vợ.”

Thời điểm hai người đối đáp, thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã sử dụng khinh công của mình bay về phía phòng ngủ thường ngày.

Hắn đưa tay đem Thủy Lung trên đầu vai đặt xuống giường, sau đó ở trước mặt nàng cởi áo và thắt lưng, động tác ưu nhã lưu loát như mấy trôi nước chảy, trong chốc lát dây thắt lưng rơi xuống đất, áo khoát và từng món y phục bên trong rơi xuống.

Hắn không có trói Thủy Lung, là hắn tuyệt đối có lòng tin Thủy Lung không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Thủy Lung không hề có ý định chạy trốn, nhìn bộ dạng Trưởng Tôn Vinh Cực ở thế đã định, nàng liền biết lần này nói chuyện đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Nàng tùy tiện đá rớt giày xuống đất, tùy ý ngồi trên trưởng kỷ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cởi quần áo, dáng vẻ kia giống như đang nhìn báu vật đến gần hầu hạ, không nhanh không chậm nói: “Không phải nói là buổi tối mới bàn tiếp về chuyện này sao?”

“Hiện tại ta muốn cho nàng hiểu rõ.” Từ trước đến nay, Trưởng Tôn Vinh Cực luôn làm việc theo tâm trạng.

Lúc trước được Thủy Lung trấn an, dựa theo lời của nàng mà làm. Lần này một lần nữa, Thủy Lung lại gợi lên suy nghĩ của hắn, cho nên hắn chẳng cần biết ban ngày hay ban đêm, trước hết đem con Tiểu Hỏa Hồ này đè dưới thân, để cho nàng nhận rõ thân phận của mình.

Khi cái áo lót rơi xuống đất, Trưởng Tôn Vinh Cực trần truồng đi tới bên giường, thể hiện ý chí quyết tâm không hề thoái nhượng của hắn.

Thủy Lung nhìn nam tử trước mắt, da thịt trắng như bạch ngọc, không có cơ bắp cuồn cuộn, chỉ có đường nét cơ bắp lưu loát, mỗi chỗ đều rắn chắc và mềm dai, nhìn thân thể này không được vạm vỡ cho lắm, thậm chí có thể nói là tốt đẹp, trong thân thể ẩn chứa sức lực hết sức kinh khủng.

Thủy Lung vừa nhìn vừa nghĩ thầm: Ai, tự làm tự chịu thôi.

Ban nãy, có thể dễ dàng trấn an đối phương, xóa bỏ ý đồ ban ngày tuyên dâm của Đại Miêu. Nhưng vừa buông lỏng một chút, nàng lại dùng những lời nói chân thật trắng trợn, lại chủ động chọc giận con mèo đang động dục này, cùng với ý chí chiếm giữ, ham muốn nắm nàng trong tay.

Biết rõ là không thể tránh khỏi, vậy thì không cần tránh né.

Thủy Lung lui về phía sau, nhường vị trí còn lại trên giường cho Trưởng Tôn Vinh Cực, cười híp mắt nhìn hắn: “Mời quân lên… giường.”

Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rút lại, người đã bò lên giường, đưa tay ôm thắt lưng Thủy Lung, cúi đầu phủ xuống đôi môi đang định nói chuyện của nàng.

Hai người đều là thiếu niên mới nếm thử trái cấm, tiếp xúc thân phận một hồi, như một tia lửa có thể bốc cháy, mặc kệ là thân thể hay là không khí cũng đều nóng rực không thôi, tiếng thở dốc càng lúc càng mạnh hơn.

So với lần đầu tiên Thủy Lung trúng độc, thân thể mềm nhũn, tâm trí mông lung nước chảy thành sông. Lần này, Thủy Lung chủ động hơn rất nhiều. Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua hàm trên của Trưởng Tôn Vinh Cực, lại cuốn lấy đầu lưỡi của hắn mút vào, ngón tay vuốt ve trên thân thể trần truồng của hắn.

