Cây cỏ khô héo, lá rụng bay tán loạn lộ ra không khí có vài phần hiu quạnh của mùa thu.
Có lẽ trong mắt người khác, mùa thù là mùa thu hoạch, mùa quý báu, khiến mọi người vui mừng. Đối với dân chúng Tây Lăng mà nói, chỉ có thất vọng cùng thê lương.
Quý Tư Duyên lên đường đi Lâu Dương, Lâu Dương phái người tới dùng thủ đoạn vang dội cô lọc chiếm lấy những nơi dồi dào của Tây Lăng, vứt bỏ những nơi hỗn loạn không chịu nổi, bỏ mặc dân chúng sống chết, nghèo khó.
Đương nhiên, biện pháp này khiến cho dân chúng bị vứt bỏ phẫn hận, đáng tiếc sức lực của bọn họ quá nhỏ bé, không thể làm gì con quái vật Lâu Dương này. Trải qua một thời gian, ở Tây Lăng bắt đầu có khởi nghĩa, nhưng đều bị quân đội đàn áp xuống.
Nói chung, Tây Lăng loạn đến mức phải mất sáu tháng mới dần bình ổn lại, quốc thổ Tây Lăng bị Lâu Dương chiếm hữu, một ít địa phương bị vứt bỏ ở ngoài liền trở nên hỗn loạn.
Những nơi không có chủ này, người giang hồ rất thích lui tới, không có hoàng quyền trật tự, không cần để ý nha môn, chỉ cần có thực lực mới có quyền lên tiếng.
Muốn sinh tồn là bản năng của con người, lúc bị giày vò, con người sẽ tìm biện pháp để được sống tiếp, yên ổn. Dù cuộc sống có gian khổ, sống bần cùng cũng được.
Thời gian dần trôi qua, chờ khi dân chúng Tây Lăng biết nguyên nhân Tây Lăng bị loạn, lúc người dân ở biên giới bừng tỉnh, liền phát hiện nơi bọn họ sinh sống, bất tri bất giác trở thành ‘giang hồ’, thỉnh thoảng còn thấy con gái giang hồ hành tẩu.
Từng tòa sản nghiệp dựng lên, các đồ đằng của đại môn phái mọc lên, cũng có người che giấu thân phận. Theo thời gian trôi qua, bởi vì quốc gia bị loạn cộng thêm một ít người có thù oán với nhau cùng gặp nạn chung một nơi, cuối cùng dần dần khôi phục lại vẻ sôi động và náo nhiệt.
Nhưng cái loại giang hồ náo nhiệt này cùng với việc quốc gia, thành trấn quản lý tự nhiên không giống nhau.
Nói tới giang hồ, không thể không nhắc tới chuyện giang hồ rung chuyển trong mấy ngày gần đây.
Trường Nhạc Cung lại nổi lên, người của Quỷ Môn xuất hiện ở Trung Nguyên, Đại hội võ lâm mười năm một lần sắp đến. Khiến người ta chủ ý nhất là, Phong Thánh Tôn trong truyền thuyết thăng tiên xuất hiện ở giang hồ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, khiến người ta chỉ nghe kể lại, không thấy người đâu.
Song, nhân vật có thể giậm chân một cái khiến giang hồ chấn động như hắn, một khi xuất hiện, giang hồ chắn chắn sẽ có chuyện gà bay chó sủa.
Lần này, chính là như thế.
Thập Tự Môn có tên tuổi lẫy lừng trong giang hồ, một đêm bị diệt môn. Nghe ám vệ giang hồ truyền lại, khiến người nghe sợ vỡ mật chính là môn phái sát thủ chỉ bị một người tiêu diệt.
Người còn sống tận mắt chứng kiến, kể lại chuyện mắt thấy tai nghe, thân thể cũng không nhịn được run lên, không nén được nỗi sợ và vẻ mặt vặn vẹo.
Hiện tại, người chứng kiến còn sống sót này đang ngồi trong Thập Lưỡng Tửu Gia ở Bắc Phong Lĩnh, bắt đầu khoe khoang hiểu biết của gã với mọi người.
