Chương 133: Trò Đùa Chấm Dứt

Edit: Tịch Ngữ

Đầu mùa đông, nước trong hồ rất lạnh, trên người lại mặc nhiều quần áo dày. Đột nhiên rơi xuống nước khiến cả người Chu Giáng Tử sững sờ. Ngay sau đó, tức giận và xấu hổ xông lên não.

Tư Quy dám ôm ả nhảy khỏi thuyền hoa!

Hành động này bị nhiều người nhìn thấy, quan trọng nhất là Bạch Thủy Lung và Võ Vương gia cũng ở đây.

Sắc mặt Chu Giáng Tử đỏ lên, ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao nhìn về phía Tư Quy. Ả vung tay lên theo thói quen, muốn hung hăng tát Tư Quy hoặc là mở miệng kêu gã cút. Nhưng thấy tình hình trước mắt liền nghẹn lại, lộ ra vẻ mặt uất ức khó chịu, rất là điềm đạm, đáng yêu.

Người khác không nhìn ra vẻ mặt tức giận của Chu Giáng Tử, Tư Quy lại hiểu rất rõ. Ngay lập tức, đáy lòng gã hoảng hốt rồi đau đớn. Chu Giáng Tử há miệng, phát ra thanh âm ê a vô nghĩa.

Mắt Chu Giáng Tử càng lạnh lẽo. Tư Quy mấp máy môi, cuối cùng giải thích bằng một câu: “Ngươi sẽ bị thương.”

Từ lâu, gã đã hiểu rõ, gã không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vinh Cực. Võ công của Bạch Thủy Lung như thế nào, chỉ dựa vào thân pháp của nàng ta liền đoán được chút ít. Nếu giao đấu với Bạch Thủy Lung, nhất định không chiếm được chỗ tốt. Tuy rằng, gã không sợ bị thương nhưng gã không thể trơ mắt nhìn Chu Giáng Tử gặp nguy hiểm.

Hiện tại, mọi người đều biết gã là người của Chu Giáng Tử, gã âm thầm ra tay với Bạch Thủy Lung, lỡ như Bạch Thủy Lung trút giận lên người Chu Giáng Tử, gã sợ là khó chống cự.

Gã kéo Chu Giáng Tử nhảy vào nước kịp thời, đều là vì Chu Giáng Tử không bị tổn thương.

Cái này, không phải Chu Giáng Tử không hiểu, nhưng đối với Tư Quy, dường như ả đã có thói quen cố tình gây sự, không có một chút lòng khoan dung nào hết, chỉ biết tới tâm trạng của chính mình mà thôi.

Lúc này, nghe lời giải thích đơn giản của Tư Quy, Chu Giáng Tử chỉ xê dịch môi, không có phát ra âm thanh. Ả biết, Tư Quy hiểu rõ khẩu ngữ, không sợ gã không hiểu được ả nói gì.

Quả nhiên, Tư Quy nhìn môi ả mấp máy, vẻ mặt cứng lại, giống như đau khổ, sau đó chỉ còn chết lặng.

‘Ngươi thật vô dụng!’ chỉ một câu ngắn ngủi được Chu Giáng Tử nhàn nhạt nói ra.

Không phải lần đầu tiên gã nghe những lời này của nàng. Mỗi lần nàng dùng ánh mắt ghét bỏ, nói ra câu này, Tư Quy liền không khỏi chua xót. Người đàn ông nào có thể chịu được người mình yêu ghét bỏ chính mình?

Trong đầu gã loáng thoáng hiện ra hình ảnh trước kia.

Thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phấn, nét mặt tươi cười hồn nhiên lại hay ỷ lại vào gã. Chỉ cần đáp lại nàng một chút xíu nàng cũng vui vẻ cả ngày, đỏ mặt nói với gã, Tư Quy ngươi thật giỏi, ngươi là người giỏi nhất ta từng thấy!

