Chương 182: Đêm Khuya Vào Phòng

Thủy Lung tiêu hủy tờ giấy cầm trong tay, cười nhạt với Mộc Tuyết: “Không sao.”

Mộc Tuyết nhìn kĩ sắc mặt của nàng, giống như lời nàng nói, vẻ mặt bình bình tĩnh tĩnh như không có chuyện gì. Nhưng, Thủy Lung biến sắc trong chớp mắt, Mộc Tuyết không bỏ lỡ. Việc này khiến Mộc Tuyết hiểu, không phải Thủy Lung không để ý chuyện lần này.

“Lung tỷ tỷ, tỷ định làm gì?” Mộc Tuyết không nhịn được hỏi.

Cho tới nay, Lung tỷ tỷ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Võ vương gia, hiện tại, cuối cùng cũng có tin tức của vương gia, Lung tỷ tỷ sẽ làm thế nào đây?

Thủy Lung cười mà không nói, sóng mắt khẽ chớp động, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Mộc Tuyết đợi một lúc, lại nói: “Lung tỷ tỷ không thích hợp lặn lội đường xa.”

Thủy Lung nói: “Phi Kính Thiên Sơn không tính là xa.”

Ý tứ là quyết định đi! Mộc Tuyết nghe ra ý phía sau lời nói của Thủy Lung, vẻ mặt rầu rĩ, do dự.

Không biết nên khuyên Mộc Tuyết đừng đi, hay là ủng hộ nàng đi tìm người.

Một tay khoát lên đầu nàng, nhẹ nhàng vỗ một cái, Thủy Lung cười khẽ: “Suy nghĩ nhiều làm cái gì.”

Lẽ nào chuyện này không nên nghĩ nhiều? Mộc Tuyết bất đắc dĩ.

Mỗi lần đều như thế này, rõ ràng là chuyện liên quan đến Lung tỷ tỷ, Lung tỷ tỷ lại luôn bình tĩnh hơn người bên cạnh.

“Nghỉ ngơi đi.” Thủy Lung nói.

Mộc Tuyết nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là không còn sớm. Quả thật, không phải thời gian thích hợp để nói chuyện, liền gật đầu.

Mộc Tuyết nhìn bóng lưng Thủy Lung khuất sau cánh cửa, đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Thủy Lung.

“Phi Kính Thiên Sơn…” Thủy Lung ngồi xuống ghế dựa, chống cằm suy nghĩ.

Phi Kính Thiên Sơn là thánh địa của võ lâm giang hồ. Mỗi lần tổ chức đại hội võ lâm đều tiến hành ở đó, lựa chọn minh chủ võ lâm cũng tổ chức tại đấy.

Nàng nhớ, đại hội võ lâm sắp được tổ chức, địa điểm cử hành chính là Phi Kính Thiên Sơn.

Nàng không có ý định tham gia sự kiện náo nhiệt lần này, nhưng hiện tại không cần đắn đo nữa rồi.

Đêm khuya, Thủy Lung sắp xếp lại ý nghĩ, liền xoay người đi vào bên trong cởi áo đi ngủ.

Trên mái ngói xanh của phòng nàng, Đầu Hói một thân đen kịt đứng hòa mình vào trong bóng tối, đôi mắt cá chết nhắm như không nhắm, bất cứ lúc nào cũng quan sát tình huống xung quanh.

Một trận gió đêm thổi tới, khiến Đầu Hói rùng mình một cái, lẩm bẩm ngâm nga hai tiếng.

Đột nhiên, mắt cá chết của nó trừng lớn, biến thành đôi mắt cá chết lồi, cái miệng đỏ sậm há lớn, giống như muốn thét chói tai.

Hình tượng này, hình tượng này giống hệt hoàng hoa khuê nữ thấy hái hoa tặc xuất hiện trong phòng vào nửa đêm.

Nếu lúc này có người nhìn thấy một màn này, nhất định cảm thấy vô cùng buồn cười mà quái dị, nhịn không được giật mình lại buồn cười.

Hiện tại có một người nhìn thấy, nhưng phản ứng của hắn không giống người bình thường.

Hắn đưa tay, bóp mỏ Đầu Hói.

Tiếng thét chói tai của Đầu Hói cứ như vậy bị bóp nghẹn, vừa lên cuống họng liền nuốt vào bụng, đau khổ đến mức lông chim đều dựng đứng lên.

“Nếu kêu lên.” Thánh tôn nghiêng người đến gần Đầu Hói, không chút để ý tới hành động uy hiếp một con chim này có bao nhiêu buồn cười. Cố ý đè thấp giọng, âm thanh từ tính sâu thẳm: “Nướng mày.”

“…” Cả người Đầu Hói cứng ngắc, anh dũng duy trì hình tượng mặt đơ và mắt cá chết.

