Chương 226: Nên Xem Cuộc Vui Rồi

Editor: Dungpro.

"Chuyện Tây Lăng diệt quốc không biết mọi người có biết hay không, trước khi Tây Lăng bị diệt, hoàng thành Tây Lăng xảy ra một trận ôn dịch." Tô Tuyệt cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Ôn dịch căn bản là giả, chân tướng thật sự là Bạch Thủy Lung hạ cổ độc. Độc mà lần này mọi người trúng và cổ độc ở trận ôn dịch có bảy phần giống nhau, lấy cổ độc làm chủ, lại gia thêm mấy thứ dược khác dược luyện thành."

Từng đợt tiếng ồn ào vang lên, phần lớn tầm mắt mọi người rơi vào người đang ngụy trang "Trưởng Tôn Vinh Cực".

Người giang hồ không chú ý quan tâm sự tình của quốc gia, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết gì. Huống chi ngày hôm qua lời nói và việc làm của Trưởng Tôn Vinh Cực và Trưởng Tôn Lưu Hiến đang trên lôi đài đều bị mọi người nhìn thấy, không biết thân phận của bọn họ cũng khó.

Trưởng Tôn Vinh Cực, đã từng là Võ vương của Tây Lăng, là phu quân của Bạch Thủy Lung.

"Theo như ý của Ngọc Phong trang chủ, người hạ độc là Bạch Thủy Lung, Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực có liên quan, Trưởng Tôn Vinh Cực lại là người của Ám Hoàng Các, vậy chủ mưu lần này chính là Ám Hoàng Các." Phùng Cẩm Hương không nhanh không chậm nói.

"Phùng cốc chủ gấp gáp phủ nhận quan hệ như vậy, ngược lại càng khiến người ta hiểu lầm." Tô Tuyệt giễu cợt nói.

Phùng Cẩm Hương kinh ngạc, "Ngươi xem bộ dáng của ta, giống như gấp gáp sao

"..." Tô Tuyệt bị vẻ mặt của hắn làm cho nghẹn họng.

"Hừ." Không nhìn tới Phùng Cẩm Hương, Tô Tuyệt nói tiếp: "Căn cứ điều tra cho thấy, Bạch Thủy Lung đã có thai năm tháng trở lên, cũng ở trong đại hội võ lâm hôm nay."

Những lời này nói ra, dĩ nhiên mọi người nhìn về phía những phụ nữ có thai kia, xì xào bàn tán.

"Khó trách đại hội võ lâm lần này tới nhiều phụ nữ có thai như vậy, hóa ra là vì che giấu..."

"Nói như vậy, chuyện hạ độc lần này, căn bản là sớm có mưu tính từ trước..."

"Cái này dễ thôi, đem tất cả những cô gái mang thai bị nghi ngờ bắt lại..."

"Trật tự." Lâm Vân Trùng nói c.

Tô Tuyệt nhìn về phía hắn, thái độ khiêm tốn ôn hòa ôm quyền thi lễ, sau lui về vị trí của mình.

Lâm Vân Trùng mỉm cười gật đầu, đứng lên nhìn Phùng Cẩm Hương, chậm rãi giải thích lời nói của hắn lúc trước, "Đúng như Phi Kính cốc chủ nói, thiên hạ đều biết Trưởng Tôn Vinh Cực và Bạch Thủy Lung là vợ chồng, chẳng qua đêm qua chính miệng Trưởng Tôn Vinh Cực đã nói qua, hắn và Bạch Thủy Lung đã sớm tách ra, không hề liên quan."

Phùng Cẩm Hương ha ha cười một tiếng, nói: "Từ lúc nào minh chủ võ lâm lại tin tưởng lời nói của những đệ tử ngoại môn tà phái này vậy."

Lâm Vân Trùng bình tĩnh lên tiếng: "Ta chỉ tin tưởng chứng cớ, dạy công đạo."

"Không biết là chứng cớ gì khiến cho Minh Chủ tin người trong Ám Hoàng Các, lấy ra cho chúng ta xem một chút, công đạo thì hãy để cho quần chúng chứng kiến xong rồi mới nói." Giọng nói của Phùng Cẩm Hương không nhanh không chậm, nội dung lời nói lại giống người gây sự.Die nd da nl e q uu ydo n

"Trưởng Tôn Vinh Cực đã đáp ứng tự mình nhận ra Bạch Thủy Lung." Lâm Vân Trùng nói.