Hành động của hai người bọn họ ở trong hồ nước không có nhiều người quan tâm, mọi người nghĩ rằng Tư Quy là hộ vệ riêng của Chu Giáng Tử. Dù sao thì hộ quốc công rất yêu thương cháu gái, bên cạnh có cao thủ bảo vệ cũng không kì quái.

Mặc dù, lần này không có nguy hiểm tới tính mạng, tên hộ vệ này xuất hiện có chút kích động.

Thủy Lung cũng không rãnh quan tâm đến Chu Giáng Tử và Tư Quy, khi Tư Quy ôm Chu Giáng Tử nhảy vào nước. Trong phút chốc, nàng chỉ cảm thấy người đàn ông này rất thức thời, làm việc rất sảng khoái, dứt khoát.

Cũng không phải nàng không nhìn thấy ánh mắt độc ác, u ám của Chu Giáng Tử, đúng là nàng có ý định dạy dỗ ả, nhưng Tư Quy ôm ả nhảy xuống nước, quyết định này liền tan thành mây khói, nàng lười tiếp tục để ý tới ả.

Chu Giáng Tử không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng rơi xuống nước.

Động tác của Thủy Lung không có dừng lại, kèm theo âm thanh ‘phù phù’cùng tiếng la hét của đám công tử tiểu thư ăn mặc quần áo đắt tiền, sắc mặt bọn họ mang theo hoảng sợ và tức giận, nhưng không ai dám công khai lên án Thủy Lung.

Giờ khắc này, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ đến mọi kí ức có liên quan đến Thủy Lung.

Tàn khốc, kì quái, không bao giờ kiêng nể ai hết, kiêu ngạo, phách lối…. vô số từ ngữ không tốt đẹp hình dung cô gái Bạch Thủy Lung này.

Hiện tại, hành vi này không phải chỉ có Bạch Thuy Lung mới dám làm hay sao?

Cô gái mặc đồ đỏ, gương mặt xinh đẹp này chính là Bạch Thủy Lung!

Dưới ánh mắt kinh ngạc, sững sờ, hoài nghi của nhóm tứ hoàng tử, các công tử tiểu thư lần lượt bị đá ra khỏi thuyền hoa. Bây giờ, trên thuyền hoa trừ bỏ Thủy Lung, chỉ còn lại nhóm người được Bạch Thiên Hoa điểm danh không có tham gia nhục mạ nàng, cùng với nhóm tỳ nữ, thuyền viên, nhóm người lúc đầu tự thú, Trưởng Tôn Vinh Cực và Bạch Thiên Hoa.

Thủy Lung nhìn về phía nhóm người công tử mập biết điều lựa chọn tự thú: “Tự các ngươi nhảy xuống dưới.”

“Hả?” Nhóm người của công tử mập sửng sốt.

Thủy Lung chỉ chỉ nhóm công tử, tiểu thư trôi nổi xung quanh thuyền hoa, hơi nhíu mày, không nói. Ý của nàng rất rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ ngu liền hiểu rõ.

Nhóm công tử mập bừng tỉnh, cũng biết ý trong lời của Thủy Lung. Nàng ấy kêu bọn họ tự nhảy xuống.

Đây là cách xử lí khoan hồng mà nàng ấy nói sao?

Công tử mập lặng lẽ nhìn về phía hồ nước, thấy nhóm công tử tiểu thư trong nước rất khó coi. Không phải khó coi vì mất thể diện, phần lớn là vì bị Thủy Lung đá rất đau. Trong này, không phải tất cả đều biết bơi, cho nên trong nước còn có đám tỳ nữ và nô bộc trên thuyền hoa nhảy xuống để bảo vệ đám người quý tộc này.

Công tử mập liếc mắt nhìn dưới nước một cái, thầy nàng hình như cũng nhìn gã (?), ánh mắt híp lại cười như không cười khiến lòng người loạn nhịp. Đừng nói bắt gã nhảy xuống hồ, nếu có thể được nàng nhìn chăm chú, cười với gã một cái, bắt gã nhảy xuống biển gã cũng vui vẻ nhảy xuống.