Khi nhận ra Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cởi y phục của mình, Thủy Lung mới rời khỏi đôi môi của hắn, lại cầm tay hắn lên, dưới ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe rồi biến mất, nàng mở miệng ngậm lấy ngón tay của hắn.

“A Lung!” Trường Tôn Vinh Cực hít thở hơi chậm lại.

“Không phải muốn ta hiểu rõ sao?” Thủy Lung khẽ híp mắt, sóng mắt như nước, trong kinh hoảng lại có ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt quyến rũ chết người. Nàng vươn chân còn mang tất, thăm dò về phía long căn của hắn. Khẽ nghiêng đầu, tóc đen cũng lung lay theo, lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, nét mặt tươi cười, ánh mắt hàm chứa sự khiêu khích và lãnh ngạo, đem xinh đẹp hiền thục và bướng bỉnh bất tuân kết hợp lại hết sức hoàn mỹ: “Ta hiểu rõ.”

Ai là vợ?

Hắn tưởng rằng nàng bị hắn thượng thì là vợ sao?

Vậy thì tới xem một chút, rốt cuộc là ai bị ai thượng.

Thủy Lung nhìn nam tử trần truồng trước mắt, đáy mắt mông lung tràn ngập ánh sáng mang tính xâm lược. Từ lúc bắt đầu, ngươi cởi quần áo trước, người thua đã là ngươi rồi.

Tình hình trận này, nhất định sẽ không như lần trước bình tĩnh thông qua như vậy đâu.

Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời lặn về phía tây.

Mộc Tuyết đi tới trường luyện võ tìm hai người Thủy Lung, muốn gọi hai người đi dùng cơm tối, nhưng không thấy bóng dáng của hai người. Nhất thời nghi ngờ, môi nàng mấp máy vài cái, lại không có phát ra bất kì âm thanh gì, không lâu sau liền đưa tay đón lấy một con côn trùng nhỏ bay tới.

“Phòng ngủ?” Mộc Tuyết lẩm bẩm nỉ non một câu, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó con ngươi co rụt lại, sắc mặt nhanh chóng kinh nghi và ngượng ngùng, ngón tay run run để tiểu trùng bay đi.

Sẽ không giống như nàng nghĩ chứ?

Mộc Tuyết ổn định tâm thần, đi về phía phòng ngủ của Thủy Lung.

Chốc lát, chờ nàng đi tới trước phòng ngủ Thủy Lung, trước tiên long tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: “Lung tỷ tỷ?”

“Ừ.” Thanh âm khàn khàn từ trong phòng ngủ truyền ra.

Mộc Tuyết vừa nghe loại âm khiến xương cốt người ta tê dại này, khuôn mặt trắng như tuyết không khỏi đỏ ửng lên, chậm rãi khôi phục lại hô hấp, mới mở miệng nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong…”

Tiếng mở cửa ‘kẽo kẹt’ vang lên, cắt ngang lời nàng.

Thủy Lung tùy ý đem áo khoát màu đỏ khoác lên người, đầu tóc rối bù đi ra, nhìn gương mặt có chút dại ra của Mộc Tuyết: “Ừ, đi thôi.”

“Ai?” Mộc Tuyết ngây ngô nhìn bóng lưng rời đi của Thủy Lung, nàng ta không nhịn được liếc về phía phòng ngủ một cái. Nhìn không thấy rõ tình cảnh bên trong, nhưng nàng nhạy cảm nhận ra bầu không khí bên trong vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Chẳng qua là, Võ vương đâu? Người đâu?

“Sao vậy?”

“Sao vậy?” Thủy Lung đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, quay đầu cười tủm tỉm nhìn nàng ta.

Chỉ thấy nàng lười biếng nhướn mày, nụ cười như bông tuyết nở rộ trong ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời, còn sót lại một luồng mị sắc cùng thản nhiên, dù có nói nàng là mĩ nhân khuynh sắc khuynh thành cũng không quá đáng.

Trong lòng Mộc Tuyết chấn động, thật lâu mới có thể hoàn hồn, bất chợt nói ra lời thật lòng: “Võ vương đâu ạ?”

