Edit: Tịch Ngữ
“Ngươi…say?”
Thủy Lung nghi ngờ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cuối cùng lại không nhìn ra vẻ mặt kì quái nào trên mặt hắn. Giờ khắc này, một giây trước Trưởng Tôn Vinh Cực còn lạnh như băng, cho dù là mặt nạ lạnh lùng để ngụy trang cũng không có, cả người tỏa ra một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Sự quyến rũ hoàn toàn tự nhiên này, đúng như dung mạo của hắn, cảm giác như vẻ đẹp tiêu biểu của thế giới tự nhiên. Mỗi hành động, một cái nhăn mày, một nụ cười đều thanh nhã thoải mái, sóng mắt long lanh, tinh khiết trong veo lại lộ ra chút ngây thơ, quyến rũ khiến người ta không thể níu giữ linh hồn của mình.
Nhưng hắn không có cảm giác yếu ớt dễ vỡ, ngược lại càng bộc lộ vẻ thần bí.
Hắn dường như chớp mắt nghi hoặc, rũ lông mi xuống, con ngươi đen kịt giống như bảo thạch ngâm trong nước, dịu dàng đến lạ lùng: “Nàng nói say, thì chính là say.”
Thủy Lung bị thái độ của hắn là kinh sợ, rất nhanh liền biến thành hứng thú: “Bộ dạng say giống như thế này à?”
“Ừm…” Giọng mũi khàn khàn lười biếng, tựa như Trưởng Tôn Vinh Cực không muốn trả lời. Hơi thở của hắn gấp gáp, hai tay ôm Thủy Lung chặt hơn, thân thể cọ xát vào thân thể nàng, nhỏ giọng nói: “Ta khó chịu.”
Cách lớp quần áo không tính là mỏng, Thủy Lung có thể cảm nhận được vật cứng rắn của hắn khẽ nảy lên. Nàng câm nín, mặc kệ hắn say hay không say, thằng nhãi này luôn là Sắc Miêu.
“Đừng có giả bộ.” Thủy Lung cười khẽ, từ chối thân dưới của hắn.
Trường Tôn Vinh Cực không nói gì, chỉ thở dốc kịch liệt hơn, gặm vành tai gần trong gang tấc, khi nhẹ khi nặng như đang mút kẹo.
“Hử?” Thủy Lung kinh ngạc phát hiện nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút kì lạ, hơn nữa hành vi lúc này của hắn không giống hành vi bá đạo, ép buộc như thường ngày. Ngược lại, giống một đứa bé đơn thuần và bướng bỉnh. Nàng không khỏi hỏi: “Thật sự uống thuốc?”
Môi Trưởng Tôn Vinh Cực từ vành tai nàng dời xuống cần cổ.
Thủy Lung bị ngứa liền nghiêng đầu tránh né, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi cố ý uống?” (TN: Không lẽ mụ già thái hậu bỏ thuốc anh Cực định………… >”
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng, lẳng lặng nhìn Thủy Lung, ánh mắt mờ mịt lại khiến Thủy Lung có cảm giác như bị nhìn chăm chú. Thoáng chốc, liền thấy TRưởng Tôn Vinh Cực nở nụ cười, nụ cười thản nhiên ngây thơ: “A! Bị phát hiện rồi.”
Nét mặt như thế này, cái loại đùa giỡn với giọng điệu ngây thơ khiến Thủy Lung hoảng hốt lần thứ hai.
Đây chính là biến hình được Thủy Lung thừa nhận.
Thủy Lung cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi. Nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm từ trên tảng đá lớn xuống, bị hắn ôm đặt lên giường nhỏ mềm mại.
“Đến.” Trường Tôn Vinh Cực kéo tay Thủy Lung, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Giúp ta dễ chịu đi.”
Bàn tay cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực như đốt của nơi nào đó, híp mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của người đàn ông cao thâm khó lường trước mắt. Nhìn ánh mắt sáng ngời đầy dục vọng chờ mong, nàng nghĩ một chút liền nở nụ cười: “Chỉ cần dùng tay thôi à?”
