Sắc trời đã về khuya, Thủy Lung đành qua đêm ở Xuân Ý lâu, ăn xong điểm tâm ở Xuân Ý lâu, mãi cho tới giữa trưa mới quay về phủ đại tướng quân.
Một đường đi đến Lộng Triều Viện của mình, liếc mắt một cái liền nhìn đến Ngọc Hương đang đứng ngoài cửa viện, vẻ mặt khẩn trương nhìn xung quanh.
“Tiểu thư, người đã trở lại!” Ngọc Hương nhìn thấy Thủy Lung, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra kinh hỉ tươi cười, lớn tiếng kêu.
Nhiệt tình quá mức bình thường… Đáy mắt của Thủy Lung thoáng qua tia sáng.
Ngọc Hương chờ nàng đi đến bên cạnh, khó xử nói: “Tiểu thư, đêm qua chuyện mà người sai nô tỳ đi làm, nô tỳ không cẩn thận đem đồ làm mất, trong lòng rất lo lắng nhưng tìm cả đêm cũng không tìm được, lại không dám trở về Xuân Ý lâu tìm tiểu thư, cho nên một mình quay trở về, mong rằng tiểu thư đừng trách tội Ngọc Hương.”
Thủy Lung hỏi: “Ngươi cảm thấy ta là người khoan dung hay sao?”
Thân thể của Ngọc Hương cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt có chút khó duy trì: “Đương nhiên. Tiểu thư có lòng dạ mênh mông, rộng lớn. Nhất định sẽ không vì chuyện nhỏ mà làm khó dễ Ngọc Hương.”
Thủy Lung nhìn nàng một lúc rồi nở nụ cười, miệng cười tủm tỉm nói: “Ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Ngọc Hương nghe lời này của nàng, không những không có vui mừng, ngược lại càng thêm không an lòng. Trong lòng hối hận một lúc, nàng ta làm như vậy là đúng hay sai?
Thủy Lung bước vào cửa viện, bỗng nhiên bên tai truyền đến một trận tiếng gió, nhạy bén né tránh, liền nhìn thấy một chuôi kiếm phong lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt, nếu như nàng tránh không kịp, khuôn mặt liền bị rách nát.
“Người quái dị, có giỏi thì đừng trốn!” Bên tai truyền đến một thanh âm sắc bén, tiếng nói khàn khàn của thiếu niên đang tuổi dậy thì.
Ánh mắt Thủy Lung hơi nghiêng, nhấc chân đá bay người bên cạnh ra ngoài.
Phanh!
Cẩm y thiếu niên thảm hại ngã xuống đất.
“Ra tay!” Năm thiếu niên khác ở trong viện xông lên vây quanh Thủy Lung.
Thủy Lung nhanh hơn bọn họ, chờ bọn họ vây lại, người đã đi đến bên cạnh thiếu niên vừa bị quật ngã, trong tay cầm thanh kiếm của thiếu niên đó, không nói một câu liền đâm vào cánh tay của hắn.
“A!” Thình lình bị đau nhức khiến cho Bạch Thiên Hoa thét lên chói tai.
Năm thiếu niên kia cũng bị dọa hết hồn, khí thế ồn ào khi nãy liền bị dập tắt ngay lập tức.
“Ngươi… ngươi dám làm Tam công tử bị thương!” Thiếu niên mặt trái xoan sắc nhọn, mắt nhỏ nham hiểm độc ác, tuổi hơi lớn sợ hãi kêu lên.
Thủy Lung thấy bọn họ không xông lên, rút kiếm ra, nhìn vẻ mặt thống khổ của Bạch Thiên Hoa, kinh ngạc nói: “Thiên Hoa, tại sao lại là ngươi? Ta còn tưởng có thích khách muốn tới ám sát ta.”
Bạch Thiên Hoa ngẩn ra, sau đó hung dữ kêu to: “Người quái dị, đừng có làm bộ, ta không có ngu như vậy.”
Thủy Lung vô tội nói: “Ngươi nói cái gì?” Tự mình kéo Bạch Thiên Hoa lên, người ta lại không cảm ơn, ngược lại còn đẩy tay nàng ra, Thủy Lung liền nương theo lực của hắn, đẩy hắn ngã xuống đất.
“Ngươi… người quái dị (1)…” Bạch Thiên Hoa tức giận đến đỏ cả mặt, bò dậy hướng tới Thủy Lung đánh tới.
Ba!
Nắm đấm của Bạch Thiên Hoa bị Thủy Lung cản lại, trở tay tát một phát vào mặt hắn.
Năm thiếu niên và Ngọc Hương đang hả hê đứng nhìn đều bị biến cố trước mắt làm giật mình.
Bạch Thiên Hoa bị đánh cũng ngớ ra, hai mắt đều trong trạng thái mơ màng.
Hắn không hiểu, vì sao Bạch Thủy Lung dám đánh hắn. Trước kia, bất kể hắn mắng Bạch Thủy Lung như thế nào, Bạch Thủy Lung cũng không hề ra tay đánh hắn, nàng chỉ trốn tránh hoặc để hắn đánh vài cái, tuyệt đối không đánh lại hắn.