Thủy Lung nghe vậy, ý cười trong mắt càng nồng, trong chớp mắt nụ cười kia giống như có chút xấu xa, như có như không nói: “À… Hắn ư, lòng tự ái bị tổn thương.” Kế tiếp liền sung sướng cười ha ha. Hiện tại, có lẽ hắn đang trốn ở xó xỉnh nào đó liếm móng vuốt tự mình chữa thương rồi, sau đó cố gắng bổ sung kiến thức.”

(Ngữ: T^T chị làm gì anh rể của em rồi hả????)

“A?” Mộc Tuyết không hiểu đầu đuôi ra sao.

Thủy Lung không giải thích gì thêm, lười biếng khoát khoát tay: “Đi, đi ăn cơm. Giải quyết con mèo này thật là hao tổn tâm trí.”

Mộc Tuyết vẫn như cũ không hiểu rõ ý của nàng, liền nhanh chân đuổi theo Thủy Lung, nhìn bóng lưng nàng —– áo đỏ tóc đen, dáng người nhỏ nhắn yểu điệu, tao nhã tự nhiên.

Hình như, càng ngày Lung tỷ tỷ càng xinh đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, có một đám nhân vật võ công cao cường tới phủ quận chúa, trang phục trên người bọn họ không hề bình thường, không phải cầm búa thì dọn dẹp mảnh vụn của gỗ hoặc là mái ngói, có người thì bay lượn chung quanh, người thì phóng lên phóng xuống.

Một màn này ngẫu nhiên bị bách tính nhìn thấy, nghĩ rằng có lẽ do ai đó tới tìm Thủy Lung gây chuyện. Không bao lâu liền nghe tiếng ‘lịch bịch’ từ trong phủ quận chúa truyền ra, khiến người ta nhịn không được thầm đoán bên trong đánh nhau kịch liệt biết chừng nào.

Nhưng sự thật là như thế nào?

Nếu như có người đứng ở chỗ cao nhìn về phía phủ quận chúa, hoặc là người ở trong phủ quận chúa, nhất định sẽ phát hiện đám người có võ công cao cường này,… đang sửa nóc nhà.

Bởi vì thân thủ không tầm thường, mặc kệ là vận chuyển gỗ hay ngói, hoặc tốc độ xây dựng cọc đều rất tinh vi, cho nên hiệu suất làm việc của bọn họ so với nhóm thợ mộc bình thường đều cao tay hơn nhiều. Từ sáng sớm đến buổi trưa, công việc gần như sắp hoàn thành.

Lại lần nữa, Ngõa Lặc Oa tới phủ quận chúa, đem lễ vật của Trưởng Tôn Vinh Cực dâng cho Thủy Lung.

“Bạch cô nương, mời ngươi nhận lấy.” Ngõa Lặc Oa thành khẩn nói, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

Nàng cầm một cái khay trong tay, trên khay có một cái khăn đỏ phủ lên, làm cho người ta không nhìn ra được bên trong là thứ gì.

Thủy Lung đi tới trước mặt nàng, đưa tay cầm khăn đỏ lên, liền nhìn thấy mấy cuốn sách đặt ở bên trong.

Trên quyển sách đều ghi có ghi hai chữ ‘Nữ luận’.

“Ha ha.” Thủy Lung cười khẽ, vươn tay cầm quyển sách lên, tùy tiện lật hai trang, đối với Ngõa Lặc Oa nói: “Ta nhận.”

Ngõa Lặc Oa kinh ngạc nhìn Thủy Lung, nàng không ngờ kết quả sẽ như thế: “Bạch cô nương liền chấp nhận sao?”

Trong nhận biết của nàng, Thủy Lung không phải là những tiểu thư khuê các bình thường, nàng giống như nữ nhi giang hồ trong thời loạn, tuyệt đối sẽ không là người vợ an phận giúp chồng dạy con, nhìn tên quyển sách cũng không hề nổi giận, trái lại còn bật cười vui vẻ, cái này có chút kì quái.

