Tầm mắt hai người nhìn nhau trong nháy mắt, trên đỉnh đầu nổ tung một tiếng ‘phanh’, thân ảnh Trưởng Tôn Vinh Cực nhảy xuống từ lỗ hỏng lớn, đứng ở trước mặt Thủy Lung, vươn tay nắm lấy tay nàng: “A Lung!”
Thủy Lung không có giãy dụa, cố tình trêu ghẹo hắn: “Ta còn chưa trả lời có bằng lòng gặp ngươi hay không nha.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “A Lung ngẩng đầu nhìn lên.” Dừng một chút, sau đó hắn nói tiếp: “Nàng biết rõ ta đang ở trên nóc nhà, vậy mà nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên, chứng tỏ A Lung muốn gặp ta.”
Lí do này mặc dù có chút đạo lí, nàng cũng không có thật sự giận hắn, mấy ngày nay tách ra cơn tức cũng đã giảm không ít, cho nên mới nhìn lên. Nhưng mà đừng xem nàng là kẻ ngốc, nhìn không ra mưu tính của hắn.
Chỉ cần là người bình thường, thấy một mảnh giấy từ trên đỉnh đầu bay xuống, đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thôi.
Nàng chỉ nhìn lên một cái thôi hắn liền nghĩ rằng nàng nguôi giận, cho rằng nàng đồng ý muốn gặp hắn, rất…ấu trĩ, vô lại, rất bá đạo.
“Nhớ cho người tới sửa lại nóc nhà cho ta đó.” Thủy Lung lười so đo với hắn.
Trường Tôn Vinh Cực nghe vậy, khóe miệng nhếch lên tạo ra một nụ cười, để lộ tâm tình vui sướng của hắn.
Mấy ngày nay, hắn chỉ có thể núp trong chỗ tối nhìn nàng, không thể tiếp cận nàng đúng là muốn làm hắn nghẹn chết.
“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đáp. Lôi kéo tay Thủy Lung, hắn chỉ muốn kéo nàng đến thật gần: “A Lung, ta…”
Lời của hắn chỉ nói được một nửa, một miếng ngói xanh từ trên trời rơi xuống, không một chút chênh lệch vừa vặn đập vào đầu hắn, ‘cành cạch’ tiếng ngói vỡ vang lên, mảnh vụn quét qua trán hắn, để lại một vệt hồng, mơ hồ có chút tơ máu.
Thủy Lung dùng sức kéo hắn, đem thân thể của hắn kéo thấp xuống, cẩn thận nhìn trán hắn, thấy hắn không có bị bể đầu chảy máu mới thở dài một hơi. Chưa có thả lỏng xuống, nàng liền sửng sốt.
Chỉ là bị miếng ngói đập trúng thôi, có gì phải khẩn trương chứ?
Nếu đám anh em ở kiếp trước của nàng gặp phải chuyện thế này, nàng nhất định sẽ có chút hả hê, sau đó trên chọc đối phương vài câu. Cho dù đối phương bị bể đầu máu chảy đầm đìa, nàng cũng sẽ không lo lắng, chút vết thương ấy chẳng có gì đáng kể, không có gì đáng nói, tùy tiện chăm sóc là khỏe lại liền.
Vả lại, có sẹo trên trán, nói không chừng còn có vẻ nam tính hơn nha, hải tặc đều không phải như vậy sao?
Tuy rằng Trưởng Tôn Vinh Cực không phải là hải tặc, nhưng hắn cũng là nam nhân. Hơn nữa, nàng đã sớm phát hiện, các loại thuốc chữa bệnh ở nơi này có thể so sánh với y học ở hiện đại, thậm chí còn giỏi hơn. Thuốc loại trừ vết sẹo cũng không ít, với bản lãnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, còn sợ tìm không ra sao?
Lo lắng của nàng hoàn toàn là chuyện dư thừa!
Thủy Lung bình tĩnh suy nghĩ, thấy ánh mắt dần dần tối tăm của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng thật sự sinh ra tình cảm đối với nam nhân này sao?
Từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có tâm tinh như thế này, thấy đối phương bị thương, mặc kệ vết thương có lợi hại hay không, liền không nhịn được cảm thấy khẩn trương, biết rõ vết thương không nặng, lại không có nhiều đau đớn, lại không kiềm chế được… luyến tiếc?
Quả nhiên tình yêu khiến lòng người bị ảnh hưởng.
Trong lúc Thủy Lung im lặng suy tư, khuôn mặt lạnh lùng của Trưởng Tôn Vinh Cực ngắm nhìn chung quanh, sau đó lôi kéo Thủy Lung sang một bên, mới buôn tay nàng ra, vung tay chém ra một chưởng lên nóc nhà.
Nội lực hùng hậu giống như cuồng phong đội nóc nhà bay lượn chung quanh, một chưởng này tạo thành một lỗ hỏng lớn. Một chưởng vừa xong, Trưởng Tôn Vinh Cực không có ý định dừng tay, liên tục xuất chưởng, chỉ nghe mấy âm thanh ‘phịch phịch’, không đến ba lần hít thở, mái ngói xanh trên đỉnh đầu bọn họ đã rách nát vô cùng thê thảm, lại không có bụi bậm và ngói xanh rớt vào trong phòng, có thể thấy được công lực thâm hậu của Trưởng Tôn Vinh Cực và lực khống chế của hắn.
Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện, nhìn đỉnh đầu trống rỗng, ánh mặt trời sáng ngời nhanh chóng làm lóa mắt nàng.
Thủy Lung cũng ngẩn ra, liền bình tĩnh lại, vòng hai tay trước ngực. Hơi nghiêng người dựa vào cạnh bàn, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực bùng nổ. Trong mắt của nàng, lần này hành vi trút giận của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định là vì thẹn quá hóa giận rồi.
Chờ cho tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực dừng tay, nàng mới lười biếng chỉ chỉ lên bầu rời trống rỗng, sau đó nháy mắt mấy cái đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng gật đầu.
Sau khi Thủy Lung thấy vậy mới vừa lòng nở nụ cười.
Mộc Tuyết nhìn thấy hai người im lặng hỗ động lẫn nhau nhưng nàng lại chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng vừa sợ lại vừa kinh ngạc. Từ khi nào thì Lung tỷ tỷ và Võ vương gia ăn ý như vậy?
Kỳ thật, nàng là bị hành động trút giận của Trưởng Tôn Vinh Cực dọa hú hồn, cho nên nàng mới không đoán ra được ý tứ im lặng hổ động của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực. Chỉ cần nàng cẩn thận ngẫm lại cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định nàng sẽ biết ý tứ của hai người bọn họ chính là —- Sửa lại mái nhà.
Nóc nhà bị phá một lỗ cũng phải sửa, bị phá toàn bộ cũng phải sửa. Nếu như cái nhà này không phải là của Thủy Lung, chắc chắn hắn không chỉ phá vỡ nóc nhà, mà không gây hư hại cho mọi thứ ở chung quanh.
Nóc nhà bị phá vỡ gây tiếng động rất lớn, muốn người khác không chú ý cũng rất khó. Bên ngoài xuất hiện mấy tên hộ vệ, chạy tới mới nhìn thấy người ở bên trong, liền vội vã quỳ xuống.
Sau khi Thủy Lung thấy như vậy, chỉ vào mấy tên sát thủ còn nằm trên mặt đất kia ra lệnh: “Đưa hắn xuống xử lí đi.”
Hộ vệ không dám làm trái lời, đồng loạt mang người nọ rời đi.
Trưởng Tôn Vinh Cực đi tới bên cạnh Thủy Lung: “Không thích sao?”
Thủy Lung biết hắn nói không thích là có ý gì, vứt cho hắn một cái liếc mắt, cầm bình sứ Ám Hương Ngọc Lộ Hoàn lên, cười khẽ: “Tiểu nhân vật nho nhỏ thua xa tiền bạc của cải của Võ vương, cho người chết sử dụng cái này, còn không bằng giữ lại cho chính mình.”
