Dưới sự che chở của đám thị vệ đeo đao, Trưởng Tôn Lạc Dần mang vẻ mặt tức giận xông vào phủ Võ vương.
Đúng vậy. Là giận dữ xông vào --- không có chờ thông báo liền bước vào, hùng hùng hổ hổ, rõ ràng là người đến không lành.
Lúc Trưởng Tôn Lạc Dần nhìn thấy Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, hai người họ vừa ăn trưa xong, bước ra ngoài. Rõ ràng đang định rời khỏi phủ Võ vương, trở về thành Nam Vân.
Hai bên chạm mặt, Trưởng Tôn Lạc Dần không nói một lời, đám thị vệ ông ta mang theo xếp thành hàng ngay ngắn bao vây Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở bên trong, không chừa khe hở để bọn họ rời đi.
Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng đong đưa, hiện lên chút phiền chán.
Thủy Lung liền mở miệng hỏi: “Không biết hoàng thượng có ý gì?”
Trường Tôn Lạc Dần lạnh lùng quát lớn: “Các ngươi đang tính đi đâu?”
Thủy Lung nhíu mày, bọn họ đi đâu cũng phải bẩm báo với Trưởng Tôn Lạc Dần sao?
Nàng cười như không cười, cộng với thái độ không để ông ta vào mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực khiến cho cơn tức giận của Trưởng Tôn Lạc Dần dâng cao, nhanh chóng bước lên một bước, cắn răng nghiến lợi nói: “Vinh Cực, Bạch Thủy Lung, trẫm tự nhận mình đối xử với các ngươi không tệ, vì sao các ngươi còn muốn làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!”
Thủy Lung hờ hững nói: “Hoàng thượng, ăn có thể ăn bậy, lời nói thì không thể nói bừa.”
Mấy ngày nay, nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực đều ở trong phủ, bận rộn đủ thứ chuyện. Trong tất cả các công chuyện này, nhưng chưa có làm ra chuyện gì càn rỡ.
Ánh mắt Trưởng Tôn Lạc Dần nóng nảy và phẫn hận, ông trừng mắt liếc Thủy Lung, chú ý tới dung nhan yêu dã của nàng, trong giây lát không tránh khỏi thất thần, nhanh chóng chuyển mắt lên người Trưởng Tôn Vinh Cực, nghiêm túc nói: “Vinh Cực, ngươi nói thật cho hoàng huynh biết, ngươi đã làm gì mẫu hậu?”
Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói: “Không có làm gì.”
Thái độ hời hợt của hắn chọc giận Trưởng Tôn Lạc Dần, ông ta rống giận: “Không làm gì? Ngươi không làm gì thì tại sao mẫu hậu không có ở trong Tổ Chùa, mấy năm nay, ta chưa từng gặp mẫu hậu, còn tưởng mẫu hậu thật sự ăn chay niệm phật trong đó, nhưng…Không có! Trẫm đã điều tra rõ, trước khi mẫu hậu mất tích có tiếp xúc với các ngươi, hơn nữa, các ngươi còn tranh chấp với mẫu hậu.”
Dừng lại một chút, ông ta hít sâu một hơi, sâu kín nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, tựa như muốn nhìn thấu hắn: “Vinh Cực, mẫu hậu thương yêu ngươi như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm hại mẫu hậu? Chẳng lẽ, ngươi thật sự bị con yêu nữ này mê hoặc, có lòng dạ khác sao?”
Thủy Lung ung dung chen vô một câu: “Hoàng thượng, yêu nữ mà ngươi nói là ta hả?”
Trong mắt Trưởng Tôn Lạc Dần đều là vẻ tàn khốc: “Phải!”
“Hì hì.” Thủy Lung không giận mà cười: “Ta nhớ mấy hôm trước, hoàng thượng còn khen ngợi ta là niềm kiêu hãnh của Tây Lăng ngay trước mặt văn võ bá quan nha!”
“Chỉ trách trẫm nhìn lầm ngươi!” Da mặt Trưởng Tôn Lạc Dần thật dày, bị một câu ngầm chế giễu như vậy cũng không biến sắc, lạnh giọng nói: “Nuôi trúng con sói mắt trắng!”
Khóe miệng Thủy Lung lộ ý cười sâu xa. Nuôi trúng con sói mắt trắng ư? Mệt ông ta không biết xấu hổ, còn dám nói như thế, ông ta nghĩ rằng Bạch Thủy Lung là con chó không trung thành mà ông ta nuôi à?