Thánh tôn nhìn nó ba giây, lúc thả mỏ chim ra, lấy khăn lau tay, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ của Đầu Hói, khiến Đầu Hói ủ ê đau khổ, trong lòng bi phẫn không thôi…

Nó bẩn sao? Nó rất dơ sao? Mỗi lần ăn xong thứ gì đó, nó đều rửa miệng sạch sẽ mà! Người đàn ông này cũng là sinh vật đáng ghét, vả lại, sao mùi vị của người đàn ông này giống nam chủ nhân quá vậy?

Đáy lòng Đầu Hói vô cùng sôi nổi, mặt ngoài vẫn duy trì bộ dạng bị đơ, ánh mắt gợn sóng không hoảng sợ.

Thánh tôn lau tay xong thì vất khăn đi, vừa khéo khăn tay rơi trúng mặt Đầu Hói.

Xoạch!

Đầu Hói cứng ngắc không nhúc nhích, trong lòng nghẹn muốn chết, sững sờ không dám làm rớt cái khăn trên đầu.

Ước chừng năm giây sau, Đầu Hói không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới chậm rãi, thật chậm lắc lắc đầu chim. Tựa như cảm nhận được không có chuyện gì khác, động tác của nó liền mạnh hơn, dùng sức lắc đầu chim ——

‘Răng rắc’ —— Tiếng vang rất nhẹ.

‘Cô ~’ Hơi thở mỏng manh, than khóc.

Khăn rơi xuống, cổ của Đầu Hói, hình như vẫy hơi mạnh…

Đầu Hói cứng đờ nghiêng người ngã xuống, cánh run rẩy khẽ vỗ, thoạt nhìn có vẻ giống người chết.

Nó quyết định, về sau nhìn thấy đàn ông này, nhất định phải né tránh, tựa như né tránh nam chủ nhân. Bởi vì nhìn thấy bọn họ, nó liền xui xẻo, thật xui xẻo!

Lúc này, thánh tôn hư hỏng đang bị Đầu Hói kết luận, trèo cửa sổ lẻn vào khuê phòng của người ta.

Hai ngọn nến trong phòng còn đốt, ánh mắt lờ mờ đủ để thấy tình hình bên trong căn phòng.

Mắt thánh tôn có thể nhìn rõ trong đêm, hắn ngồi xổm trên bệ cửa sổ nhìn sơ cảnh tượng bên trong, kế đó, tầm mắt dính tại giường ngủ. Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, im hơi lặng tiếng đi tới bên giường.

Bởi vì Thủy Lung đi ngủ không có hạ màn giường xuống, đã để cho thánh tôn ở đằng xa nhìn rõ dáng ngủ của nàng.

Hắn liền đứng cách đó không xa, không nhúc nhích nhìn, không nói lời nào chỉ đứng xa mà nhìn.

Xem chừng ba phút. Tiếp đó, hắn hơi chao đảo, giống như mới bừng tỉnh, đi về phía Thủy Lung.

Đứng trước giường, thánh tôn giơ tay nhẹ nhàng hạ màn giường xuống, mới thả xong một bên, vừa định thả luôn bên còn lại thì không nhịn được ngừng động tác.

Ngón tay, không nhịn được đưa về phía mặt người trên giường, đầu ngón tay và gò má chỉ cách một tấc.

“…” Không có bất kì âm thanh nào, nhưng mắt thường có thể nhìn được cổ họng hắn chuyển động.

Đáng tiếc, không ai nhìn thấy màn này, ánh sáng mờ mờ trong phòng giống như cảnh nền u tối, bởi vì hai người ở bên trong mà ấm áp. Chàng trai áo trắng khom người tới gần cô gái ngủ say, khoảng cách hai người gần như vậy, vậy mà da thịt không hề đụng chạm.

Hắn cực kì khát khao được chạm vào người trên giường, nhưng hắn cũng rất rất xem trọng người ở trên giường… Nếu có người thứ ba ở trong phòng, nhất định sẽ có suy nghĩ này.

Bởi vì khát vọng cho nên không kiềm chế được, bởi vì quý trọng nên mới sợ đụng vào.

Hai ý nghĩ mâu thuận, thánh tôn vẫn duy trì động tác này, liền giằng co một lúc.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hửm?” Giọng nói mềm nhẹ của cô gái, không có thanh âm khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ.

Thánh tôn nhìn cô gái trên giường dần mở mắt, sóng mắt không chút sợ hãi, rõ ràng phản chiếu ảnh ngược của mình.

Giống như bị ánh mắt kia mê hoặc, lỗ tai thánh tôn cũng mất đi tác dụng, căn bản không nghe rõ Thủy Lung nói gì, cuối cùng, ngón tay còn đang do dự trong không trung rơi vào gò má nàng.