Trưởng Tôn Vinh Cực cầm tay nàng, giật lấy bình sứ trong tay nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, bình sứ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, viên thuốc ở bên trong cũng biến thành bột phấn, mùi hương hoa mai lãng đãng trôi trong không khí.
Mộc Tuyết nhìn thấy một màn này, sắc mặt căng thẳng. Võ vương gia muốn làm gì? Cố ý làm khó Thủy Lung tỷ sao?
Tuy rằng gần đây, thái độ của nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi không ít, nhưng nàng vẫn không đoán ra được suy nghĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực, tính cách vui giận bất thường khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, không khỏi cư xử dè dặt hơn.
Thủy Lung thấy vậy cũng không sợ không giận, có vẻ tiếc nuối nhìn đan dược bị hủy.
Đúng là đại gia nhiều tiền, một chút cũng không sai.
Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay nâng cằm xinh xắn của nàng lên, đem gương mặt non mịn như trứng của nàng nâng lên, nhìn thẳng nàng: “Gọi cái gì?”
Thằng nhãi này luôn thích xoắn xuýt mấy vấn đề vớ vẩn.
Nàng là người biết nghe lời phải: “Đế Duyên.”
Cách xưng hô thân mật này dễ dàng làm cho ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nhu hòa hơn, nét mặt lạnh lùng cũng biến đổi chút ít: “Đồ cho người chết thì không nên để lại sử dụng.”
Thủy Lung liếc mắt một cái, thầm nói: Gọi hắn là Đại Miêu quả thật không sai, luôn có thật nhiều điều phải chú ý.
“Giận sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng không nói gì, tay đang bưng khuôn mặt như quả trứng của nàng càng chặt hơn: “Hiện tại nàng không có lí do gì nổi giận với ta hết nhá.”
Thật vất vả mới có thể làm cho đối phương nguôi giận, thật vất vả mới có thể được gặp nàng, chạm vào nàng. Hắn không thể để mình bị đuổi đi nữa, bây giờ nếu nàng muốn đuổi hắn đi nữa, hắn nhất định không chấp nhận!
Thủy Lung nghe như vậy chẳng những không giận mà còn cười, phần bá đạo này đã khắc sâu vào trong xương cốt một chút cũng không thay đổi. Thì ra trong mắt hắn, tức giận còn phải có lí do sao? Như vậy tính tình vui giận bất thường của hắn, mỗi lần tức giận đều có một lí do chính đáng hay sao?
TRưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy nụ cười của nàng, không kiềm chế được cúi đầu hôn xuống, giống như liếm một món ăn ngon nào đó.
Mộc Tuyết thấy một màn này, vội vàng ngoảnh mặt sang một bên, trước nhìn Thủy Lung sau đó lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài cửa liền cẩn thận đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa lại, bên trong vẫn còn một mảnh sáng sủa, ai kêu trên đầu hai người không có một mảnh ngói cơ chứ.
Thủy Lung để mặc cho Trưởng TÔn Vinh Cực liếm một hồi, chờ hắn thả môi của nàng ra, con ngươi vừa nhấc lên liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như một dòng nước xoáy đem người ta cuốn vào trong đó, không ngừng trầm luân.
Nàng lười biếng híp mắt lại, đáy mắt tràn đầy hào quang lãnh tĩnh (lạnh lùng +tĩnh táo), mở miệng nói với hắn: “Ngọc Lâu…Ưm!” Lời vừa mới ra, môi liền bị chặn lần thứ hai.
Lúc này, đối phương hình như đang chờ nàng nói chuyện, liền mạnh mẽ nhào tới , đầu lưỡi linh hoạt tiến công chiếm đóng thành trì.
Hắn dùng một tay cầm lấy hai cổ tay của nàng, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng, đem nàng đặt lên trên bàn, thân thể liền đè lên người nàng, ngón tay quyến luyến ở trên người nàng.
Cơ thể của Thủy Lung vốn nhạy cảm, đặc biệt là nàng vừa nếm thử mưa móc, rất dễ bị câu dẫn cảm xúc. Nhưng nàng không có ý định tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt đâu, hơn nữa cái vị đang trên người nàng, căn bản chính là một con mèo động dục không biết tiết chế là gì.