“Đương nhiên không phải.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, giống như không hài lòng nhìn Thủy Lung, nghiêm túc nói: “Cả người, phải dùng từng nơi từng chỗ trên người nàng , một chỗ cũng không được bỏ qua. Nếu nàng quên một chỗ cũng không sao, ta sẽ nhớ.”
Mặc kệ thái độ của hắn ngây thơ và dịu dàng đến đâu, thì phần bá đạo, cường thế ăn sâu trong xương tủy của hắn vẫn không thay đổi.
Thủy Lung nhướng mày, thử rút tay ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tay nàng bị nắm chặt không thể động đậy. Người đàn ông trước mắt vẫn lười nhác nằm nghiêng, biểu tình ngây thơ, thậm chí còn vì động tác dò xét của nàng mà ủy khuất. Dưới tình huống thế này, bất cứ ai cũng không thể giữ thái độ kiên quyết.
“Đây là do tự ngươi đưa lên tới cửa.” Thủy Lung không nhượng bộ nữa, trái lại nàng nghiêng người kề sát Trưởng Tôn Vinh Cực, chống một tay bên hông hắn, giống như đem cả người Trưởng Tôn Vinh Cực vây ở phía dưới, thái độ nằm ở trên rất mạnh mẽ không thua kém Trưởng Tôn Vinh Cực chút nào.
Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng hiện qua u quang, khóe miệng nhếch lên để mặc cho nàng cắn liếm.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng vằng vặc, tiếng quần áo cọ xát, cộng thêm tiếng nam nữ thở dốc mơ hồ.
Nhóm cung nữ, cung thị bên ngoài vườn sen đã sớm mất bóng, xung quanh không có bất kỳ kẻ nào đi tuần tra, bất cứ ai cũng không thể nhìn trộm cảnh xuân tươi đẹp này.
Khoảng chừng hơn trăm mét, có một gã cung nữ mặc quần áo màu thẫm đi tới, phía sau ả còn có hai cung thị cầm lồng đèn. Nhìn phương hướng họ đi tới chính là bên này, nhưng chưa có đến gần lắm đã bị người đàn ông xuất hiện cản lại.
“Võ vương gia có lệnh, bất cứ ai cũng không được tiến vào.” Giọng nói người đàn ông này lạnh lùng như máy móc.
Ả cung nữ quần áo màu thẫm không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Nô tỳ phụng mệnh thái hậu đến mời Võ vương gia và Võ vương phi…”
Người đàn ông không hề động đậy, ý tứ hoàn toàn không muốn cho ả cung nữ mặt mũi.
Ả cung nữ dò xét hướng phía trước một bước, tia sáng lạnh chợt lóe lên, liền thấy cây chủy thủ* để ngang qua cổ ả, vòi máu tươi từ cổ ả chảy xuống. Sắc mặt ả cung nữ tái nhợt lập tức đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn người đàn ông hiện lên sự căm hận nhưng không dám cử động.
*Dao găm
Lúc hai người giằng co, ả cung nữ thấy có từ đằng trước bóng người chậm rãi xuất hiện, lập tức lui về sau hai bước, khom người hành lễ.
Người đàn ông cũng quay đầu, cung kính cúi đầu.
Trường Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung cùng nhau đi tới, không thèm liếc nhìn người đàn ông và ả cung kia một cái.
Ả cung nữ không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn về Trưởng Tôn Vinh CỰc, trong bóng đêm lờ mờ, chàng trai trẻ tuổi tóc rối bời, trong hơi thở cao ngạo hồn nhiên có chút lười biếng dụ hoặc lòng người, trên khuôn mặt còn một luồng cảm xúc SE* không có tản đi. Người xem không khỏi đỏ mặt, tim đập dồn dập.
*Ngữ không biết >”
Tâm trí ả cung nữ rối loạn, sau khi nhìn thoáng qua thì không dám nhìn thêm nữa, tầm mắt dời xuống nhìn Thủy Lung đang được Trưởng Tôn Vinh Cực ôm trong ngực. Tóc tai của nàng hơi bù xù, che nửa diện mạo của nàng, cằm trắng nõn lộ ra bên ngoài, môi đỏ như son sưng phù, cộng thêm cổ và tai đều có dấu vết màu đỏ quái dị, khiến ả cung nữ biết ngay bọn họ vừa làm cái gì.