Ánh mắt công tử mập nóng rực, dáng vẻ như bất chấp mọi gian nguy, hít một hơi thật sâu, lớn tiếng trả lời Thủy Lung: “Tuân lệnh!”

Gã cất cao giọng khiến nhiều người thức tỉnh, ánh mắt không khỏi nhìn về phía gã, Thủy Lung cũng vậy.

Thủy Lung không có nhiều ấn tượng đối với công tử béo, lúc này thấy gã chỉ mượt mà, hơi mập chút thôi. Da thịt trắng mịn, đôi mắt không nhỏ lắm, gương mặt mập mạp như bánh bao, con ngươi đen như mực nhìn nàng. Vẻ mặt nghiêm túc lại hưng phấn, khiến người ta cảm thấy hình như gã muốn làm chuyện gì đó rất quan trọng.

Công tử mập phát hiện tầm mắt của Thủy Lung nhìn về gã, nụ cười mững rỡ trên mặt càng rõ ràng, mạnh mẽ ưỡn ngực, bộ dạng như anh hùng không sợ chết, xoay người đi tới lan can thuyền hoa, hít một hơi thật sâu, nhảy xuống!

“A!” Một tiếng thét chói tai, công tử mập đoán sai năng lực hoạt động của mình, gã chưa từng nhảy qua rào chắn, nên lần này vướn chân.

Như vậy, thân thể vẫn bay qua lan can, cả người treo ngược ở bên ngoài, chân thì móc ở lan can.

Trước tiên, nhóm tứ hoàng tử ngây người, sau đó cả thuyền cười vang, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội.

Bầu không khí vốn yên lặng liền sống động lên, thậm chí có vài người ở dưới nước cũng cười theo, còn nhóm người chuẩn bị nhảy xuống nước cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhẹ nhõm hơn.

“Ê, Diêm Phi Hồng, ngươi thật là giỏi.” Bạch Thiên Hoa cười đau thắt cả ruột. Thực tế, hắn rất đau, vết thương trên bụng cũng vì hắn cười quá mức mà đau nhói, chứng tỏ Bạch Thiên Hoa rất kích động.

Công tử mập cũng chính là Diêm Phi Hồng, mặt mũi đã sớm đỏ bừng, không biết là do bị treo ngược hay là do xấu hổ. Mất mặt muốn chết, trước mặt mĩ nhân mà… thật mất mặt!

Giờ khắc này, đôi mắt gã đã ươn ướt, suýt chút nữa lệ tuôn như thác.

Nô tài trên thuyền hoa rất thông minh chạy tới đưa tay muốn đem Diêm Phi Hồng kéo lên.

Diêm Phi Hồng không chịu nghe, nhắm mắt lại nói: “Đêm chân ta kéo xuống đi!” Gã thà rơi vào trong nước lạnh lẽo, cũng không thèm quay về thuyền hoa đối mặt với ánh mắt của mĩ nhân và mọi người. Mặc dù, mĩ nhân cười rộ lên rất đẹp, nhưng… Thật mà mất mặt muốn chết!

Giọng điệu của gã chất chứa cảm xúc ‘tráng sĩ ra đi không ngày trở về’, lập tức khiến nhóm tứ hoàng tử cười càng kịch liệt. Trên trán gã nô tài xuất hiện ba vạch đen, thầm nghĩ Diêm công tử đúng là có bệnh, nhưng trong miệng vẫn làm tròn bổn phận của mình: “Diêm công tử, ngài nói giỡn sao?” Cho dù gã có mười lá gan, gã cũng không dám đem vị công tử quý tộc này ném xuống hồ đâu.

Diêm Phi Hồng bi thương nói: “Buông, không sao đâu, ta muốn té.”

“…” Ngài muốn té, ta chịu không nổi kinh hách nha! Nô tài thầm nghĩ, thấy không có ai mở miệng quản chuyện này, cuối cùng vẫn là nghe theo lệnh của Diêm Phi Hồng, vẻ mặt gã nô tài đau khổ cẩn thận đem chân gã ta đẩy ra.