Bắc Phong Lĩnh nằm ở hướng đông bắc, nói tới Bắc Phong Lĩnh thì không thể không nói tới Ngõ Đào Hoa. Ngõ Đào Hoa này không phải ngõ hẻm nhỏ thật, mà là một mảnh rừng đào. Bên trong rừng đào có bố trí cửu chuyển bát loan đường, đến mùa hoa đào nở rộ, người đi bên trong con đường đó tựa như đi giữa tiên cảnh.
Nhưng, Ngõ Đào Hoa này cũng chỉ là vật làm nền thôi. Nhân vật chủ yếu là ở trong Ngõ Đào Hoa, đó chính là Thập Lưỡng Tửu Gia.
Thập Lưỡng Tửu Gia được người nhà họ Cam truyền từ đời này qua đời nọ, chuyên chưng cất rượu để bán, nghề phụ là buôn bán tin tức. Mặc kệ bọn họ bán rượu gì cũng đều giá mười lượng, thu tiền cũng chỉ lấy mười lượng, bất kể là mười lượng bạc hay mười lượng vàng, hoặc là mười đồ vật, những thứ này đều không nhất định.
Vị trí Thập Lưỡng Tửu Gia đãi khách rất lớn — có thể không lớn được à, trang trí lộ thiên, trên mặt đất bày bàn ghế, tảng đá cũng có thể ngồi. Bảng hiệu Thập Lưỡng Tửu Gia treo ngoài phòng gỗ, căn bản không phải để khách vào ngồi.
Lúc này, có vài người ngồi ngoài trời, trong đó có một gã đàn ông gầy nhỏ uống rượu, tập trung tinh thần khoe khoang: “Ngày đó, ta có hẹn với người khác ở Vũ Trúc Lâm để đấu võ, đứng dưới ánh nắng chói chan một lát, ta liền tìm một bóng râm trú nắng… Đúng lúc này!” Vẻ mặt gã chợt biến đổi, giống như hí kịch, vừa nặng nề nhớ lại cảnh tượng ngày đó, hai mắt mở to, hai vai run rẩy, giống như nhìn xuyên qua hư ảo, thở than nói: “Đinh linh, đinh linh… Ta nghe thấy có tiếng chuông bạc, giống như ma âm nhiếp hồn.”
“Ta giật mình bừng tỉnh, sau đó liền thấy được… Thấy được…” Không biết có phải có tình khơi gợi hứng thú của mọi người hay là diễn quá nhập vai.
Hứng thú của mọi người ngồi nghe gã kể chuyện đều bị lôi kéo, có người không nhịn được nhỏ giọng thúc giục: “Nhìn thấy cái gì? Nói mau đi, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Người gầy nhỏ nói: “Ta thấy một cỗ kiệu, khiêng một người nào đó, kiệu thuận gió mà đi. Trong truyền thuyết ai thường ngồi trong kiệu, ta không thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ thấy hắn mang mặt nạ màu vàng.
“Là Kiền Khôn Kim Diện, có thần kỳ như vậy hay không? Bên trong có tất cả biến hóa?” Mọi người không nhịn được hỏi.
Người thanh niên gầy nhỏ không kiên nhẫn nói: “ Cách một tầng vải sa mỏng, lại ở xa như vậy, sao ta thấy được chứ!” Sau đó nói tiếp: “Đừng xen mồm, để ta nói! Lúc đó ta nghĩ, đây là môn phái nào, ban ngày ban mặt mà dám gây chuyện lớn như thế. Tiếp đó liền thấy người kia xuống kiệu…”
Người thiếu niên kể chuyện hết sức sinh động, nhất là ‘biểu cảm xuất sắc’ của gã khiến người khác phải chú ý.
Từ chuyện gã kể, mọi người không nhịn được tưởng tượng ra một bức tranh sinh động — Một chàng trai ngồi kiệu tới, một mình xuống kiệu lững thững đi vào rừng, tìm ra địa điểm ẩn nấp của Thập Tự Môn, một người giết sạch bọn chúng.
“Ban ngày giết người không giống như ban đêm, ta thấy rất rõ ràng, lấy thân pháp của sát thủ Thập Tự Môn xưng bá, ở trước mặt hắn tựa như đứa trẻ không chút sức phản kháng.”