Trưởng Tôn Vinh Cực hôn rất sâu, khiến Thủy Lung không biết làm cách nào mở miệng, khi nàng đang suy nghĩ làm sao để đối phương nhả ra thì nàng phát hiện cái miệng đang dây dưa với nàng đang rời đi, tiếp theo liền rơi vào bên gáy nàng, mút thật sâu.
Thủy Lung không cần nhìn cũng biết những nơi hắn mút qua, nhất định đều để lại dấu vết, nếu không dùng thuốc, mấy ngày nay sẽ khó mà biến mất hết.
“Đế Duyên!”
“Ừ?” Âm thanh của hắn trầm thấp lại từ tính gợi cảm.
“Ngươi dự định làm cái gì?” Thủy Lung hỏi.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngước mắt nhìn nàng: “Giao hoan.”
(Ngữ: phụt)
Quả nhiên, nàng không nên ôm hi vọng lớn đối với con mèo đang phát xuân này, bản tính đánh chết cũng không chừa của hắn, có thể thay đổi cũng chỉ là thái độ của hắn, nhưng cũng không phải là một hai lần liền có thể thay đổi hết.
“Không làm.” Thủy Lung không hề chậm trễ nói.
Ngón tay đang làm loạn của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại, đầu đang vùi ở bên gáy của nàng cũng ngẩng lên, nhìn Thủy Lung thật sâu hỏi: “Vì sao?” Còn chưa chờ Thủy Lung trả lời, tiếp tục nói: “Không phải nàng đã nguôi giận rồi sao?”
Trong suy nghĩ của hắn, nguôi giận tức đã mọi chuyện cũ đều xóa bỏ, thế vì sao nàng lại không cho hắn thân cận.
“Không muốn làm.” Lí do của Thủy Lung hết sức đơn giản =]]
Bởi vì hiện tại nàng không muốn nên không làm.
“Ta muốn.” Trưởng Tôn Vinh Cực cau mày, lộ vẻ buồn bực.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không nói nhảm với Thủy Lung nhiều như vậy, làm ẩu làm càng cưỡng bức thân thể của nàng. Sau đó hai người lại đấu trí đấu dũng một lần nữa. Hiện tại, dù hắn khó chịu và buồn bực vô cùng nhưng hắn vẫn không có làm gì với Thủy Lung hết.
Tất cả thay đổi này, Thủy Lung đều nhìn thấy, đều ghi nhớ.
“Buổi tối rồi hãy nói.” Thủy Lung lui một bước.
Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không hài lòng, nhìn Thủy Lung lom lom.
Thủy Lung mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”
Câu hỏi thình lình xuất hiện, làm Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người. Tiếp đó, cảm thấy bụng thật sự bị đói, mấy hôm nay hắn âm thầm đi theo Thủy Lung, mặc kệ là ăn hay ngủ cũng đều rất ít. Chuyện này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì lớn, hắn có thể chịu nổi, nhưng khi Thủy Lung hỏi hắn lại cảm thấy có một chút cảm xúc đặc biệt.
Thủy Lung không chờ hắn đáp, liền nói: “Ta gọi người đi chuẩn bị điểm tâm, ngươi cùng ăn với ta.”
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, ánh mắt lại trong sạch không hề dối trá, bộ dạng chờ hắn đồng ý. Trong lúc nhất thời, hắn không thể nào đành lòng cự tuyệt, dục vọng khô nóng cũng dần tiểu tan, hóa thành một dòng nước ấm, khiến người ta không kiềm chế được thả lỏng tâm tư, ý nghĩ mềm nhũn.
“Được.” Hắn liếc nàng một cái, thả tay nàng ra, kéo nàng đứng lên.