Diêm Phi Hồng được như ý nguyện rơi tõm xuống nước, vừa rơi vào nước gã rùng mình một cái, thầm nghĩ: Oa nhoa nhoa nhoa, sao lại lạnh như thế! Đúng rồi! Gã không biết bơi!!! TT_TT

Thân thể gã cứng đờ, vùng vẫy vài cái, cả người liền chìm xuống nước.

May là tên nô tài này chưa quên gã ta, muốn đem công bù đắp tội. Vừa thấy bộ dạng Diêm Phi Hồng, lập tức bật người nhảy xuống, đúng lúc kéo Diêm Phi Hồng đang chìm xuống lên: “Diêm công tử, ngài không sao chứ?”

Diêm Phi Hồng bị sặc đến chảy nước mắt, vành mắt đỏ au nhìn bầu trời: “Ta còn sống không?”

Tên nô tài囧, giọng điệu yếu ớt, lời nói ảo não: “Chết…” Mới là lạ đó.

Lời còn chưa nói hết, cả người Diêm Phi Hồng không khỏi giật mình, trợn mắt một cái, hôn mê!

Tên nô tài suýt chút nữa hộc máu hôn mê theo. Công tử, ngài rất không nhẹ, hôn mê cũng đừng bám víu vào chân nô tài chứ. Hiện tại làm sao đây? Nô tài không có biện pháp vẫy nước, chìm xuống chung với ngài rồi nè, lần này chết là cái chắc!

Cuối cùng, khi đầu tên nô tài gần chìm xuống, liền có người vớt lên. Cái này để nói sau.

Lúc này, người nên nhảy khỏi thuyền hoa đều nhảy xuống dưới tầm mắt của Thủy Lung, người không cần nhảy thì vẫn ngây ngô trên thuyền.

Sau một trận cười ầm ĩ liền yên tĩnh lại, trên thuyền hoa còn lại nhóm tứ hoàng tử nhìn mặt nhau, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, vẫn là tứ hoàng tử khẽ tằng hắng, bước lên chào Trưởng Tôn Vinh Cực, giọng điệu thân thiết: “Hoàng thúc, cháu muốn gặp người đúng là không dễ chút nào.”

Hắn vừa mở miệng, lục hoàng tử liền cười ha hả nói tiếp lời: “Hoàng thúc nể mặt ta nha, vì thiệp mời là do ta đưa đến phủ Võ vương.”

Giọng điệu hả hê, người nghe liền biết hắn đang làm bầu không khí hòa dịu xuống, nhưng lại cố ý giả vờ không biết, sau lời nói của hắn là tiếng trêu ghẹo vui vẻ, bầu không khí càng ngày càng nhẹ nhõm.

Chỉ khổ cho nhóm công tử, tiểu thư còn trôi bồng bềnh trong nước, một đám phải ngâm mình trong nước lạnh lẽo. Trước khi Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung mở miệng, bọn họ nào dám lên thuyền.

Ngũ hoàng tử ung dung nhìn Thủy Lung, bước lên, nhỏ giọng kêu: “Hoàng thẩm.”

Một câu xưng hô khiến toàn trường yên tĩnh, lần nữa mọi người đưa mắt nhìn sang Thủy Lung.

Tuy là Thủy Lung thừa nhận thân phận của mình, nhưng bọn họ vẫn không thể tiếp nhận chuyện này, không nhịn được muốn xác nhận lần nữa.

Thủy Lung thản nhiên gật đầu đối với ngũ hoàng tử.

Một trận hít thở mạnh vang lên.

Trong lòng bọn họ đều hiếu kì, kinh nghi, vì sao Bạch Thủy Lung biến thành bộ dạng này? Khoảng thời gian nàng rời khỏi thành Kỳ Dương đã xảy ra chuyện gì?

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Thủy Lung rất bình tĩnh, Trưởng Tôn Vinh Cực thì không nhẫn nại được nữa.