“Hừ.” Âm giọng mũi vang lên, ả cung nữ ngẩn người liền cảm thấy hai mắt đau xót, thế giới liền đen tối.
Hai gã cung thị đứng sau lưng tái mặt, cúi đầu run run, suýt chút nữa cầm đèn lồng không vững.
Thủy Lung khẽ nâng mắt, nhìn xuyên qua kẽ hở nhìn xuống đất thấy ả cung nữ bưng hai mắt kêu rên, đầu óc mờ mịt lóe lên kinh ngạc, còn chưa nhìn ả cung nữ bao được lâu thì tay Trưởng Tôn Vinh Cực đã che mắt nàng, khẽ cắn vành tai nàng: “Dẫn đi.”
Người đàn ông đứng bên cạnh không nói một lời lập tức bắt ả cung nữ ngồi dưới đất.
“Không, không cần, nô tỳ là người bên cạnh thái hậu…A!” Ả cung nữ hoảng sợ kêu. Đột nhiên hét lên một tiếng vang dội, thâ thể ngã xuống, không có tiếng động gì nữa, cặp mắt vẫn còn tràn ngập kinh khủng và không cam lòng trừng lớn.
Tầm nhìn của Thủy Lung bị Trưởng Tôn Vinh Cực che lại, nhưng không ảnh hưởng gì đến thính giác và cảm xúc.
“Chết hả?” Thủy Lung hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, thanh âm vẫn còn chút khàn khàn.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ồn.”
Giọng điệu của hắn vẫn lạnh nhạt như trước, ngay cả một chút cảm xúc cũng không có, giống như tính mạng của ả cung nữ kia không đáng để nhắc tới, thậm chí một chút dấu vết cũng không hề lưu lại trong lòng hắn.
Đáy lòng Thủy Lung càng cảm thấy kì lạ, nhưng không biết kì lạ ở chỗ nào.
Tường Minh Cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ và cung thị vẫn đứng ngay ngắn ở vị trí của mình, lúc thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung tới, lập tức nghênh đón, có người vào trong thông báo, xem ra tới bây giờ thái hậu vẫn chưa nghỉ ngơi. (TN: Mụ già dê xòm này == định ngủ vs Cực ca à, chờ cái giề.)
Trưởng Tôn Vinh Cực đi thẳng vào trong thiên điện, bên trong đã sớm có người thu dọn, ngay cả thùng nước tắm cũng được chuẩn bị sẵn.
Trưởng Tôn Vinh Cực phất tay cho đám người hầu ra ngoài, tự mình giúp Thủy Lung cởi quần áo, đi vào thùng tắm.
Thủy Lung híp mắt ngâm cơ thể bủn rủn vào nước ấm hôi hổi, còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, thì đã bị đôi tay bóng loáng vững chắc ôm lấy. Thân thể nàng cứng đờ theo bản năng, rất nhanh liền bình tĩnh lại, liếc Trưởng Tôn Vinh Cực.
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực rất bình thường nhìn Thủy Lung, ngón tay dò xét vào trong nước, hết sức tự nhiên tìm kiếm chỗ kín của nàng: “A Lung mệt mỏi, ta tắm cho A Lung.”
Thên thể Thủy Lung vốn rất mẫn cảm, mới vừa trải qua một hồi kích tình, thân thể nàng làm sao chịu nổi hắn trêu chọc. Híp cặp mắt thoáng long lanh, tỏa ra ánh sáng lạnh như mũi tên đâm thẳng vào tim, khiến người ta hô hấp không thông.
“Ngươi còn muốn à?” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mềm mại.
Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy nếu mình gật đầu, Tiểu Hỏa Hồ nhất định sẽ vung móng vuốt. Hắn hé miệng cười, lắc đầu, nói: “Rõ ràng là A Lung muốn, lại cố ý hỏi ta.”