“Cái này cũng thật quái! Đánh không lại thì bọn họ không biết chạy à? Chỉ cần mạnh ai người đó chạy…”
“Xưa nay, Thập Tự Môn rất đoàn kết, vả lại theo ta thấy, hình như bọn họ phải bảo vệ vật gì đó.”
“Thánh tôn rất hiếm khi xuất hiện, cũng không biết bộ dạng thật của hắn như thế nào, thật muốn tận mắt nhìn thấy.”
“Nói không chừng ngươi từng gặp rồi, nhưng bản thân lại không biết.”
“Thánh tôn, đó cũng chỉ là một lão già thăng tiên thôi mà…” Một giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên, lơ đãng mang theo chút bực bội: “Ta nói Đỗ Đan, ngày nào ngươi cũng ở đây nói khoác, ngươi nói không chán, ta nghe cũng phiền. Mau đổi chuyện khác đi, hoặc là đừng kể nữa. Bằng không ta không cho ngươi ở lại tiệm rượu nữa.”
Xoẹt một cái, một bóng dáng màu xanh đậm xuất hiện trước mắt mọi người. Tay nàng chống tại mép bàn chỗ người thanh niên gày nhỏ đang kể chuyện, mắt liếc qua gã.
Bản thân đang ở trên địa bàn của người khác, phải dựa theo quy củ của người ta: “Dạ. Cam tiểu thư.”
“Ta thích ngươi gọi là bà chủ Cam.” Diện mạo cô gái xinh đẹp, nụ cười giống như hoa đào nở, khiến người xem choáng ngợp, si mê.
Cô gái không dừng lại ở trước bàn của Đỗ Đan bao lâu liền xoay người đi về phía trước vài bước, lại đến một bàn khác, đem bình rượu bằng sứ đặt xuống, cười ngọt ngào nói: “Khách quan, rượu của ngài.” Mắt nàng lưu luyến liếc nhìn bụng của vị khách kia: “Rượu này do ta cất, người có thai uống cũng không sao. Sẽ không buồn nôn, khách quan từ từ thưởng thức.”
“Được.” Trả lời nàng ta là âm thanh uyển chuyển, mềm nhẹ, thuần túy êm tai đến cực điểm.
Mọi người ngồi ở đây không nhịn được liếc nhìn về phía giọng nói kia, muốn nhìn xem cô gái có giọng nói dễ nghe như vậy có dáng vẻ như thế nào.
Liếc mắt nhìn rõ người, mọi người không khỏi kinh diễm, thầm nghĩ tại sao trước giờ mình không phát hiện ra vị mĩ nhân này — Da dẻ cô gái trắng mịn, cặp chân mày tinh tế, xinh đẹp, dung mạo thoát tục, làm người ta nhìn thấy không khỏi sinh ra lòng thương tiếc, hận không thể đem nàng ôm vào ngực để yêu thương.
Cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu lam, quần áo rộng thùng tình vẫn khó che được cái bụng hơi nhô lên của nàng, để người ta biết cô gái này đang có tin vui.
Khí chất của nàng rất đặc biệt, trang phục không giống người giang hồ, là tiểu thư nhà quan. Nhưng mỗi động tác lại phóng khoáng, vui mắt vui tai, không rụt rè giống các cô tiểu thư khuê các.
Khi không cẩn thận nhìn vào con ngươi của cô gái đó, lúc nhìn thẳng vào mắt nàng, con ngươi đen nhánh, cứng cỏi, nguội lạnh hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt, khiến người ta không khỏi sửng sốt.
Cô gái này, rất đặc biệt.
“Giọng nói của nàng thật dễ nghe.” Mắt bà chủ Cam sáng lên, cười tủm tỉm: “Ta thích giọng nói của nàng, cũng hi vọng nàng thích rượu ta chưng cất, đến lúc đó có thể tìm ta mua.”
“Đúng rồi, ta tên Cam Mộc Điềm.”
“Bạch Nha.” Cô gái cũng cười tủm tỉm nói.
Nụ cười đồng dạng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, trái lại có vài phần u buồn, khiến người ta cảm thấy cô gái này không nên yếu ớt như vậy.
Nhưng, lúc này mọi người không có tâm tư quan sát dung mạo của nàng, bọn họ cảm thấy tên nàng thật kì quặc – Bạch Nha.