Thân ảnh hắn lóe lên đứng sau lưng Thủy Lung, đưa tay ôm thắt lưng của nàng, kéo cả người nàng nhét vào ngực mình. Hành động lưu loát như nước chảy, khiến mọi người cảm nhận được ánh mắt của hắn đảo qua, cơ thể đau đớn giống như bị băng nhũ đâm trúng.

Nhóm người tứ hoàng tử liền hiểu rõ, thu hồi tầm mắt nóng rực của mình.

Hoàng thúc / Võ vương gia bá đạo quá đi! Thậm chí liếc một cái cũng không cho!

Lúc này, tứ hoàng tử chợt nhớ, khi trước hoàng thúc cũng đối xử với Bạch Thủy Lung như vậy. Khi đó, mọi người đều mờ mịt không hiểu, vì sao một người hoàn mĩ như hoàng thúc lại để ý, độc chiếm Bạch Thủy Lung. Hôm nay, nhìn thấy hai người ở chung, nhất thời cảm thấy đây là chuyện đương nhiên và hài hòa.

Chẳng lẽ, đây mới là diện mạo thật của Bạch Thủy Lung, hoang thúc đã sớm biết chân tướng nên mới chú ý đến Bạch Thủy Lung?

Tứ hoàng tử nghi ngờ cũng là suy nghĩ của mọi người.

“Về.” Trưởng Tôn Vinh Cực dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Thủy Lung, lạnh nhạt nói.

Thủy Lung nghe ra giọng điệu của hắn không được kiên nhẫn. Vốn dĩ lấy tính cách của hắn, muốn đi là đi, hoàn toàn sẽ không nói một câu, huống chi nói còn chưa xong người đã bỏ đi rồi. Hoàn toàn không khỏi ý kiến của Thủy Lung.

“Được.” Thủy Lung nghiêng đầu cười với hắn.

Nụ cười thanh nhã vô cùng thân thiết, giống như dòng nước ấm ngày xuân xóa tan mọi buồn phiền trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực. Vẻ mặt lạnh lùng dần dần ấm lên, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.

“Ối chao! Hoàng thúc hiếm khi ra khỏi phủ, ở lại chơi một chút đi ạ!” Lục hoàng tử thấy hai người muốn đi, vội vã giữ lại.

Ngũ hoàng tử kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt không đồng ý. Tiểu lục lớn như vậy rồi, sao còn không hiểu chuyện? Hiện tại là tình huống gì? Ở đâu ra thời cơ tốt để tụ họp?

Trưởng Tôn Vinh Cực phớt lờ lời lục hoàng tử, hắn hận không thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Trở về thế giới hai người của hắn và Thủy Lung.

Mọi người chỉ thấy bóng dáng khẽ động, cả người liền bay ra khỏi thuyền hoa, ôm cô gái áo đỏ đạp nước mà đi, dáng vẻ nhàn nhã, ung dung nhanh chóng vào bờ. Một màn này, đẹp nhữ tranh vẽ!

“Tỷ! Tỷ phu! Các người đừng bỏ đệ chứ!” Bạch Thiên Hoa ở trên thuyền gọi theo.

“Tam công tử.” Hướng Dương ở cách đó không xa kêu hắn, thì ra lúc trên thuyền đã diễn trò vui, hắn ta đang chèo bè đi tới cạnh thuyền hoa. Mới tới gần thuyền hoa liền nghe tiếng Bạch Thiên Hoa la lên, lúc này bè đã tới sát thuyền hoa.

Bạch Thiên Hoa không hề do dự nhảy xuống bè, chững chạc nói: “Làm không tệ.”

Bộ dạng này và bộ dạng trước mắt Thủy Lung chính là hai cực đối lập.

“Tiểu đệ…” Lúc Hướng Dương chống gậy trúc muốn chèo bè rời đi, thanh âm mềm mại của thiếu nữ truyền đến.