Cho dù là  Phùng Cẩm Hương hay là những người khác, đều đưa mắt nhìn về một chỗ ngồi.

"Đây chính là trò hay mà chàng biên?" Cho dù bị trở thành huhng thủ trongvở kịch  trò chơi này, cũng không thấy Thủy Lung khẩn trương chút nào, cười như không cười nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực bên cạnh, giọng nói rất nhỏ chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực có thể nghe thấy.

Trưởng Tôn Vinh Cực cười với nàng một tiếng, mang theo một tia vô tội lấy lòng, "Làm trò trong làm trò, đây là trò mà Túc Ương sắp xếp, ta chỉ là sắp xếp diễn viên đi lên thôi."

"Chỉ là diễn viên ngươi sắp xếp diễn quá thật." Thủy Lung cũng sẽ không bị hắn lầm lộ đơn giản như vậy.

Nàng hồi tưởng lạ lời nói việc làm của Trưởng Tôn Vinh Cực sau khi đi tới Phi Kính Sơn Cốc, cùng với đã nói, kết nối tất cả kí ức liên quan lại, nàng phát hiện ra một tia nghi hoặc.

Hắn đã từng vừa khẩn trương vừa phiền não nói với nàng ——

"Nàng chỉ cần làm người xem cuộc vui, ta sẽ vì nàng đạo diễn ra vở kịch hay."

"Đừng để ta thất vọng."

"Ta chỉ sợ nàng bị thương."

"..."

Những thứ phải nhớ hôm nay thật ra thì đều là ám hiệu, ám hiệu nàng không nên bị diễn viên làm cho mê hoặc, sợ nàng bị diễn viên mê hoặc, bởi vì những việc làm của diễn viên mà thương tâm thương thân, lại khăng khăng không nói chân tướng cho nàng.

"Nếu như ta không nhận ra chàng, không cho chàng bất kỳ đường lui nào, có phải chàng sẽ tiếp tục ngụy trang không?" Giọng nói nàng đầy nghi vấn, vẻ mặt Thủy Lung lại mười phần chắc chắc.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy ánh mắt nàng không ngừng lóe lên cũng biết nhất định nàng đang suy tư, lúc này nghe nàng nói lại nhìn thấy nét mặt của nàng cũng biết căn bản không có biện pháp phủ nhận.

"Nếu như ta bị tên "Trưởng Tôn Vinh Cực" này lừa thật, " Thủy Lung hí mắt, giả thiết vấn đề này, khóe miệng cong lên thật sâu nhìn Thánh Tôn, nói thẳng: "Thật sự rất khổ sở."

Nhưng nếu Trưởng Tôn Vinh Cực thật phản bội nàng, nàng sẽ như thế nào?

Cái vấn đề này nàng lại không nghĩ tới đáp án.

Theo tính tình của nàng từ trước tới nay, đối với người phản bội nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng, nhất định sẽ trả thù đối phương, cũng sẽ không vì trả thù đối phương mà ảnh hưởng đến tâm tình và cuộc sống của mình.

Chỉ là vừa nghĩ tới trả thù Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng lại cảm giác có chút mờ mịt, rốt cuộc nên trả thù thế nào... Nên dùng tâm tình gì đi đối mặt.

Nàng không cách nào kết luận, chẳng qua nhất định khổ sở.

Loại chuyện như vậy có lẽ chỉ khi thật sự xảy ra mới có thể biết đáp án.

Một luồng hơi ấm chạm đến đầu lông mày, từ đầu lông mày nhẹ nhàng chuyển động xuống sống mũi, đôi môi, dưới cằm. Cuối cùng dừng lại ở dưới cằm, nâng niu trân quý.

Thủy Lung nâng lông mi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt lại thâm sâu của Trưởng Tôn Vinh Cực.

"Thật đáng chết." Hắn khẽ kêu một tiếng.

Lời này nàng nói, lại không giống như đang nói nàng.