Thủy Lung bĩu môi, cúi đầu nhìn cái tay đang làm xằng làm bậy. Tay chân có hạnh kiểm xấu xa như thế, cố tình vẻ mặt lại bình tĩnh… Quả nhiên, da mặt của hắn dày hơn dự liệu rồi.
Trường Tôn Vinh Cực ngoắc ngón tay, cảm nhận được người trong lòng mình không nhịn được run rẩy, cúi đầu mím môi cười, đứng đắn nói: “Ẩm ướt nhớp nháp rồi mà không chịu thừa nhận? Nếu A Lung nói muốn ta có thể cho… nữa.” Hắn vừa nói vừa kề sát người vào nàng.
Lúc hai người sắp dán sát vào nhau, khi Thủy Lung cười như không cười chuẩn bị ra – tay thì Trưởng Tôn Vinh Cực dừng động tác lại, rút ngón tay đang gây rối của hắn ra, khẽ trừng mắt, đôi mắt gợn sóng lấp lánh, càng nghiêm chỉnh nói: “Thiếu chút nữa quên mất, lát có chính sự.”
Thủy Lung bị động tác trêu chọc của hắn làm eo mềm nhũn, tròng mắt lười biếng lại mông lung, ánh mắt hiện lên nghi ngờ nhìn hắn: “Chính sự?”
Một khắc trước, nàng còn cảm thấy lời nói và việc làm của đối phương rất quen thuộc. Nhưng mà chính sự gì có thể khiến Sắc Miêu này ngưng ăn thịt.
“Ừ.” Trường Tôn Vinh Cực lên tiếng, nhưng không có giải thích thêm về cái chính sự kia. Cầm khăn lông tiếp tục giúp Thủy Lung tắm rửa, động tác đứng đắn tắm cho Thủy Lung hoàn toàn không có mùi vị trêu chọc.
Thủy Lung híp mắt đánh giá Trường Tôn Vinh Cực, nàng luôn cảm thấy có chút kị lạ nha.
Ước chừng nửa giờ, hai người tắm rửa xong. Trưởng Tôn Vinh Cực tùy ý mặc áo lót, sau đó khoác một kiện áo trong. Tiếp theo, kéo Thủy Lung mệt mỏi, ăn mặc đơn giản thậm chí có thể nói là phong phanh đi ra khỏi phòng tắm.
“Đi đâu?” Thủy Lung luôn cảm thấy tối nay Trưởng Tôn Vinh Cực có chút kì lạ, nhưng không phát hiện kì quái ở chỗ nào. Khác lạ khó nói thành lời, giống như hiện tại hành động bừa bãi phóng túng hơn bình thường. Vừa tắm xong liền kéo nàng chạy như thế này.
“Làm chính sự.” Trưởng Tôn Vinh Cực quay đầu nhìn nàng một cái.
Thủy Lung ngẩn ra, người xưa hình dung mĩ nhân ‘Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc’* Cho tới nay, câu này luôn dùng để diễn tả vẻ đẹp của mĩ nữ, hiện tại Thủy Lung dùng nó để hình dung Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không quá đáng.
*Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu. Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa. Câu này trích trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Hắn không mị không yêu, quay đầu tươi cười trong sạch không dấu vết, hào hoa phong nhã.
Thủy Lung hoàn hồn đều tràn ngập hứng thú, nhớ lại chính sự mà Trưởng Tôn Vinh Cực nói trong phòng tắm. Ngược lại nàng muốn nhìn xem, chính sự gì có thể khiến Sắc Miêu này nhịn không ăn thịt, rốt cuộc nó có bao nhiêu nặng.
Mười phút sau, cuối cùng Thủy Lung cũng cảm nhận được, có đôi khi Trưởng Tôn Vinh Cực không đáng tin cậy bao nhiêu.
Trên cung lầu đài cao, Thủy Lung cúi đầu nhìn đèn Khổng Minh mà Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới, câm nín nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đây là chính sự của ngươi hả?”
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực kiêu ngạo gật đầu ngầm chấp nhận, cầm đá mực đỏ mài mực.
