Phủ tướng quân.
Bỗng nhiên Thủy Lung trở về phủ Bạch tướng quân, đến cả tâm tình của nô bộc làm cỏ cũng vô cùng phức tạp.
Từ khi Thủy Lung rời khỏi phủ tướng quân, đối với phủ tướng quân mà nói đó là một cải biến khá lớn. Khi nàng trở về lần thứ hai, tôi tớ trong phủ tướng quân mặc dù vẫn còn sợ nàng, nhưng bọn họ không còn tránh né nàng như rắn rết nữa, thoạt nhìn thái độ giống như là một loại kính nể.
Quản gia Bách Tường của phủ tướng quân đi tới nghênh đón, nói với Thủy Lung: “Lão gia nói, tiểu thư muốn làm cái gì thì cứ làm, nhưng không được quá đáng, hiện tại đại phu nhân vừa mới qua đời, không được đổ máu.”
Thủy Lung giống như có chút suy nghĩ, gật đầu. Ý tứ của lời này chính là nói hắn mặc kệ chuyện tranh đấu của nữ nhân ở hậu viện.
Bách Tường hướng tới Bạch Thiên Hoa nói: “Tiểu công tử, lão gia gọi ngươi đến phòng luyện võ.”
Bạch Thiên Hoa bất mãn nói: “Hiếm khi tỷ tỷ mới về, đến phòng luyện võ làm cái gì? Ta muốn ở lại chơi với tỷ tỷ.”
Bách Tường không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ là giúp lão gia truyền lời lại, tiểu công tử muốn làm như thế nào, ta cũng không có biện pháp can thiệp vào. Nhưng mà lời của tiểu công tử, ta nhất định sẽ truyền lại cho lão gia nghe.”
“…Coi như ngươi lợi hại.” Bạch Thiên Hoa cau mày, nét mặt không vui thỏa hiệp. Đối với Thủy Lung nói: “Tỷ, tỷ nhớ cẩn thận một chút, nếu có chuyện thì nhớ đến phòng luyện võ tìm đệ nha.”
Thủy Lung nhìn hắn phất phất tay.
Chỉ bằng Bạch Thiên Hoa nói mấy câu, nàng liền có thể cam đoan, nàng ở trong phủ tướng quân chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Bạch Thiên Hoa không cam lòng đi đến phòng luyện võ.
Trước khi đi, Bách Tường liếc mắt nhìn Thủy Lung một cái, ánh mắt kia giống như đem toàn thân nàng xem hết, hai chân nàng dừng lại trong chớp mắt, ánh mắt tối tăm.
Thủy Lung nghi ngờ có lẽ hắn nhìn thấu chuyện nàng vừa mới phá thân, vẻ mặt nàng ung dung không thay đổi, chậm rãi bước đến hậu viện của phủ tướng quân.
Nơi ở của Bạch Tuyết Vi nằm ở phía bắc, Lưu Tuyết Viện. Muốn đi đến đó nhất định phải đi qua hồ sen ở hoa viên cùng một cái cửu chuyển hành lang. Toàn bộ hành lang đều được tạo thành từ gỗ lim, xung quanh để từng chậu hoa tươi, được chăm sóc rất tốt, những đóa hoa nở rộ vô cùng mềm mại.
Khi Thủy Lung và Mộc Tuyết vừa quẹo vào cua quẹo thì đụng phải một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đơn giản, gương mặt đáng yêu trắng nõn như bạch ngọc, đỉnh đầu quấn Song Hoàn Tấn, nét mặt điềm đạm đáng yêu, thoạt nhìn ước chừng khoảng sáu bảy tuổi.
Cô gái nhỏ nhìn thấy Thủy Lung ở đối diện, hai tròng mắt hiện lên sự sợ hãi và sáng rực, ngay sau đó liền nở nụ cười xán lạn tươi rói, hành lễ với Thủy Lung nói: “Đại tỷ tỷ khỏe mạnh.”
Thủy Lung nghe một tiếng tỷ tỷ này, mới nhớ tới cô gái này chính là thứ xuất Ngũ tiểu thư của phủ tướng quân, Bạch Tố Tiểu.
“Ừ.” Thủy Lung tùy ý lên tiếng đáp lời, bước chân cũng không có ngừng lại.
Bạch Tố Tiểu vội vàng nói: “Đại tỷ tỷ, hôm nay tính tình của nhị tỷ tỷ không được tốt, vừa mới trút giận lên đầu muội nè.”
Thủy Lung nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái. Thật không hổ là con cái do đại trạch môn sinh ra, còn nhỏ như vậy liền lục đục đấu đá với nhau.
Bạch Tố Tiểu bị nàng liếc một cái sắc mặt liền trắng bệch, không tự chủ được lùi bước về phía sau, lưng lại đụng phải cây cột gỗ lim.
Thủy Lung nói: “Người tự cho mình là thông minh, lúc nào cũng chết sớm hơn người ngu.”