Phách ~
Âm thanh đánh vào da thịt thình lình vang lên.
Toàn trường vì âm thanh này là yên lặng, ngay cả gió cũng ngừng không dám thổi.
Trưởng Tôn Lạc Dần mở to hai mắt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, không dám tin nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực trầm giọng lẩm bẩm: “Ngươi…ngươi dám đánh trẫm?” (S.J: thiến ông còn được đấy -_-)
Vết hồng hồng hiện rõ trên má trái của ông ta.
Trưởng Tôn Vinh Cực dắt Thủy Lung đi về phía trước, lạnh nhạt nói: “Không được nói xấu A Lung, ta không thích nghe.”
Một câu nói nhẹ nhàng, lúc nói chuyện lại tùy ý, làm ngươi ta cảm thấy giống như là một câu nói đùa, nhưng phối hợp với vết sưng đỏ trên má Trưởng Tôn Lạc Dần, khiến người ta phải kinh hãi.
“Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi đừng quên, trẫm là quân, ngươi là thần, với những hành động và lời nói này của ngươi, trẫm có thể lập tức hạ lệnh tống ngươi vào tù!” Hai mắt Trưởng Tôn Lạc Dần giăng đầy tơ máu.
Tránh Vanh Kiếm từ ống tay áo Trưởng Tôn Vinh Cực bay ra, lướt qua gò má Trưởng Tôn Lạc Dần cắm xuống đất, bên má trái sưng đỏ của ông ta bị cắt, máu đỏ chảy ra.
Hai mắt ông ta mở to ra, trong mắt tràn ngập kinh hoàng và tức giận, cộng với hận ý sâu đậm được che giấu.
“Hừ.” Giọng mũi không kiên nhẫn, Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra dáng vẻ lười biếng, lạnh nhạt: “Ta cũng có thể giết ngươi ngay chỗ này, đổi người khác làm hoàng đế Tây Lăng cũng chả sao.”
Bính lính chung quanh nhìn một màn này, trên mặt đều lộ vẻ quỷ dị, lén lén nhìn trộm ánh mắt kinh hoàng kì dị của Trưởng Tôn Lạc Dần.
“Quả nhiên! Quả nhiên các ngươi muốn mưu quyền soán vị!” Trưởng Tôn Lạc Dần giống như nhận định điều gì đó, sắc mặt nhăn nhó phức tạp, giống như e ngại hoặc giống như sát ý.
Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung không có ý định dừng chân, Trưởng Tôn Lạc Dần nhìn chòng chọc bóng lưng hai người, từng tiếng định tội danh bọn họ: “Bạch Thủy Lung tách thành Nam Vân ra riêng chính là tự thành lập môn hộ, lén lút nuôi quân! Cộng thêm hổ phù... Lão thất phu Bạch Khiếu kia đã đưa hổ phù chỉ huy ba quân phía bắc cho ngươi đúng không? Ngươi giấu diếm không nói, chính là vì một ngày ngươi bức vua thoaiú vị phải không?”
Bước chân Thủy Lung khựng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía ông ta: “Hổ phù ba quân phía bắc?”
Biểu tình của nàng rất thỏa đáng, khiến Trưởng Tôn Lạc Dần không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ tin tức này là giả?
Lúc này, Thủy Lung rất hiếu kì, rốt cuộc Trưởng Tôn Lạc Dần biết được tin tức này từ đâu? Từ lúc Bạch Khiếu đem hổ phù giao cho nàng, nàng chưa từng sử dụng, ngay cả Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không biết trên người nàng có thứ đồ này.
“Chính mồm Bạch Khiếu thừa nhận, hắn đã đưa hổ phù cho ngươi, ngươi còn muốn phủ nhận?” Trưởng Tôn Lạc Dần dự định lừa Thủy Lung.
Nhưng cái thủ đoạn này mà muốn gạt Thủy Lung, dĩ nhiên là không thể thực hiện được, nghi ngờ trên mặt nàng dần biến mất, vẻ mặt ung dung như thường lệ: “Ta không có.”
Mặc kệ Trưởng Tôn Lạc Dần có lấy được lời thừa nhận của Bạch Khiếu hay không. Nàng cứ thề thốt không nhận, Trưởng Tôn Lạc Dần có thể làm gì được nàng?