Trưởng Tôn Vinh Cực nắm cằm nàng trong tay, giống như im lặng thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là một cái nhíu mày, nhưng mà nói một câu sẽ rất khổ sở..." Hắn nhẹ nhàng đung đưa cằm nàng, khẽ kéo gò má của nàng, hắn suy nghĩ, giống như ngắm một đóa hoa, dừng lại không tới ba giây, giọng nói có một tia bất mãn, "Ta cảm thấy lòng buồn bực, ta cảm thấy thiết kế cái lưới lớn này thật đáng chết."

Thủy Lung bị hắn chọc cười, nghiêng đầu thoát khỏi tay của hắn.

"Lưới lớn? Xem ra cho tới nay trực giác của ta cũng không sai, ngươi cũng đang tính toán ta?"

"Dùng từ tính toán này tì hơi quá." Trưởng Tôn Vinh Cực nói.

Vẻ mặt Thủy Lung giống như rửa tai lắng nghe.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, ánh mắt rời rạc chớp một cái, lập tức đổi lại vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngay cả lời nói của ta thật hay giả nàng cũng không phân biệt được thì khổ sở cũng đáng đời.”

Hắn vốn nghĩ như vậy, chẳng qua tận mắt nhìn thấy nàng, lại không thể làm được.

Thủy Lung nâng mi, không tức giận ngược lại còn cười, "Nói chuyện đương nhiên như vậy, thật ra thì trong lòng chàng lại lo lắng ta nhận lầm, nếu không với bản lĩnh của chàng, ngay cả giả bộ một người xa lạ cũng không ra được sao?"

"..." Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co lại.

Đúng như Thủy Lung nói, lấy bản lãnh của hắn muốn giả bộ một người, ngụy trang hoàn mỹ thành tính tình khác, dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng, lí trí của hắn lại không thể tỉnh táo, làm thế nào cũng vẫn cố ý lộ ra sơ hở trước mặt nàng, dùng ám hiệu nhắc nhở.

Hắn nhớ, nếu như lúc này A Lung vẫn không nhận ra thân phận hắn, vẫn hoài nghi hắn như cũ, cuối cùng thấy một màn mạc "Trưởng Tôn Vinh Cực" phản bội như vậy, vẻ mặt lộ ra một tia khổ sở, hắn còn có thể bình tĩnh tiếp tục ngụy trang hay không? Không làm được! Chỉ nhìn nàng tưởng tượng, cau mày, lòng hắn lại buồn bực muốn giết người!

Thật may là, A Lung của hắn đặc biệt thông minh như vậy, tình thâm ý nặngvới hắn như vậy, tuyệt đối sẽ không bị ngoại nhân mê hoặc.

"Lo lắng?" Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng cười một tiếng, dốc hết dịu dàng cười với Thủy Lung  một cái, "Cái này chẳng qua chỉ là sách lược của ta."

Thủy Lung chú ý thấy điều có thể làm mọi cô gái trong thiên hạ chìm đắm không phải vẻ mặt dịu dàng của hắn, mà là ánh mắt của hắn giống như đứa trẻ chuyện gì cũng làm được, ánh mắt dương dương đắc ý.

Nàng không nhịn được bị hắn cảm hóa, khóe miệng nâng lên một nụ cười thích ý, hứng thú hỏi: "Sách lược gì?"

Trưởng Tôn Vinh Cực giống như kẻ trộm không thành thật ngón tay di duyển xuống dưới cằm nàng, hai ngón tay đẹp lại nâng cằm dưới của nàng.

Động tác như thế thường thường xuất hiện ở những tên con nhà giàu làm trò đùa khuê nữ đàng hoàng, nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực làm được, lại là phong thái thanh nhã mê người.

Hắn lặng lẽ đến gần Thủy Lung, kề sát vào bên tai của nàng, giống như là đang muốn nói chuyện gì cực kỳ bí ẩn trọng đại.

"Sách lược nắm trong tay nàng." Giọng nói thật khẽ, khẩu khí ẩm ướt, tràn đầy từ tính, hấp dẫn dịu dàng lại nguy hiểm.

Thủy Lung liếc mắt, thấy khoảng cách quá gần, mắt mũi Trưởng Tôn Vinh Cực đang mờ tối, khóe miệng cong lên một phần đắc ý, trắng đen rõ ràng, bảy phần tình thế bắt buộc dịu dàng bá đạo.