Bạch Tố Tiểu không dám phản bác liền gật đầu liên tục, lúc tỉnh táo lại, đã không còn thấy bóng dáng của Thủy Lung.
“Dựa vào cái gì ngươi có thể có được nhiều thứ như vậy?” Bạch Tố Tiểu cắn răng thầm mắng, biểu tình không giống như một đứa trẻ đơn thuần sáu, bảy tuổi nên có, đáy mắt tràn đầy sự không cam lòng.
“Người chi muốn dựa hơi vào người khác, thích hắt nước bẩn phía sau lưng người ta, vĩnh viễn ngươi cũng không chiếm được thứ ngươi muốn.” Thanh âm lạnh lùng và sắc bén từ đằng sau vang lên, khiến Bạch Tố Tiểu giật mình chấn động, quay đầu nhìn lại nơi âm thanh phát ra.
Bạch Linh Nhị mặc váy đen đi tới, phong cách lạnh lùng mà mạnh mẽ, giống như tùy thời tùy chỗ mà mỉa mai kẻ khác, ngầm châm biếm mọi vật trong trời đất này. Loại khí chất này, khiến rất nhiều người chán ghét, lại làm người ta khó tiếp cận.
Bạch Tố Tiểu nhìn thấy nàng, thân thể theo bản năng muốn hành lễ với nàng, nửa đường lại nhịn xuống, đối với Bạch Linh Nhị nói: “Tam tỷ tỷ nói cái gì? Muội muội nghe không hiểu.”
Bạch Linh Nhị nhếch môi lạnh lùng cười châm biếm: “Lỗ tai của muội muội bị bệnh à? Nên đi tìm đại phu khám thì hơn, chớ để bệnh lâu ngày thành tật, sau đó lại không có biện pháp khỏe lại, như thế liền tiêu rồi.”
Khuôn mặt Bạch Tố Tiểu đỏ lên, dễ nhận thấy được nàng bị Bách Linh Nhị chọc tức mà đỏ lên. Chỉ là, cơn tức này hoàn toàn không phải do lời nói của Bạch Linh Nhị, mà là vì khí thế mạnh mẽ của đối phương. Đối phương khẽ ngẩng cao cằm, dáng vẻ mắt lạnh ngạo nghễ nhìn mọi vật, khiến Bạch Tố Tiểu cảm thấy mình trong mắt của đối phương không sánh bằng bùn nhão, hoàn toàn không có giá trị gì để nói.
Cái này còn tàn nhẫn hơn là dùng lời nói sỉ nhục người khác.
Bạch Linh Nhị nói tiếp: “Dù sao thì muội muội cũng là thứ xuất tiểu thư của tướng quân phủ, tương lai khi lập gia đình cũng không có lựa chọn nào khác chính là gả cho hậu duệ quý tộc, nếu lỗ tai bị tật, liền trở thành người khuyết tật. Đã là người không hoàn chỉnh, chỉ dựa vào thân phận ‘thứ xuất tiểu thư’ phủ tướng quân, muốn gả cho nhà chồng tốt cũng khó nha.”
Khuôn mặt của Bạch Tố Tiểu lại đổi màu, ngón tay nhỏ bé chỉ vào mặt Bạch Linh Nhị nói: “Ngươi đừng mơ tưởng là làm nhơ nhuốc thanh danh của ta, lỗ tai của ta rất tốt, chỗ nào sắp bị tật? Ngược lại là ngươi, đại phu nhân đã chết, ngươi cho là thân phận đích nữ này của ngươi có thể bảo trì được bao lâu?”
Chát!
Một bạt tai hung hăng đánh vào mặt Bạch Tố Tiểu.
Bạch Tố Tiểu giống như bị đánh vào mông, ngơ ngác nhìn Bạch Linh Nhị.
Bạch Linh Nhị hời hợt thu bàn tay về, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau chùi ngón tay. Nhất cử nhất động đều ưu nhã cao quý. Một chút không có phong tư của một vị tiểu thư chưa lấy chồng nên có. Mặt mũi nàng lạnh lùng như băng, ánh mắt mang theo khí thế áp bức người khác nhìn Bạch Tố Tiểu, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ngươi đừng quên, đại phu nhân là mẹ ruột của Bạch Thủy Lung, cũng là mẹ ruột của ta, là Bạch Thiên Hoa nói, vị trí chính thất của đại phu nhân bị hủy bỏ, Bạch Thiên Hoa và Bạch Thủy Lung cũng sẽ bị cách chức làm thứ.”
“Một người là nhất phẩm quận chúa Hoa Dương, một người là đứa con được cưng chiều yêu thương nhất cũng là người thừa kế, có thể từ thiếp sinh ra?”