Thủy Lung nhìn bộ dạng đương nhiên này của hắn mà buồn cười, xác định một lần nữa: “Ngươi nói chính sự chính là cho ta xem đèn cầu nguyện bị ngươi kéo xuống?” Ngọn đèn Khổng Minh trong tay Thủy Lung cũng chính là đèn cầu nguyện Bạch Thiên Hoa đã nói, rõ ràng là chiếc đèn của nàng thả chung với Bạch Thiên Hoa.
Chỉ cần nhìn chữ viết trên miếng vải gấm đỏ buộc vào đèn là biết ngay. Khắp thiên hạ này, người biết chữ Hán giản thể chỉ có một mình nàng.
Bây giờ, giữa đèn Khổng Minh có cắm một mũi tên, cũng không biết bị bắn xuống hồi nào, sau khi nàng thả đèn không có chú ý tới nó nữa.
“Đều không phải.” Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh mài mực, nét mặt nghiêm túc lộ ra hơi thở tĩnh nhã.
Thủy Lung chờ hắn nói tiếp, tiếp theo chọt nghe hắn nói: “Chính sự là nàng cùng ta thả đèn Khổng Minh.”
Ta ngất!
Thủy Lung dở khóc dở cười. Cái này cũng có thể gọi chính sự? Quả nhiên, nàng không thể tin cậy vào hắn có thể nói ra lời hay.
Động tác mài mực của hắn ngừng lại, quay đầu lại nhìn Thủy Lung: “A Lung tức giận?”
"Tức giận?" Thủy Lung nhíu mày. Nàng tức cái gì.
Trường Tôn Vinh Cực khẽ than: “Được rồi, đừng nóng, chờ làm chính sự xong. A Lung muốn bao nhiêu lần, ta cũng có thể thỏa mãn.”
Thủy Lung liếc mắt, mặc kệ hắn. Cúi đầu nhìn thoáng qua miếng vải gấm đỏ buộc trên đèn Khổng Minh một lần nữa, đáy lòng mọc lên cảm xúc phức tạp. Cảm xúc khác chưa kịp dâng lên đã bị nhiệt độ cơ thể của ai đó đột ngột tới gần cắt đứt.
Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay cầm lấy đèn Khổng Minh trên tay Thủy Lung, vứt như vứt rác: “Thả đèn Khổng Minh phải thành kính, cũng chỉ có thể có một nguyện vọng, cái này còn chưa bay lên nên không tính. Sau này, chỉ cho phép nàng cùng thả đèn với ta thôi.”
“Ngươi có thể ấu trĩ hơn nữa không?” Thủy Lung bật cười.
Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng hừ nhẹ, ôm nàng đi tới trước bàn, cầm tay nàng, cầm bút chấm vào mực đỏ.
“…” Thủy Lung hé miệng lại không ra tiếng. Phía sau, cách lớp quần áo mỏng, dán lưng vào vòm ngực ấm áp của Trưởng Tôn Vinh Cực, gần gũi này khiến nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn.
Bịch, bịch, bịch bịch ——
Cảm xúc an tâm và nhàn hạ khó nói thành lời tràn ngập trong bụng, lông mi Thủy Lung run rẩy, sống lưng cứng nhắc dần thả lỏng, không ngờ lại càng kề cận lồng ngực ấm áp đằng sau, giống như dã thú luôn luôn duy trì tính cảnh giác dần thu lại móng vuốt sắc bén và tính đề phòng ngầm đối với con người.
Trưởng Tôn Vinh Cực đứng sau lưng nàng rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu của người trong lòng mình, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Hai người tay trong tay, cầm bút lông chấm mực đỏ, chuyển qua miếng vải gấm màu đỏ viết chữ lên đó.
Mực đỏ, vải đỏ, kết hợp với nhau khiến người ta căn bản không biết trên đó viết gì. Nhưng dựa vào tay vào mắt của mình, làm sao Thủy Lung không biết trên miếng vải kia viết gì.
Sóng mắt Thủy Lung lấp lánh, cơ hồ rung động nhộn nhạo, mãi cho đến khi viết xong, vẫn không có cách bình tĩnh như cũ.
Trường Tôn Vinh Cực buông tay nàng ra, mặt mang ý cười đem miếng vải buộc vào đèn Khổng Minh, sau đó đưa cho Thủy Lung: “Cầm chắc.”