“Người quái dị…” Bạch Thiên Hoa hoàn hồn, hai mắt trừng Thủy Lung, bộ dạng như muốn liều mạng với nàng.
Ba!
Khuôn mặt trắng nõn, non nớt lại bị đánh thêm một bạt tai.
Thủy Lung nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết vì sao bị đánh không?”
Trong mắt của Bạch Thiên Hoa chớp động lên sát ý độc ác, hắn thực sự bị chọc tức.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là thiếu niên cao thủ vênh vênh váo váo không ai sánh bằng sao? Nội lực của ngươi đã mất hết. Ta muốn bóp chết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!”
“Đúng vậy, tam công tử, tuyệt đối đừng buông tha cho con tiện nhân này!” Thiếu niên mặt trái xoan đứng một bên lớn tiếng cổ vũ.
Khuôn mặt vô cảm của Thủy Lung bắt đầu hiện lên vài tia không kiên nhẫn, liên tục dùng hai chân đá vào đầu gối của Bạch Thiên Hoa, khiến cho hai chân của hắn đều bị đá trật khớp, cũng làm cho Bạch Thiên Hoa mới đứng lên chưa được bao lâu lại quỳ xuống đất, muốn ra tay đánh Thủy Lung cũng không kịp rồi.
“Ta hỏi ngươi, biết vì sao bản thân bị đánh hay không?”
Bạch Thiên Hoa không khuất phục, tức giận mắng: “Người quái dị, nếu ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ba!
“A! Ta muốn giết ngươi!”
Ba!
“Người quái dị…”
Ba ba ba ba ba —— Trong Lộng Triều Viện chỉ còn tiếng một tràng pháo tay vang lên. Ngọc Hương và nam thiếu niên kia ngay cả rắm cũng không dám đánh. Mãi đến khi Bạch Thiên Hoa sắp sụp đổ, mặt sưng phù ứ máu giống như cái đầu heo, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, miệng mồm bập bẹ nói không rõ: “Bạch Thủy Lung, ngươi chết không yên lành… oa oa ngươi chết không được yên!”
Thủy Lung bỏ tay đang giơ cao xuống, từ trên liếc xuống nhìn mặt của Bạch Thiên Hoa, lại hỏi: “Có biết tại sao bản thân bị đánh hay không?”
Bạch Thiên Hoa cố chấp muốn nói mình không hề sai, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Thủy Lung, đáy lòng bỗng dâng lên một sự sợ hãi cùng thấp kém, lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Ta có làm gì sai đâu? Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?”
Thủy Lung cũng không có bị vẻ mặt đáng thương của hắn làm cảm động, trở tay đánh vào má trái hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại cố ý ra tay muốn làm ta bị thương, âm mưu hãm hại người thân, nên đánh.”
Trong trí nhớ, Bạch Thủy Lung trước kia thật sự chưa từng đánh Bạch Thiên Hoa, đó là vì Bạch Thủy Lung coi trọng tình thân, nàng đối với người khác đều nhẫn tâm, chỉ đối với người thân là mềm lòng, mặc kệ là đại phu nhân Vệ thị ghét nàng, bọn muội muội làm khó dễ, đệ đệ khinh thường xúc phạm, nàng ấy đều có thể chịu đựng.
Bạch Thiên Hoa không phục kêu to: “Ta mưu hại người thân? Người quái dị ngươi nói mà không cảm thấy xấu hổ à? Ngày hôm qua, ngươi làm chuyện gì với mẹ và nhị tỷ, đều không phải là tội nặng đáng chết sao?”
Thủy Lung bình tĩnh đánh má phải của hắn, không nhìn vào ánh mắt tràn ngập thù hận của hắn nói: “Nói lại một lần nữa xem, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không gọi ta là trưởng tỷ, còn nhục mạ ta, cái này nên đánh.”
Ngay sau đó cũng không để cho Bạch Thiên Hoa nói tiếp, Thủy Lung tiếp tục đánh, một bên chỉ ra chỗ sai của hắn: “Dạy mãi không chịu sửa, nên đánh. Hống hách hung hăng càn quấy, nên đánh. Ngớ ngẩn ngốc nghếch, nên đánh…”
Bạch Thiên Hoa dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, bị đánh một trận xong tính ngang ngược cũng bị mài giũa không còn một mống. Miệng móp méo, đôi mắt trừng lên, hai vai run rẩy, thê thảm khóc lớn lên, mặc kệ hình tượng thiếu gia của mình.
“Oa a ô ô ô, ngươi đánh ta… Ô ô ô, ta muốn giết ngươi, ô…”
Thủy Lung dừng tay, hèn mọn nói: “Lớn như vậy còn khóc, ngươi thật là có bản lĩnh.”