Tuy tuổi Bạch Tố Tiểu còn nhỏ, nhưng lại hiểu biết nhiều. Bị từng lời từng chữ của Bạch Linh Nhị làm rõ chân tướng, làm sao nàng không hiểu rõ ý tứ của Bạch Linh Nhị.
Nàng không dám mắng tàn nhẫn: “Ngươi chỉ may mắn là được người sinh tốt thôi, dựa vào chuyện đại phu nhân và đại tỷ tỷ không hòa thuận, địa vị của ngươi và Bạch Tuyết Vi ở phủ tướng quân cũng không có gì hơn.”
“Đích chính là đích, thứ chính là thứ, mặc kệ địa vị của ta như thế nào. Ta cũng có thể đơn giản nắm ngươi trong bàn tay, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế.” Giọng điệu Bạch Linh Nhị lạnh nhạt lại nói trúng tim đen của Bạch Tố Tiểu.
Bạch Tố Tiểu đã lung lay, sắp ngã.
“Muội muội, ngươi còn nhỏ.” Bạch Linh Nhị lau tay xong, liền đem khăn vứt về phía mặt Bạch Tố Tiểu, khẽ nói: “Đừng tùy tiện cùng người khác đấu đá, ngươi đấu không lại người ta đâu.”
Thân thể Bạch Tố Tiểu run lập cập, cảm thấy mặc kệ là ánh mắt hay là lời nói của Bạch Linh Nhị đều lạnh như băng nhũ, đâm vào huyết dịch trên người nàng, chờ Bạch Linh Nhị đi xa, nàng mới xụi lơ ngồi bệch xuống đất.
“Hết thảy không nên như thế này, không nên.”
Bạch Thuy Lung không nên cười ôn nhã, nhưng đem người đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bạch Thiên Hoa không nên chăm chỉ luyện võ, vui vẻ hòa thuận với cha. Bạch Linh Nhị không nên nói năng lương thiện nhưng từng chữ từng chữ lại khiến cho lòng người chết héo.
Đột nhiên, Bạch Tố Tiểu cảm thấy rất lạnh, cả người đều lạnh, khiến nàng càng ngày càng lạnh.
Nàng cảm thấy phủ tướng quân này thật sự quá đáng sợ.
Đến Lưu Tuyết Viện, nhóm nô bộc cũng nhìn thấy thân ảnh của Thủy Lung, trong lòng đều hiểu rõ người đến không thiện, mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí sợ chọc giận đến nàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong viện, Bạch Tuyết Vi đang luyện cầm. Nghe nô tỳ Tước Lam truyền lời, lỡ tay làm đứt dây đàn của huyền cầm. Đầu ngón tay của ả cũng chảy máu, nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Không gặp, nói ta ngã bệnh, không tiếp khách.”
Tước Lam lên tiếng đáp lời, chuẩn bị xoay người đi truyền lời. Vừa quay người liền thấy Thủy Lung và Mộc Tuyết xuất hiện trong viện.
“Từ xa đã nghe được tiếng đàn, ngươi muốn kiếm cớ cũng nên kiếm cái lí do tốt một chút mới đúng chứ.” Thủy Lung nhẹ giọng cười nói.
Thân thể Bạch Tuyết Vi run lên một cái không dễ phát hiện. Đối với nụ cười này của Thủy Lung ký ức của ả vẫn còn khắc sâu, nhớ lại lúc đầu nàng cũng cười như vậy, sau đó đem thanh kiếm đâm vào trái tim của mẹ ả, một chút cũng không lưu tình, làm cho ả run sợ mất mật.
Chẳng qua, ả tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình sợ Bạch Thủy Lung.
Bạch Tuyết Vi ngồi trên đệm, trong tình huống không có người ngoài, ả lười giả bộ với Thủy Lung, lạnh lùng nói rằng: “Đại tỷ tỷ, nếu ngươi đã biết Tuyết Vi mượn cớ không gặp, ngươi nên tự mình hiểu lấy mà rời đi, đừng tới trước mặt Tuyết Vi lắc lư qua lại, khiến người ta chán ghét.”
“Ta tới đây chính là tìm ngươi gây phiền phức nha.” Thủy Lung chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Bạch Tuyết Vi. Đột nhiên giơ lên một cước, đạp lên thất huyền đàn cổ trên chiếc bàn thấp lùn, truyền ra một tiếng răng rắc, khẽ nói: “Có thể khiến ngươi chán ghét, ngược lại, ta coi như là một tiếc mục thành tựu.”
“Ngươi.” Bạch Tuyết Vi trừng mắt nhìn chân nàng.
Cầm này là do Trưởng Tôn Lưu Hiến tặng ả, khéo léo tinh xảo âm sắc êm ái. Hiện tại, bị Thủy Lung đạp lên, khiến cho ả tức giận, ả cảm thấy một cước này không phải đạp lên đàn cổ, mà giống như mượn cổ đàn, giẫm đạp lên tự tôn của ả.
Đầu ngón tay ả lóe ra ngân châm