“Vậy mẫu hậu thì sao?” Trưởng Tôn Lạc Dần chuyển sang vấn đề khác: “Nếu như hôm nay các ngươi không nói ra nơi ở của mẫu hậu, đừng hòng rời khỏi phủ Võ vương!” (S.J: có JQ)
Lời uy hiếp của ông ta vừa dứt, đám thị vệ bao vây ở chung quanh rút đao, đằng đằng sát khí.
"Lách cách" một tiếng, Tranh Vanh Kiếm lại bay vào tay Trưởng Tôn Vinh Cực, không ai nhìn rõ tốc độ ra tay của hắn, chớp mắt một cái, ngay cả tiếng kêu cũng không có, đã có ba gã thị vệ ngã xuống.
Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh ba cái xác, vẫy máu trên Tranh Vanh Kiếm xuống, lướt mắt nhìn qua Trưởng Tôn Lạc Dần.
Hắn không nói một câu nào, nhưng đã lấy không tiếng thắng có tiếng. Bất cứ ai cũng nhìn ra được ý tứ của hắn qua thái độ đó --- Chỉ dựa vào đám người tạp nham như các ngươi, cũng muốn ngăn cản ta?
“Vinh Cực, ngươi thật sự muốn làm phản à?” Trưởng Tôn Lạc Dần cáu kỉnh rống to.
Thủy Lung nhìn ra bản chất bề ngoài nghiêm khắc, bên trong yếu đuối của ông ta, xem ra bộ dạng ông yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực không phải làm bộ, đồng thời cũng kiêng nể Trưởng Tôn Vinh Cực.
Đối mặt với sự chất vấn của Trưởng Tôn Lạc Dần, Trưởng Tôn VInh Cực chẳng có đưa ra lời giải thích gì, chỉ đưa mắt nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung cười nhẹ, không nói lời nào đi về phía hắn.
Bầu không khí đông cứng một lần nữa, vung kiếm giương nỏ hết sức căng thẳng, đột ngột một giọng nữ vang lên: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Thanh âm quen thuộc khiến Trưởng Tôn Lạc Dần quay đầu lại, thấy người đàn bà ngồi xe lăn được tỳ nữ đẩy tới, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
Bởi vậy có thể thấy được, ông ta thật lòng có tình với thái hậu, đồng thời cũng tin tưởng thậm chí là ỷ lại vào bà ta.
“Mẫu hậu, ngài, ngài…đây là làm sao?” Giọng điệu Trưởng Tôn Lạc Dần có chút lắp bắp, ông ta không ngờ rằng mình có thể gặp thái hậu ở đây, càng không ngờ được vừa gặp, tóc thái hậu đã thêm vài sợi bạc, lại còn ngồi xe lăn.
Người ngồi xe lăn đương nhiên không phải là thái hậu trong suy nghĩ của Trưởng Tôn Lạc Dần, mà chính là Hoàng Thanh Tuyết quanh năm ở trong phủ Võ vương.
Hoàng Thanh Tuyết liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, ngay sau đó đưa mắt nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần, giọng điệu thờ ơ: “Từ xa đã nghe thấy tiếng ngươi rống rồi.”
Trưởng Tôn Lạc Dần cười ngượng ngùng.
Hoàng Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: “Ngươi nghĩ như thế nào! Vinh Nhi sao có thể gây ra chuyện tổn thương mẫu hậu, càng đừng nói là mưu quyền soán vị! Đầu của ngươi hồ đồ rồi đúng không?”
Đối mặt với sự trách mắng của Hoàng Thanh Tuyết, Trưởng Tôn Lạc Dần không hề có ý tranh cãi, lập tức nhận sai: “Con lo lắng cho mẫu hậu nên mới hồ đồ như vậy, là lỗi của con. Nhưng, mẫu hậu à, không phải người ở trong Tổ Chùa sao… Sao lại ở trong phủ Võ vương, còn..còn chân của người bị sao vậy?”
Hoàng Thanh Tuyết nhàn nhạt nói: “Người đã già, thân thể ngoài ý muốn nảy sinh một chút bệnh, gần đây ở chỗ Vinh Nhi dưỡng bệnh.” Không có giải thích dư thừa.
Trường Tôn Lạc Dần không có ép hỏi nữa, trong lòng ông ta vừa chua xót vừa ghen tỵ. Mẫu hậu đã lừa mình hai năm, quả nhiên, mặc kệ mẫu hậu hay phụ hoàng, ai cũng yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực nhất, rốt cuộc hắn có chỗ nào đặc biệt hơn người chứ, lại có chỗ nào xuất sắc hơn mình?!