Bạch Thiên Hoa quay đầu theo thói quen liền nhìn thấy Bạch Tuyết Vi trong nước. Nhìn vẻ mặt dính nước của ả, tóc đen dài bồng bênh trong nước, mắt rưng rưng nhìn hắn, thật sự rất đẹp, y như đóa sen tươi đẹp mới hé nở.

Nhưng, vẻ đẹp này, Bạch Thiên Hoa khinh thường thưởng thức, cũng không có chút lòng thương tiếc bảo vệ nó. Hắn nhỡ, lúc hắn bị Vạn Toàn Tường đánh, Bạch Tuyết Vi không hề có ý ngăn cản. Hắn càng nhớ rõ, lúc nhóm quý nữ nói xấu Thủy Lung, người khởi xướng chính là Bạch Tuyết Vi.

“Hừ.” Chân mày Bạch Thiên Hoa chau lại, đứng trên mảng bè nhìn xuống Bạch Tuyết Vi, lộ ra nụ cười tà ác như công tử ăn chơi trác tang của ngày xưa: “Bộ dạng của ngươi lúc này thật xấu xí, hèn gì Vũ vương gia cũng ghét bỏ. Hắn mất tích, nói không chừng là muốn trốn để khỏi cưới ngươi đó.”

Bạch Thiên Hoa rất ít khi nói lời cay độc đối với phái nữ, trừ phi là cực kì ghét. Đây được coi là lần đầu Bạch Thiên Hoa không nể mặt Bạch Tuyết Vi, Bạch Tuyết Vi nghe xong, mặt tái nhợt, suýt chút nữa vạn vẹo ngũ quan.

TRong mắt ả, Bạch Thiên Hoa luôn là thằng công tử ăn chơi không có đầu óc. Lần này bị Bạch Thủy Lung lừa gạt, ả phải cố gắng nhiều hơn mới có thể đem Bạch Thiên Hoa nắm vào lòng bàn tay lần nữa. (TN: muốn chém con này)

Nhưng, thái độ hiện tại của Bạch Thiên Hoa rõ ràng nói cho ả biết. Ý nghĩ của ả quá đơn giản rồi, tên ngu kia từ thằng em nhỏ ngoan ngoãn đã lột xác từ khi nào không hay. Cách xa ả một chút, thì biến thành chướng ngại vật lớn đối với ả.

“Đi!” Bạch Thiên Hoa quay đầu, hắn vừa nghe cách xưng hô ‘tiểu đệ’ này lại nhớ tới hành vi của Bạch Tuyết Vi liền khó chịu, thái độ đối với Hướng Dương cũng cứng rắn.

Đối với tính cách trẻ con của hắn, Hướng Dương không thèm để bụng. Chống gậy trúc, chèo bè về bến tàu.

“Còn không mau đem công tử, tiểu thư kéo lên.” Tứ hoàng tử nhìn bóng dáng biến mất của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, thở dài, quay đầu ra lệnh nhóm nô tài còn đang ngây ngô.

Luống cuống một lúc, nhóm công tử tiểu thư cuối cùng cũng được kéo lên thuyền hoa.

“Ô ô…thật quá đáng, Võ vương phi đúng là không hề thay đổi, vẫn như trước kia…” Một cô gái vừa được vớt lên thuyền hoa, ôm ngực khóc thút thít.

Lời ả nói còn chưa hết, đã bị tứ hoàng tử lạnh lùng cắt ngang: “Lần này, chính là các ngươi sai, bị phạt là đúng tội. Hoàng thẩm là người các ngươi có thể tùy tiện nhục mạ sao?”

Ả kia bị dọa mặt mũi trắng bệch, thút thít lắc đầu.

Bạch Tuyết Vi được kéo lên đáy mắt mang theo trào phúng và oán hận.

Trước kia, cho rằng Bạch Thủy Lung bị thất sủng không biết sống hay là chết, liền mặc kệ bọn họ nói gì thì nói, không quan tâm. Hôm nay, thấy nàng trở về, lại còn trở nên xinh đẹp, liền không cho phép bọn họ nói? Đúng là dối trá! Một đám tiện nhân dối trá!