Thủy Lung liếc nhìn gương mặt tươi cười của hắn, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Bạch Thiên Hoa, hai gương mặt không đồng dạng tươi cười, lại khiến tâm trí Thủy Lung xúc động như nhau.
Trưởng Tôn Vinh Cực cầm nến trong tay, đốt đèn Khổng Minh trong tay nàng, khẽ nói: “Có thể thả.”
Khuôn mặt cười khẽ của hắn dưới ánh nến và ánh trăng giống như có ánh sáng lấp lánh đu đưa, không giống nhiều người, trái lại giống như ảnh xạ Nguyệt Tiên biến hóa. Gần gũi, hư ảo, xinh đẹp mà thần bí, dùng dịu dàng để đầu độc lòng người.
Thủy Lung trừng mắt nhìn, lại nhìn miếng vải buộc ở đèn Khổng Minh, dưới sự thúc giục của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng chậm rãi buông đèn.
Ngọn đèn Khổng Minh trơ trọi một mình từ từ bay lên không trung. Không có phồn hoa rực rỡ, nhưng trong đêm tối trống vắng lại làm cho tình cảm ấm áp độc nhất vô nhị này nổi bật lên.
Trưởng Tôn Vinh Cực đem giá nến đặt trên lan can của tòa lầu, đi tới phía sau Thủy Lung, hai tay vòng qua ôm eo Thủy Lung, cằm đặt ở đầu vai nàng, cúi đầu cười một hồi lâu không nói gì.
“Nổi điên à?” Thủy Lung im lặng với hắn một lúc lâu, nghe tiếng cười của hắn, không nhịn được bật cười theo.
Trường Tôn Vinh Cực nắm cằm nàng, híp mắt lẩm bẩm: “Càng ngày càng to gan.” Một tay vươn ra sau hút vò rượu trên bàn vào trong lòng bàn tay, đưa cho Thủy Lung.
Thủy Lung cũng không nói lời nào, hăng hái bừng bừng tiếp nhận vò rượu, nghiêng người thoát khỏi lồng ngực của hắn, đưa tay chống lan can nhảy lên đó ngồi, từ trên cao nhìn xuống Trưởng Tôn Vinh Cực, khui nắp che vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
Trường Tôn Vinh Cực nhìn Cô uống hào sảng, cũng làm như nàng, cầm vò rượu uống.
Một đêm này, hai người ăn ý uống rượu, thỉnh thoảng trò chuyện, bầu không khí ấm áp tự nhiên không thể tả. Nếu có người xuất hiện, nhất định sẽ sinh ra loại cảm giác không thể chen chân vào giữa họ.
Cũng không biết qua bao lâu, đầu Thủy Lung hơi mờ mịt, lưng dựa vào cây cột, hai mắt nhắm lại. Giữa sương mù mông lung, cảm giác Trưởng Tôn Vinh Cực đến gần, biết hắn lại đem cái đầu không tính là nhẹ đặt ở đầu vai nàng, thầm nghĩ thằng nhãi này càng ngày càng có thói quen này, bên tai chợt nghe tiếng cúi đầu, thanh âm lộ ra mùi rượu tinh khiết: “A Lung, mãi mãi ở bên cạnh ta được không?”
Thủy Lung hơi mở mắt ra, chỉ thấy đỉnh đầu tóc đen của Trưởng Tôn Vinh Cực.
“A Lung, mãi mãi ở bên cạnh ta đi.” Vẫn là những lời này, lại không phải hỏi, bá đạo nguy hiểm cùng với chút bướng bỉnh của trẻ con và khẩn cầu.
Khẩn cầu?
Thủy Lung cười nhẹ, thở dài một hơi, lại nhắm hai mắt, chỉ còn lại một tiếng nói mớ nỉ non: “Ngươi say.”
Trường Tôn Vinh Cực ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, ẩn sâu trong đó có huyết quang.
Vươn tay, đem Thủy Lung đã ngủ mất đất ôm vào trong ngực, một tay xoa xoa huyệt thái dương, cười nhẹ: “Đúng là con hồ ly giảo hoạt.”