Ngõa Lặc Oa nhìn khuôn mặt tươi cười của Thủy Lung, lại không nhịn được nhớ tới sắc mặt quái dị của Trưởng Tôn Vinh Cực vào ngày hôm qua.

Tuy rằng chủ nhân không có biểu cảm gì, nhưng hơi thở tức giận trên người hắn không lừa gạt được nàng, bộ dạng không giống như tức giận, nhưng tâm trạng của hắn nhất định là không vui. Vốn cho là chủ nhân và Bạch cô nương cãi nhau, nhưng bây giờ thấy bộ dạng này của Bạch cô nương, nàng lại cảm thấy không giống.

Aiz, hại nàng hôm nay khi được trách nhiệm đi tặng quà do chủ nhân giao cho, làm nàng sợ gần chết. Nàng rất sợ Bạch cô nương không chịu nhận quà.

Thủy Lung đem biểu tình rẫu rĩ của Ngõa Lặc Oa thu vào đáy mắt, đoán được sơ sơ ý nghĩ của nàng, đem quyển sách trong tay bỏ lên bàn, hỏi: “Sau khi trở về, hắn đã làm gì?”

Bởi vì đối phương nhận quà, tâm trạng của Ngõa Lặc Oa cũng thả lỏng chút ít, cẩn thận nhớ lại: “Không có làm gì hết, chỉ là đọc sách rất lâu.”

Thủy Lung cười hắc hắc.

Mộc Tuyết không khỏi nhìn nàng, nhớ tới lời hôm qua nàng nói. Đọc sách để bổ sung kiến thức gì?

Ngõa Lặc Oa bị phản ứng của nàng khơi gợi lên lòng hiếu kì, không nhịn được nói: “Hôm qua lúc chủ nhân trở về, tâm trạng dường như có chút kỳ quái, không biết Bạch cô nương có thể nói cho ta biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Thủy Lung nhíu mày: “Sau khi biết chuyện, có lẽ ngươi sẽ bị hắn diệt khẩu. Ngươi xác định ngươi muốn biết mọi chuyện sao?”

“Không cần!” Ngõa Lặc Oa lắc đầu như giã tỏi, còn lùi về sau một bước, dùng tay che lỗ tai mình. Bộ dạng coi như Thủy Lung có nói, nàng cũng không nghe thấy.

Thủy Lung cười nói: “Bánh ít đi thì bánh quy trở lại, ngươi giúp ta đem thứ này đưa hắn.”

“Bạch cô nương mời nói.” Ngõa Lặc Oa nói, không đợi Thủy Lung nói, nàng liền bổ sung thêm một câu: “Nếu như không phải là thứ đồ tốt, Bạch cô nương đừng nhờ ta, ta không muốn bị chủ nhân giận cá chém thớt đâu.”

Đáy mắt Thủy Lung xoẹt qua một chút bỡn cợt: “Yên tâm, hắn nhất định sẽ thích.” Chỉ là hắn có nhận hay không thì, đó là chuyện khác.

Có lời nói đảm bảo này, tinh thần Ngõa Lặc Oa liền buông lỏng, trái lại hứng phấn muốn nhìn lễ vật Thủy Lung muốn tặng chủ nhân.

Thủy Lung quay đầu thì thầm vào tai Mộc Tuyết, Mộc Tuyết gật đầu đi ra ngoài.

Trong chốc lát, Mộc Tuyết bưng một cái mâm nhỏ vào.

Ngõa Lặc Oa nhìn sang, chỉ thấy trên cái mâm này đặt một cái bánh cá nhỏ.

Cái này là…

Sắc mặt Ngõa Lặc Oa nhất thời rất kì lạ.

Đây không phải là món điểm tâm mà chủ nhân nói Bạch cô nương thích ăn nhất sao? Vì sao đến miệng Bạch cô nương, lại biến thành chủ nhân thích?

Thủy Lung không có để ý tới vẻ mặt của nàng, bưng cái mâm bánh cá nướng đặt lên khay mà Ngõa Lặc Oa mang tới, lại đem vải đỏ phủ lên, đưa cho Ngõa Lặc Oa: “Đi thong thả, không tiễn.”