Nếu tên này không phải giả, như vậy cha mẹ của cô gái này có cái gì tâm mà đặt tên con gái mình như vậy!
“Bạch Nha? Được, ta nhớ rồi.” Cam Mộc Điềm không chút hoài nghi, cười xoay người rời đi.
Còn Bạch Nha… Cũng chính là Thủy Lung lấy trộm tên của con thú cưng ở kiếp trước của mình, bình tĩnh bưng ly rượu sứ men xanh thưởng thức, ngồi chung nàng còn có Mộc Tuyết và Nhàn công tử rót rượu, chậm rì rì nhấm nháp.
Mát lạnh sướng miệng, vương lại hương thơm ở kẻ răng, không một chút kích thích, đúng là rượu dành cho phụ nữ có thai uống. Không gắt một chút nào, cũng không làm người ta có cảm giác buồn nôn, khó chịu.
Mộc Tuyết định kiểm tra một phen, ai dè Thủy Lung liền uống, bất đắc dĩ liếc nàng một cái, cũng bưng ly rượu lên hớp một ngụm.
Rượu của Thập Lưỡng Tửu Gia ở Ngõ Hoa Đào thật ngon, được mấy đời người thừa nhận.
Mặc dù rượu ở thành Nam Vân cũng ngon, nhưng uống rất kỳ lạ. Nếu đem phương pháp chế biến đưa cho nhà họ Cam, nhất định họ có thể nắm giữ đúng cách, đồng thời còn học một biết ba.
Cam Mộc Điềm đến chỉ là một khúc nhạc đệm, không hề ảnh hưởng gì đến sự nhàn nhã của mọi người. Trong chốc lát, lại có người nói tới chuyện náo nhiệt gần đây ở giang hồ. Từ miệng bọn họ, chuyện được nhắc nhiều nhất chính là thánh tôn Trường Nhạc Cung Ám Đế Ngõa Thứ…
Mấy người này chắc thuộc môn phái nào đó, Thủy Lung biết không ít tin tức từ tổ tình báo, cũng phát hiện rất nhiều thế lực giang hồ và các quốc gia triều đình có mối liên quan chặt chẽ. Cảm thấy giang hồ to lớn rất phúc tạp, thậm chí còn muốn vượt qua một đất nước.
Cái này gọi là ở đâu có người, nơi đó chính là giang hồ. Có thể thấy được giang hồ mới là vũng bùn lớn nhất trên đời này.
Từ đó, Thủy Lung cũng biết, hiện nay, địa vị giang hồ cao nhất thuộc về Thăng Tiên Phong Thánh Tôn và Ám Đế.
Đây không phải nói hai người này chính là nhân vật lợi hại nhất trong giang hồ ư?
Nếu bàn luận về người lợi hại, thế hệ trước như sư phụ của Nhàn công tử Tiền Quỷ Y, như Nam Tầm Tung Tích Thủy Bán Tiên… Người nào không phải nhân vật vang dội, lợi hại một thời. Nhưng phần lớn đều đã quy ẩn, không để ý sự đời, không xuất hiện trước người khác, cũng không biết còn sống hay chết. Bởi vậy, bọn họ tự nhiên bị loại trừ khỏi thời đại này.
Sắc trời dần tối, thái dương rơi về phía tây, để lại một mảnh ánh sáng mờ màu đỏ vàng.
Thập Lưỡng Tửu, mỗi người một ly rượu liền uống xong.
Thủy Lung đặt ly rượu xuống, đứng lên đi về hướng rừng đào.
Mộc Tuyết và Nhàn công tử đi bên cạnh nàng.
Ba bóng dáng biến mất trong rừng đào, người khác chỉ biết bọn họ đi, nhưng không ai biết đám người Thủy Lung muốn đi đâu.
Một gian nhà, một hồ nước, đình tạ thủy lâu, guồng nước đem nước trong hồ vén lên rồi hạ xuống, phát ra âm thanh thanh thúy của nước. Nắng chiều soi chiếu tạo một tầng ánh sáng long lanh, toàn bộ như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Thủy Lung nhẹ nhàng đạp lên mặt nước, bước vào tiểu lâu, liếc mắt liền nhìn thấy Cam Mộc Điềm đang nằm ăn điểm tâm trên tháp mềm.