Mặt nạ da người do Nhàn công tử làm đúng là hoàn mỹ trong hoàn mỹ, ngay cả độ ấm của cơ thể người cũng lộ ra. Nhưng thánh tôn cảm thấy chưa đủ, cảm thấy lớp mặt nạ da người này thật giả tạo, ngón tay hắn tự nhiên trượt xuống chỗ nối tiếp của mặt nạ.

Không chỉ vậy, cả người càng tiến gần Thủy Lung hơn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng khiến người ta cảm nhận được cưỡng ép thẳng thắng, cộng với cuồng nhiệt không kiềm hãm được.

Thủy Lung để mặc cho hắn tới gần, không hề có ý phản kháng.

Nụ cười của nàng đối với thánh tôn mà nói là một loại mê hoặc vô cùng. Giống như lưỡi dao cắt đứt lý trí, từng chút cọ sát cứt đứt dây thần kinh kiên cường của hắn, làm cho hành vi của hắn vượt quá phạm vi lý trí.

Một mặt hắn vui mừng vì nàng buông thả, một mặt lại tức giận nàng tùy tiện.

Thời gian hai người bọn họ ở chung rất ngắn ngủi, mặc dù hắn biểu hiện yêu thích rất rõ ràng, nhưng nàng chưa từng cho hắn đáp án rõ ràng, vì sao có thể để hắn tùy ý gần gũi, thân mật đến mức này?

Nếu hôm nay, người vào đây không phải hắn, nàng cũng sẽ như vậy sao?

Hay là, nàng vì hắn giống với tên Đại Miêu kia, lại xem hắn là kẻ thế thân, cho nên mới thả lỏng?

Lòng thánh tôn giống như cuộn len vướng víu, lại còn bị con mèo đùa giỡn, khiến cuộn len rối thành một đoàn. Nhưng, mặc kệ trong bụng có bao nhiêu thắc mắc và xoắn xuýt, hành động của hắn vẫn tiến hành rất tự nhiên. Phần quan trọng của ý thức đã bị cô gái trước mắt chiếm giữ.

Giờ phút này, hắn thầm nghĩ gần gũi nàng, chạm vào nàng, muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa, gần hơn nữa.

Về phần vấn đề có gan quấy nhiễu hay không, để sau đi!

Cuối cùng, mặt của hai người cũng chạm nhau.

Nói chính xác hơn là, mặt nạ của hai người chạm vào nhau.

Một bên là mặt nạ da người, bên kia bị mặt nạ màu vàng kim ngăn trở.

“…” Thánh tôn tỉnh táo lại.

Thủy Lung nhìn đôi mắt thánh tôn gần sát mặt mình, thấy đôi mắt tinh khiết kia không hề che giấu ảo não và xoắn xuýt, cùng với một chút ngây ngô.

“Phốc.” Thủy Lung phun cười, sau đó liền cười không ngừng: “Ha ha…”

Thân thể Thủy Lung cười đến run rẩy, vỗ vỗ đầu vai thánh tôn: “Đồ ngốc.”

Lúc này, thánh tôn ngốc nghếch vẫn im lặng.

Thủy Lung dùng tay chống lên vai hắn, đẩy nửa người hắn đứng lên, bản thân cũng ngồi ở trên giường, nụ cười còn chưa biến mất nhìn thánh tôn.

Thánh tôn đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nàng cố tình mê hoặc ta?”

Giọng điệu này, nghe giống như hắn mới là nạn nhân, làm như hắn bị uất ức.

Thủy Lung khoanh tay, híp mắt theo dõi hắn: “Nửa đêm lén vào phòng người khác, ngươi còn lý luận?”

“Ta có gõ cửa.” Thánh tôn trợn mắt nói dối.

Thủy Lung như cười như không: “Sau đó đi vào bằng cửa sổ à?”

Thánh tôn thấy lừa gạt không được, liền nói: “Nàng không ngủ!”

“Giọng điệu này của ngươi là sao hả?” Giống như nàng làm chuyện cực kì ác độc vậy.

Thánh tôn nói: “Hiện giờ, nàng nên ăn ngủ ngủ được, chuyện gì cũng đừng nghĩ.”

Thủy Lung còn chưa trả lời, hắn lại nói: “Lúc nên ngủ thì không ngủ, ngủ thì không kéo màn xuống, gió thổi thì làm sao bây giờ?”

Giọng nói của hắn quá dễ nghe, cực kì dịu dàng, êm dịu say lòng người, khiến người ta hận không thể sa vào lòng hắn.

Thánh tôn đến gần, tự nhiên ngồi bên cạnh nàng, nhìn Thủy Lung, ánh mắt không hề che giấu, nhỏ giọng nói: “Bởi vì có tâm sự à?”

Nụ cười nhàn nhạt của Thủy Lung biến mất, sóng mắt long lanh: “Dường như ngươi biết được chuyện gì thì phải?”

Thánh tôn nói: “Ta biết, nàng đây là nhớ đàn ông.”