“. . .” Ngõa Lặc Oa nhìn nàng một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, gật đầu xoay người rời đi.

Nàng mới vừa ra khỏi phủ quận chúa, liền thấy một cỗ kiệu dừng trước phủ quận chúa. Bên trong kiệu là một gã hoạn quan trong cung, trong tay hoạn quan cầm cái hộp gấm đắt tiền, thấy Ngõa Lặc Oa liền sửng sốt, sau đó đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mới nhếch miệng, âm thanh bén nhọn ‘hừ’ một tiếng.

Ngõa Lặc Oa híp mắt lại, lẳng lơ quăng trả lại hắn, ngân sức trên người phát ra âm thanh thanh thúy, nhìn thấy hoạn quan đi vào phủ quận chúa, cúi đầu tặc lưỡi cười một tiếng.

Trong giây phút hai người giằng co qua lại, hộ vệ canh cửa của phủ quận chúa cũng không hề nói gì.

Ngõa Lặc Oa quay đầu nhìn thoáng qua hướng bọn họ, bỗng cười duyên nói: “Các ngươi nói, hắn đẹp hay ta đẹp?”

Nào có cô gái nào đi so sánh sắc đẹp với hoạn quan chứ?

Bọn hộ vệ cảm thấy lúng túng, không biết trả lời ra sao. Vị hoạn quan vừa đi vào phủ là người của thái hậu, nếu bọn họ trả lời câu hỏi này của vị cô nương kia, bị tên hoạn quan phát hiện, bọn họ tuyệt đối sẽ bị toi mạng.

Ngõa Lặc Oa thấy bọn họ tránh né không trả lời, nàng khẽ hừ một tiếng: “Thật nhàm chán!” Sau đó, đi ra ngoài không thèm quay đầu lại nữa, nhảy vài cái liền đi vào ngõ hẻm, ngõ hẻm quanh co ít người đi lại. Nàng đi không bao lâu liền dừng lại, nghiêng người dựa vào tường, cười duyên: “Theo ta lâu như vậy, còn không có dự định đi ra sao?”

Một thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện cùng lúc với âm thanh của nàng.

Ngõa Lặc Oa đánh gia nam tử trước mắt, mím môi cười: “Ta còn nghĩ là ai, hóa ra là Lâm thiếu chủ của Bích Kiếm Sơn Trang.”

Lâm Chi Tiếu cười ôn hòa: “Có thể được Huyễn Âm Yêu Oa nhận ra, tại hạ thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.”

“Phi phi phi.” Ngõa Lặc Oa phun nước miếng, vẻ mặt không hài lòng lại ngây thơ: “Khó nghe muốn chết, khó nghe muốn chết. Kẻ nào chán sống lấy cái tên này đặt cho ta, khó nghe muốn chết, vậy mà các ngươi còn muốn gọi, cố tình chọc tức ta!”

Lúc nàng nói chuyện, tay chân không ngừng chuyển động, tự nhiên không rõ, khiến ngân sức trên người rung động leng keng.

Lâm Chi Tiếu nói: “Huyễn Âm cô nương chưa bao giờ đem tên thật của mình nói cho mọi người biết, người đời tự nhiên sẽ đặt danh hiệu riêng cho cô nương.”

Ngõa Lặc Oa cười ngọt ngào: “Vẫn là Lâm thiếu chủ biết nói chuyện, ta vừa nói không thích. Lâm thiếu chủ liền thay đổi cách gọi, không giống đám người đầu gỗ không não, không biết thay đổi theo tình huống.”

Lâm Chi Tiếu im lặng nhìn Ngõa Lặc Oa một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Huyễn Âm cô nương không cần sử dụng mị thuật, ta cũng không có ác ý.”

Nụ cười trên mặt NGõa Lặc Oa biến đổi, một giây trước còn cười một cách tự nhiên, một giây sau liền biến thành bộ mặt lạnh lùng: “Không có ác ý, vậy ngươi theo dõi ta làm gì?”