Thủy Lung hứng thú nhìn Hoàng Thanh Tuyết diễn kịch, không hổ là song bào thai. Biểu hiện của Hoàng Thanh Tuyết lạnh nhạt và nghiêm túc rất giống với thái hậu, chỉ là thiếu một phần cường thế của thái hậu thôi.
Chỉ dựa vào cái dáng vẻ tôn vinh này, âm thanh giống nhau như đúc của Hoàng Thanh Tuyết, giả vờ một chút liền lừa gạt được người khác.
Nghe nói, trước kia thái hậu và Hoàng Thanh Tuyết rất thích chơi trò trao đổi thân phận, cho nên tiên hoàng mới luyện ra bản lĩnh phân biệt được hai người.
“Không có chuyện gì khác thì trở về đi, đừng ở chỗ này làm phiền Vinh Nhi.” Hoàng Thành Tuyết nói không chút khách sáo.
Trường Tôn Lạc Dần nghe xong, vẻ mặt chua xót trong nháy mắt, nhưng không vội đi, vội khuyên nhủ Hoàng Thanh Tuyết: “Mẫu hậu, lần này chỉ là hiểu lầm, đều do con bị người ngoài lừa gạt. Hôm nay, con thấy hình như bọn Vinh Cực phải đi xa, không thể ở trong vương phủ chăm sóc cho mẫu hậu được. Không bằng mẫu hậu theo con về cung đi, ở trong cung con có thể chăm sóc cho mẫu hậu.” Một tiếng ‘mẫu hậu’ sau cùng cũng khiến người ta cảm thấy thực lòng.
Vẻ mặt Hoàng Thanh Tuyết hơi đổi, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, giống như vô ý hỏi: “Vinh Nhi có muốn mẹ trở về cung không?”
“Tùy ngươi.”
Có thể nói câu trả lời này vô tình, lạnh nhạt đến cực điểm.
Hoàng Thanh Tuyết lại giống như đã quen rồi, nên chẳng có phản ứng gì quá lớn. Con ngươi bà rũ xuống, không cho người ta nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt bà, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, hoặc là không nghĩ gì hết.
"Mẫu hậu." Trường Tôn Lạc Dần nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hoàng Thanh Tuyết nghe ông gọi, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Được, ta theo ngươi về cung.”
Lúc này, Trưởng Tôn Lạc Dần thở dài một hơi.
Chỉ cần có mẫu hậu ở đây, ông ta không hề sợ Trưởng Tôn Vinh Cực nữa.
Thủy Lung đứng bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực như người xem kịch, nhìn rõ mọi chuyện trước mắt, đột nhiên cảm thấy chuyện đời đúng là thật buồn cười.
Trước kia, thái hậu chiếm lấy vị trí và thân phận của Hoàng Thanh Tuyết, hiện tại, Hoàng Thành Tuyết quay về hoàng cung, chiếm lấy thân phận và địa vị của thái hậu.
Chuyện được Hoàng Thanh Tuyết dàn xếp, Trưởng Tôn Lạc Dần làm bộ tự trách, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đều là lỗi của hoàng huynh, hoàng huynh cư nhiên hoài nghi đến Vinh Cực, thật sự là sai lầm lớn, Vinh Cực đừng vì vậy mà ghi hận hoàng huynh nha.”
Bộ dạng giả dối này, Thủy Lung trực tiếp không nhìn, Trưởng Tôn Vinh Cực càng không để vào mắt.
Trước khi rời đi, Trưởng Tôn Lạc Dần còn hướng Thủy Lung hỏi một lần nữa: “Bạch Khiếu không có đem hổ phù ba quân phía bắc giao cho ngươi?”
“Không có.” Thủy Lung lạnh nhạt phủ nhận. Lúc này, nàng hỏi thêm một câu: “Bên cha ta xảy ra chuyện gì à?”
Vẻ mặt Trưởng Tôn Lạc Dần cứng ngắc trong thoáng chốc: “Không có. Bạch tướng quân rất có bản lãnh, trẫm chờ tin tốt của ông ấy, ha ha.”
Thủy Lung nhếch môi, đáy mắt hiện lên ý lạnh.
Đám người Trưởng Tôn Lạc Dần trùng trùng điệp điệp rời đi như khi đến.
“Đang nghĩ cái gì?”
Giọng nói của Trưởng Tôn Vinh Cực truyền vào tai nàng, Thủy Lung mới hoàn hồn, phát hiện nàng và hắn đã chạy đến xe ngựa trước cổng.