Thật ra, hắn nhìn ra được ý đồ chuyển đề tài của nàng, cố ý không muốn hắn làm tiếp. Nhưng dù biết rõ hắn vẫn không nhịn được chiều theo ý của nàng, thái độ của nàng rất mềm mỏng, trong đôi mắt trong sáng ấy đều là hình bóng của hắn, bộ dạng lo nghĩ cho hắn, dáng vẻ vì hắn chuẩn bị điểm tâm, làm đáy lòng hắn dâng lên một dòng nước ấm và vui thích gần như không khống chế được chảy đến.
Tiểu Hỏa Hồ này thật là càng ngày càng giảo hoạt, càng ngày càng thích làm nũng!
Trường Tôn Vinh Cực nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung, thấy dấu vết dâu tây do chính mình tạo thành, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên.
Dấu vết này tràn đầy mùi vị của hắn, khiến cho hắn cảm thấy người bên cạnh là của hắn, là tất cả của hắn, người ngoài không được phép nhìn trộm.
Thủy Lung thu nụ cười của hắn vào đáy mắt, nhưng không biết hắn nghĩ tới chuyện gì mà cười sung sướng như thế.
Tính nết vui giận bất thường này, thực sự cần phải thay đổi ngay.
Thủy Lung dẫn hắn đến nơi nàng hay đến luyện võ vào sáng sớm, ra lệnh cho người mang điểm tâm lên, ngoài ra còn mang vài món nhắm và bình rượu lên. Trong chốc lát, hạ nhân mang những món nàng gọi lên, sau đó tự giác lui ra ngoài.
Thủy Lung tự mình đem mấy món nhắm rượu và điểm tâm bày lên bàn, cố ý đem điểm tâm để gần Trưởng Tôn Vinh Cực.
Bình thường uống rượu làm gì có món điểm tâm, nàng cũng không có sở thích ăn ngọt, điểm tâm gì gì đó đều là chuẩn bị cho Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng có lòng tốt vì khẩu vị của hắn mà chuẩn bị, thứ hai là nàng chơi xấu muốn nhìn phản ứng của hắn mà thôi.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn một bàn thức ăn kì quái trên bàn, ánh mắt quyến luyến của hắn nhìn về phía đĩa bánh cá nướng mấy lần, vẻ mặt lộ ra chút lười nhác, ánh mắt nhìn THủy Lung có chút kì lạ, lại giống như nuông chiều, có chút bất đắc dĩ lại vô cùng yêu thích. Sau đó, giọng điệu lạnh nhạt mang thoe vài phần dung túng nói: “Uống rượu lại ăn điểm tâm, đúng là hành vi của con nít, hèn chi nàng thích giận dỗi lại thích làm nũng như thế.”
… Ngươi đang nói bản thân à.
Thủy Lung thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói lời trái lòng. Không biết từ khi nào thì, chuyện ngầm trêu ghẹo hắn đã là một niềm vui chơi mãi không thấy chán của nàng rồi.
Nàng thuận theo ý hắn: “Vậy thì đem xuống đi.” Vừa nói vừa đưa tay như muốn đem đĩa điểm tâm mang xuống.
Trưởng Tôn Vinh Cực liền đưa tay ngăn lại: “Lại giận dỗi rồi.”
Thủy Lung bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Trưởng Tôn Vinh Cực nắm lấy tay nàng, đem đĩa điểm tâm cầm lấy, nói với nàng: “Ta lại không nói không được. A Lung thích ăn là được, không cần quan tâm ánh mắt của người khác.”
Chỉ thấy nét mặt ung dung của hắn, dung mạo như tiên, lời nói giọng điệu lười biếng nhẹ nhàng chậm chạp lại mang theo dung túng, bá đạo. Bất kì ai nhìn thấy hắn cũng bị bề ngoài của hắn dọa, cảm thấy người này rất khó dò, lại cao ngạo lạnh lùng, tao nhã vô song. Mỗi tiếng nói cử động đều giống như một vị thượng giả tôn quý lại thong dong.
Chỉ có Thủy Lung biết rõ, đằng sau hình tượng uy nghiêm chỉ có thể nhìn nhưng không thể xâm phạm của người, chính là bản chất “đáng yêu” khiến người ta dở khóc dở cười.
Lúc trước, nàng làm sao không có bị hình tượng này của hắn mê hoặc.