“Ngươi sớm đoán được ta sẽ đến?” Thủy Lung đứng trước mặt nàng ta hỏi.
Cam Mộc Điềm nghe lời nói thản nhiên của nàng, cười nói: “Thiên Diện Quỷ Y không phải loại người nhàn nhã đến quán rượu của ta uống rượu.”
Nhàn công tử nghe danh hiệu của mình, liền đứng dậy, sờ sờ mũi: “Chính là ta bại lộ?”
“Bị ngươi lừa vài lần, sao ta có thể không nhận ra ngươi?” Cam Mộc Điềm oán hận nói.
Dựa theo quy củ Thập Lưỡng Tửu Gia, bán cho khách chính là bán Thập Lưỡng Tửu.
Năm đó, Nhàn công tử dựa vào công phu dịch dung của mình, thay đổi mặt mũi mới tới quán rượu, một người mua hơn mười lượng, sau đó còn chạy tới trước mặt Cam Mộc Điềm nàng lắc lư, khoe khoang, xấu xa chế giễu nàng.
Nhàn công tử liếc nhìn Mộc Tuyết một cái, nói với Cam Mộc Điềm: “Ngươi đừng có phá hủy danh tiếng của ta, hết thảy đều do ngươi tài nghệ không bằng người ta. Huống chi, vì chuyện này, vị kia của ngươi cũng đến tìm ta quấy rầy không ít.”
Cam Mộc Điềm khẽ hừ một tiếng, không có bắt chẹt chuyện này nữa, rất nhanh liền khôi phục gương mặt tươi cười, nói: “Các ngươi đến mua tin tức gì?”
“Mọi chuyện về Bắc Vũ Hải Thất Môn.” Thủy Lung nói.
“Ớ!” Cam Mộc Điềm kinh ngạc, một khắc sau, muốn che giấu cũng không che giấu. Nhìn vào ánh mắt cười như không cười của Thủy Lung, nàng ta cười giả lả, thản nhiên nói: “Ta nghĩ nàng đến mua tin tức của Trưởng Tôn Vinh Cực.”
Những lời này chứng tỏ nàng ta đã đoán ra được thân phận thực sự của Thủy Lung.
“Ngươi biết?” Thủy Lung thản nhiên hỏi ngược lại.
Ý này chính là nói, nếu ngươi biết, ta liền mua tin tức.
“Không biết.” Cam Mộc Điềm xòe hai tay: “Cho nên ta suy đoán, các ngươi lần này tới đây chỉ là công cóc.” Nàng ta liếc mắt nhìn Nhàn công tử một cái.
Nhàn công tử nói: “Chuyện đã qua nhiều năm, con gái đúng là phái mang thù.”
Sau khi hắn nói xong những lời này, hoàn toàn quên mất ba người trước mặt đều là nữ. Đắc tội ba người cùng một lúc.
Cam Mộc Điềm đem tầm mắt đặt lên người Thủy Lung, lơ đãng thu lại nụ cười: “Xem ra các ngươi có chuẩn bị mà đến, chuyện tình của Bắc Vũ Hải Thất Môn, ta biết rất ít. Nhưng, giá tiền…” Nàng ta cố ý dừng một lúc, khơi gợi hứng thú của người khác, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ba người, liền nhụt chí, chậm rãi nói: “Ta muốn mười Kim Ti Xà Thảo.”
“Có thể.” Thủy Lung đáp ứng.
Cam Mộc Điềm cười nói: “Sảng khoái.”
Nhàn công tử thầm khinh bỉ trong bụng: Có thể không sảng khoái à, hiện tại trên đời này có ai không biết thành Nam Vân là cái phễu chứa vàng, chỗ nào không là bảo chứ???
“Được, tặng kèm nàng một tin nữa: “Năm đó, thành Kỳ Dương bị ôn dịch là do tỳ nữ bên cạnh Chu Giáng Tử, Duẫn Nhi làm. Tỳ nữ kia vốn là do trang chủ Diệp Thiên Long của Ưng Dực Sơn Trang giả trang, sở trường của hắn ta chính là Lui Cốt Công.” (*)
(*) Võ công làm xương nhỏ lại.