Lâm Chi Tiếu thản nhiên nói: “Chỉ là lúc đầu không có biện pháp xác nhận thân phận của cô nương. Sau khi xác nhận xong, vừa muốn rời đi lại bị cô nương kêu ra. Vì để tránh bị hiểu lầm, cho nên ta mới xuất hiện nói chuyện với cô nương.”

Ngõa Lặc Oa thu liễm ý cười trong đáy mắt: “Vì sao Lâm thiếu chủ muốn xác nhận thân phận của ta, chẳng lẽ ngươi có ý đồ gì với ta?”

“Không dám, không dám.” Lâm Chi Tiếu nói luôn miệng.

“Không dám?” Vẻ mặt Ngõa Lặc Oa tức giận, chân mày dựng thẳng: “Sao hả? Lão nương còn không xứng với ngươi hử?”

Lâm Chi Tiếu không có bị thái độ thay đổi thất thường của nàng hù dọa, bộ dạng dầu muối không hòa: “Là tại hạ không xứng với cô nương.”

“Hừ! Coi như ngươi biết thời thế.” Ngõa Lặc Oa xoay người muốn đi, lại quay đầu nhìn hắn cười duyên: “Lâm thiếu chủ không hổ là con trai của Minh chủ võ lâm, đúng là có bản lĩnh.” Lâu như vậy lại không bị Huyễn Âm của nàng gây ảnh hưởng.

Thấy Lâm Chi Tiếu không có phản ứng, thân ảnh của nàng lại phóng qua tường cao, biến mất ngay trước mặt hắn.

Sau ba giây, thân thể của Lâm Chi Tiếu mới có thể nhúc nhích, thu liễm nụ cười.

“Đầu tiên là Tật Phong Thủ, sau đó là Huyễn Âm Yêu Oa,… những hiệp khách vốn không môn không phái độc hành trong chốn giang hồ này, không ngờ đều là người theo bên cạnh Võ vương.”

“Vị Võ vương này, rốt cuộc là ai?”

Bên trong phủ quận chúa, Ngõa Lặc Oa vừa đi, Thủy Lung liền nghe ngoài cửa truyền thông báo, nói rằng thái hậu nương nương truyền ý chỉ tới.

Thủy Lung cho mời hoạn quan truyền ý chỉ đến, liền nghe rõ ý đồ của hoạn quan. Không phải tới bảo Thủy Lung vào cung, mà là tới đưa lễ vật.

Lúc nãy, Ngõa Lặc Oa mang lễ vật tới, tâm trạng Thủy Lung rất vui vẻ. Vui sướng còn không được bao lâu, đã bị lễ vật của thái hậu phá hỏng, tâm tình lắng động nguội lạnh, gợn sóng từng cơn.

Hoạn quan đem hộp gấm giao đến tay Thủy Lung, thanh âm sắc bén: “Quận chúa Hoa Dương, đây là tấm lòng của thái hậu, thái hậu thật là yêu thương người, ngươi nhất định phải nhớ báo ân thái hậu.”

Thủy Lung nhìn hộp gấm quen thuộc này, không cần đoán cũng biết bên trong là bộ đồ cưới, mắt lạnh cười khẽ đối với hoạn quan cười, phun ra hai chữ: “Cút đi!”

Nụ cười trên mặt hoạn quan lập tức cứng đờ.

Thủy Lung tùy ý đá tên hoạn quan ton hót kia ra cửa: “Người đâu, đưa Tung công công ra ngoài.”

“Tung công công mời.” Hai gã người làm đi tới.

“Ta tự mình đi.” Tung công công oán hận liếc Thủy Lung một cái, giận mà không dám nói, ôm một bụng tức ra về.

Mộc Tuyết thấy người đi hết, liền phất tay đem nhóm nữ tỳ cho lui, mới đi tới cạnh Thủy Lung, lo lắng gọi: “Lung tỷ tỷ…”

Ngón tay Thủy Lung gõ lên hộp đựng giá y, sắc mặt lạnh lẽo suy nghĩ, không nói gì thêm.