Thủy Lung khẽ nhíu mày, đối với Trường Tôn Vinh Cực nói: “Chờ chút.”
Bóng dáng Thủy Lung cấp tốc hướng vào trong phủ Võ vương.
Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cản cũng không kịp.
Thủy Lung trở lại phủ Võ vương không vì cái gì khác, chỉ căn dặn Mộc Tuyết một tiếng, gần đây ở lại thành Kỳ Dương phải cẩn thận hơn, một khi có chuyện không ổn thì bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, sau đó truyền tin tức cho nàng.
Mộc Tuyết không hiểu vì sao Thủy Lung căn dặn cần phải cẩn thận hơn, nhưng chỉ cần nàng nói, Mộc Tuyết liền ghi nhớ vào trong lòng, nghiêm túc trả lời những gì nàng dặn dò, cũng cam đoan sẽ đem những lời này truyền cho Bạch Thiên Hoa biết.
Từ đi tìm Mộc Tuyết đến khi quay về chỗ xe ngựa đang chờ, Thủy Lung dùng không tới năm phút.
Hai người cùng lên xe ngựa, đánh xe vẫn là Phong Giản.
Trong xe, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ nặng nề của Thủy Lung, không nhịn được vươn tay ôm eo nàng: “Không cần lo lắng.”
“Ừ.” Chân mày Thủy Lung giãn ra.
Từ xưa đến nay, nàng biết rõ lo lắng đều vô dụng, biện pháp duy nhất chính là tìm cách giải quyết.
Lần này, từ thành Nam Vân về thành Kỳ Dương, Thủy Lung vẫn cảm thấy thành Kỳ Dương vẫn chìm chìm trong chướng khí mù mịt, việc lớn không có nhưng phiền toái nhỏ thì một đống.
Sứ giả hai nước mừng năm mới, Chu Giáng Tử gặp rắc rối, thân phận Lưu Tứ, lời nói sâu xa, cùng với chuyện ngày hôm nay, Trưởng Tôn Lạc Dần đột nhiên đến chất vấn.
Hết thảy cho Thủy Lung một cảm giác quái dị, giống như có đôi bàn tay vô hình nào đó thao túng mọi chuyện, muốn khuấy Tây Lăng thành bãi nước đục.
Túc Ương. . .
Thủy Lung không khỏi nhớ đến vị sư phụ trên danh nghĩa của mình.
Mấy năm nay, ông ta im hơi lặng tiếng, không có một chút dấu vết nào, trái lại khiến Thủy Lung càng để ý hơn.
Nàng không thừa nhận, Túc Ương là nhân vật dễ dàng thất bại.
Vì nàng nhớ, năm đó ông từng nói với nàng một câu ---- Vận mệnh của ngươi, ngươi không thể trốn thoát.
Lúc đó, nàng đáp như thế nào? Hình như chỉ cười trừ.
Vận mệnh? Đừng nói nàng không tin vận mệnh! Cho dù thật sự có vận mệnh, thì đó chỉ là vận mệnh của ‘Bạch Thủy Lung’, nàng là Thủy Lung, vận mệnh của nàng không phải do người khác quyết định được.
‘Lộc cộc… Lộc cộc’ Bánh xe lăn đều trên đường đá, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Con đường rộng lớn, hai bên đường có cây xanh che nắng, lấm tấm vết đốm chiếu xuống đường, làm tâm tình người ta sáng tỏ.
Con đường này rộng đủ để ba chiếc xe ngựa đi song song… nhưng cũng chỉ là đường núi nhỏ mà thôi. Lúc này, lại thấy từng chiếc xe ngựa, khiến đường núi nhỏ càng thêm náo nhiệt và sinh động.
Nhưng chiếc xa ngựa và hình ảnh người cửa ngựa thông suốt cùng một chỗ, dọc đường đi đều làm bạn cùng một chỗ. Bọn họ dường như đều đi cùng một hướng, trong lời nói của bọn họ thường xuyên nghe cái tên ‘thành Nam Vân.’
Trên thực tế, con đường này đi tới cuối, có thể thấy được một thành lũy cao chót vót, trên cửa thành cao cao là tấm bảng khắc ba chữ ‘Thành Nam Vân.’
Cửa thành có chừng mười sáu người giữ cửa xếp thành bốn hàng, quần áo chỉnh tề đứng thẳng tắp, nghiêm túc kiểm tra từng người vào thành, thái độ rất thỏa đáng, trên mặt lộ vẻ tự tin rất thản nhiên.