Đối với chuyện thành Kỳ Dương, Thủy Lung vốn không có hứng thú trông nom, cũng chẳng có lòng điều tra sự thật, thật không ngờ Cam Mộc Điềm sẽ nói chuyện này với nàng.
Cam Mộc Điềm biết nghi hoặc của nàng, một lát sau vẫn không thấy nàng hỏi, hết cách liền hướng vào trong tiểu lâu hô một tiếng: “A Quy, Tiểu Trư đem quà tặng ta chuẩn bị cho khách ra đây.”
Một hồi sau, hai bóng dáng từ trong phòng đi ra.
Một nam một nữ, chính là người quen của đám người Thủy Lung, Tư Quy và Chu Giáng Tử!
Lúc trước, nàng đem Chu Giáng Tử ném cho Tư Quy, cũng không quản hướng đi của bọn họ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Chu Giáng Tử, một đường sẹo từ đuôi mày bên mặt trái sang má phải, đó là dấu vết năm xưa ấy ả làm ồn ào, bị Trưởng Tôn Vinh Cực ngại phiền dùng một đạo kình khí làm tổn thương.
Bên cạnh ả chính là Tư Quy bịt mắt bằng vải đen.
Chỉ thấy trong tay Tư Quy cầm một bình rượu, Chu Giáng Tử cẩn thận dìu gã, tầm mắt tập trung lên người gã, chớp mắt nhìn thấy đám người Thủy Lung, liền thu hồi tầm mắt, giống như con thỏ nhỏ nhút nhát: “Tư Quy, có bậc thang, cẩn thận một chút.”
Thủy Lung phát hiện ánh mắt Chu Giáng Tử rất kì quái, thuần khiết, nhút nhát như ánh mắt một đứa trẻ…
Cam Mộc Điềm liền giải thích: “Tư Quy và ta có chút giao tình, về sau sẽ là người của quán rượu của ta. Người này chính là Tiểu Trư, đầu óc hơi có vấn đề, chuyện trước kia đều không nhớ, hiện tại trong đầu chỉ nhớ mỗi Tư Quy.”
Tư Quy cầm hai vò rượu đưa cho Thủy Lung.
Ánh mắt của gã không thấy, nhưng gã từng là một cao thủ, năm giác quan nhạy bén, hơn nữa có một khoảng thời gian tập luyện, đã có thể sinh hoạt như người bình thường.
Thủy Lung nhận lấy rượu, ước lượng xong: “Cái này giá hơn mười lượng.”
Cam Mộc Điềm cười nói: “Mười lượng là dành cho khác bình thường, các ngươi, ta không dám chậm trễ.”
Thủy Lung hiểu ý của nàng ta, đầu tiên là tặng tin tức, sau đó là tặng rượu, làm người đứng giữa, để nàng buông tha hai người Tư Quy và Chu Giáng Tử.
Trên thực tế, bọn họ cũng chẳng có ân oán gì, bắt đầu từ lúc hai người bọn họ rời đi, nàng sẽ không ‘nhớ nhung’ gì họ nữa.
“Cám ơn.” Thủy Lung xoay người, mang theo rượu đi.
Mộc Tuyết sâu sắc lườm Cam Mộc Điềm một cái.
Nụ cười trên mặt Cam Mộc Điềm không chút sức mẻ, trêu ghẹo một câu: “Bạch Nha cô nương đi từ từ thôi, cẩn thận đứa nhỏ.”
Những lời này vừa nói xong, Mộc Tuyết liền thu hồi tầm mắt, đi theo Thủy Lung.
Hôm nay, người tới hỏi tin tức là Bạch Nha, đương nhiên người mang thai cũng là Bạch Nha.
Cam Mộc Điềm buôn bán tin tức, nhưng cũng biết có một số tin tức có thể bán, có những tin không thể bán. Có một chút việc chỉ nhất định phải làm bộ không biết.
Nếu như không phải nàng ta nhận ra Nhàn công tử, nàng ta cũng sẽ không nhận ra được thân phận của Thủy Lung.
Bạch Thủy Lung cư nhiên mang thai?
Tin tức này có giá trị biết bao nhiêu, đáng tiếc tiền này không thể kiếm.
Hết chương 166