"Nếu như nàng thật sự muốn nắm ta trong tay, sẽ phải làm để không bị ta phát hiện, nếu không cũng không cần làm..." Hắn chậm rãi nói đến đây, giọng nói âm trầm giống như hải yêu hấp dẫn. Một đôi mắt trong mờ tối càng làm cho người ta không thể rời mắt, sóng mắt như vệt nước biển sâu, làm cho người ta đắm chìm đến mức  hít thở không thông, "Những lời này, là A Lung dạy ta, ta vẫn nhớ."

Hô hấp của Thủy Lung cứng lại.

Trưởng Tôn Vinh Cực quay đầu, dung mạo bình thường lần nữa bại lộ đang dưới ánh mặt trời, ánh mắt tinh khiết như vậy, nụ cười vô hại như vậy, "Lấy lui làm tiến, thật thật mà cũng giả giả, A Lung cảm thấy, ta làm như thế nào?"Die nd da nl e q uu ydo n

"Được, rất tốt." Thủy Lung thật lòng tán thưởng.

Thật đúng là yêu, rất nhiều chuyện cách nhìn khác nhau kết quả sẽ không giống nhau.

Cho dù Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được nàng nói như vậy, lại không hề tức giận cảm giác, ngược lại không nhịn được buồn cười.

Bởi vì... Cho dù hắn tính kế bố trí thế nào, hắn đều vì nàng.

Có thể làm cho hắn phí hết tâm tư, giả bộ ngoan ngoãn khéo léo, ẩn nhẫn tiến lui, từ từ đi giành... Cũng chỉ vì nàng mà đi.

"Chẳng qua, ta cảm thấy..." Thủy Lung cười híp mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, "Ta đã sớm nói với chàng rồi, ta thích chàng, tại sao chàng còn phải mất công sức đi giành sự yêu thích của ta?"

Lông mày Trưởng Tôn Vinh Cực lơ đãng run lên.

Thủy Lung giống như không nhìn thấy, còn làm vẻ mặt nghi ngờ, nói tiếp: "Là hoài nghi ta nói dối, hay là bản thân mình không có tự tin? Đúng rồi, ta còn nhớ rõ trước kia chàng đã nói, lúc trước chàng tẩu hỏa nhập ma, tâm trí trạng thái quay ngược lại..." Nàng không để ý liếc liếc về Trưởng Tôn Vinh Cực, "Ta đã sớm phát hiện tính tình của chàng có thay đổi lớn, chẳng lẽ là khôi phục? Lời nói lúc trước còn nhằm vào "Trưởng Tôn Vinh Cực", đây chẳng lẽ là ăn..." Dấm?

Phanh ——

Một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời của Thủy Lung.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nhìn về phía người bị hắn một đánh một chưởng, "Lén lén lút lút làm gì."

Người kia nằm trên đất người nọ căn bản là không thể nói chuyện, chỉ có thể khạc máu.

Trưởng Tôn Vinh Cực không để ý tới nữa hắn, quay đầu lại nhìn Thủy Lung, vẻ mặt lạnh nhạt lại tinh khiết thuần lương, "Hửm?"

Vẻ mặt như vậy, như muốn hỏi "Lúc nãy nàng đang nói cái gì? Ta không nghe rõ ".

Thủy Lung mỉm cười nói: "Nên xem cuộc vui."

Trêu chọc mèo quả nhiên là hoạt động làm cho người ta cả người vui vẻ.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hắn dương dương đắc ý, trong đầu nàng tự nhiên lại hiện lên hình ảnh một Đại miêu đầu to đang dựng thẳng lỗ tai, một đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, miệng mím thành một đường dài như nhân vật trong phiên bản Q*, sau đó không khỏi muốn trêu chọc lại trêu chọc, đả kích lại đả kích hắn.

*Phiên bản Q: Trên Baidu giải thích là một dạng truyện tranh phóng đại nhân vật. Hình vẽ các nhân vật đều có tỉ lệ khác thường đầu to, thân nhỏ, mắt to, miệng mũi nhỏ xinh. Ukm, mình thấy giống như hình Chibi ấy. Hi.

Chẳng qua, không thể trêu chọc quá đáng, nổi giận là không tốt.

Nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nói rõ tất cả, càng không phải thời cơ tốt.