“Ta mặc kệ, ô ô ô… Trứng thối, người quái dị, ô…”
Ngọc Hương hoàn hồn, sợ hãi kêu: “Tiểu thư, sao người lại có thể ức hiếp tam tiếu gia như vậy chứ? Nếu để đại phu nhân biết được…”
Thủy Lung không kiên nhẫn liếc nàng một cái: “Câm miệng!”
Ngọc Hương đờ người, không nói nữa.
Thiếu niên có khuôn mặt trái xoan tròng mắt đảo một vòng, giống như nghĩ tới chuyện gì, dùng lời chính nghĩa đối với Thủy Lung mắng: “Bạch Thủy Lung, ngươi chẳng những giết hại đại phu nhân, hiện tại còn đánh biểu đệ Thiên Hoa, thật sự ngông cuồng tàn bạo giống như trong lời đồn, hôm nay, ta sẽ thay trời hành đạo!” Nói xong muốn rút kiếm, đâm về hướng Thủy Lung.
Thủy Lung tránh thoát đi, híp mắt nhìn thiếu niên mặt trái xoan, “Ngươi thay trời hành đạo?”
“Nạp mạng ra đây!” Trong mắt thiếu niên mặt trái xoan tràn đầy sát ý, biết Thủy Lung mất hết nội lực, trong lòng vui vẻ, miệng càng không nể nang: “Thiên Hoa biểu đệ nói ngươi là người quái dị cũng là nể mặt ngươi lắm rồi. Cho dù là một con chó cũng đẹp mắt hơn ngươi nhiều. Loại nữ nhân giống như ngươi, đưa tới trước mặt nam nhân, nam nhân đều muốn ói ra, khó trách Vũ vương không cần ngươi.”
Thuỷ Lung nhìn chiêu thức tấn công của hắn, ra chiêu không ổn, cơ bản là tên gà mờ, cũng chỉ có nội lực là không tồi. Sau khi né được mấy chiêu, Thuỷ Lung đột nhiên tới gần thiếu niên mặt trái xoăn, dễ dàng đoạt kiếm trong tay hắn, sau đó đạp hắn một cước rớt xuống đất.
“Xem ra ngươi thay trời hành đạo không được rồi, Phó Khiếu Tứ.” Thủy Lung đối với thiếu niên mặt trái xoan mỉm cười.
Phó Khiếu Tứ, là người nhà mẹ đẻ của tướng quân phủ Phó di nương, năm nay mười sáu tuổi. Bởi vì Phó di nương được Bạch tướng quân sủng ái, vì vậy mà cả nhà được nhờ, đi vào thủ đô của Tây Lăng định cư. Phó Khiếu Tứ là do chi chính sinh ra, ngày thường theo đuôi Bạch Thiên Hoa a dua nịnh hót kiêm làm chó săn.
Phó Khiếu Tứ kinh hãi trừng mắt nhìn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Bạch Thủy Lung không phải đã mất hết nội lực rồi hay sao? Vì sao còn lợi hại như vậy?
“Bị ngươi nói như vậy, ta cũng muốn thay trời hành đạo một lần.” Thủy Lung cầm thanh kiếm để ở cổ hắn diễu hành, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phó Khiếu Tứ nhà ngươi ngày thường cũng làm không ít chuyện khi nam bá nữ (2), tuổi nhỏ mà đã có mười tám phòng tiểu thiếp, còn chưa tính những người mà ngươi mạnh mẽ cướp đoạt sau đó giết hại, ngươi nói ta nói có đúng không?”
Phó Khiếu Tứ bị nàng nhìn kinh hãi, bén nhọn thét lên: “”Bạch Thủy Lung, ngươi muốn làm cái gì! ?”
Thủy Lung nhíu đôi mắt lại: “Một cái dòng chính (3) nho nhỏ của Phó gia cũng dám mắng nhiếc, chửi bới trưởng nữ của Bạch gia. Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan vậy?” Lúc nói chuyện, tay nâng thanh kiếm.
“A!” Phó Khiếu Tứ thét lên một tiếng chói tai vang tận trời xanh, người liền ngất đi.
Bất kể là Ngọc Hương hay Bạch Thiên Hoa bị hù dọa ngừng khóc mặt đều tái nhợt, trơ mắt nhìn nơi thanh kiếm cắt qua…
Hạ thể của Phó Khiếu Tứ, máu đỏ tươi nhuộm ướt quần và mặt đất nơi đó.
Bọn họ tận mắt nhìn bảo bối nối dõi tông đường của Phó Khiếu Tứ, bay đi ra, lăn trên mặt đất rồi nằm im.
Thủy Lung lạnh nhạt vứt bỏ kiếm, xoay người ngồi xuống ghế đằng dưới tàng cây thật lớn, ngoắc ngoắc tay đối với Bạch Thiên Hoa, êm ái nói: “Lại đây, tiểu đệ, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Bạch Thiên Hoa kinh hồn bạt vía.
(1) Xấu xí.
(2) Nam thì ức hiếp, bắt nạt. Nữ thì cướp đoạt, làm nhục.
(3) Con vợ cả.