Một chiếc xe ngựa màu lam đậm bị thủ vệ chặn ngoài cửa thành, một người ôn hòa nói: “Không được cưỡi xe ngựa vào trong thành Nam Vân, mời người bên trong xuống xe.”
Âm thanh cô gái giòn giã vang lên: “Bạch Thủy Lung có thể ngồi xe ngựa vào thành, tại sao chúng ta lại không thể? Thành Nam Vân được như ngày hôm nay cũng nhờ công tử của ta…” (S.J: Không có công tử nhà mi thì truyện này kết thúc à? Bà đây khỏi edit nữa hử? Trí tưởng tượng thật phun phí)
“Ya Ya.” Âm thanh của đàn ông vang lên, khiến giọng cô gái kia im bặt.
Sắc mặt thủ vệ khi nghe lời cô gái kia nói có chút khó coi, hắn lạnh giọng nói: “Đây là quy củ của thành Nam Vân.”
Một tay vén rèm xe, một đôi nam nữ từ bên trong đi ra. (S.J: có thiếu chữ ‘cẩu’ không nhỉ :v, ai là fan anh Đổng đừng ném đá ta, ta ghét con Ya Ya ghét lấy anh Đổng luôn thôi :v)
Thủ vệ thấy hai người, sắc mặt lại biến đổi, khôi phục bộ dạng ôn hòa, cung kính cười nói với người đàn ông kia: “Thì ra là Đổng công tử, vừa nãy giọng điệu có chút nghiêm khắc mong là Đổng công tử đừng trách.”
Đổng Bật thường đi lại trong thành Nam Vân, cho nên không ít người thành Nam Vân biết hắn.
Cô gái bên cạnh Đổng Bật chính là thị nữ Ya Ya.
Đổng Bật lắc đầu mỉm cười nói: "Không sao.”
Thủ vệ thấy thái độ ôn hòa, hiền lạnh của hắn, tươi cười cũng tự nhiên hơn: “Cái này, Đổng công tử cũng biết, thành Nam Vân có quy định không được đi xe ngựa vào thành, thật sự không thể ngồi xe ngựa vào tiếp đâu.”
Đổng Bật gật đầu, không hề có ý giận dữ, ôn hòa nói: “Nhờ tiểu ca giúp đỡ thu xếp.”
“Đổng công tử khách sáo.” Thủ vệ vội vàng nói.
Người đánh xe nhảy xuống, đem vị trí và dây cương giao lại cho thủ vệ.
“Vào thôi.” Đổng Bật vỗ vỗ đầu Ya Ya, để ả an phận một chút, sau đó đi vào bên trong thành Nam Vân.
Vừa vào cửa thành, liếc mắt nhìn thấy phong cảnh thành Nam Vân, liền khiến người ta có cảm giác mới mẻ.
Ya Ya ngửi mùi thơm ngát bồng bềnh trong không khí, sớm đem bực bữa lúc nãy quăng sau gáy, hưng phấn nói với Đổng Bật: “Công tử, công tử, chúng ta đi qua đường hoa ở bên kia đi, bên đó rất đẹp, chơi thật vui!”
Nếu là người chưa từng đến thành Nam Vân, nhất định sẽ nghĩ rằng đường hoa chính là nơi phong trần. Trên thực tế, nơi này không phải.
Đường hoa này, đúng là đường như tên của nó. Xứng với tên thực – đường hoa.
Đổng Bật chịu không nổi Ya Ya làm nũng, liền cùng ả đi qua đó. (S.J: dự con này là vợ tương lai anh Đổng nhỉ?)
Chỉ thấy một loạt đường phố, chung quanh dựng nên lầu gác, phòng ốc, vách tường, thậm chí là ban công đều đầy dây hoa cỏ, mùi hoa thơm ngát lơ lửng trong khí, khiến người ta có cảm giác như lạc vào cõi mộng trong chớp mắt.
Cho dù đã gặp một lần, lần thứ hai nhìn thấy bố trí theo phong cách độc đáo này, Đổng Bật vẫn không nhịn được sợ hãi khẽ than, khâm phục người con gái đã thiết kế ra những thứ này.
Nhưng đây không phải là chỗ đặc biệt nhất của thành Nam Vân, ngoài đường hoa còn có những nơi khác có cấu tạo sáng tạo.
Nhưng, con gái giống như Ya Ya, đương nhiên sẽ chú ý đến đường hoa, tới một lần liền lưu luyến không muốn về, vội vàng thúc giục hắn trở về đường hoa.