Chương 120: Đem ‘gậy Gộc’ Lấy Ra!

Hai ngày nay, bầu không khí trong phủ thành chủ rất quái dị.

Đặc biệt là có người đi ngang qua viện chủ của thành chủ, vẻ mặt liền rất kì quái. Cái loại ngươi biết, ta biết, trời biết đất biết, cố tình vẻ mặt lại ẩn nhẫn không nói, nhìn thế nào cũng cổ quái.

Phần cổ quái này vẫn hòa trong phủ thành chủ, bên ngoài phủ thành chủ thật ra cũng không có biến hóa đặc biệt gì hết.

Trong thư phòng thiếu vài miếng ngói, có mấy người hoặc đứng hoặc ngồi.

Những người này vây quanh một cái bàn, nghiêm túc trao đổi cái gì đó. Người làm chủ chính là Lâu Thiến Trúc, ngồi bên cạnh hắn chính là Đổng Bật, những kẻ còn lại đa số đều không biết. Mấy người này là người hai ngày trước Trưởng Tôn Vinh Cực đem tới, chào hỏi một phen mới biết, tất cả đều là phú thương nổi tiếng ở Tây Lăng.

“Quản gia Lâu, điều kiện hợp tác như vậy đối với bọn ta không được công bằng cho lắm.” Gã đàn ông trung niên phúc hậu nói.

Lâu Thiến Trúc liếc nhìn ông ta, vẫn duy trì nụ cười thân thiện: “Ông chủ Vương, trước ta đã nói quy củ hợp tác của thành Nam Vân, không có chuyện bất công hay không ở đây. Nếu như ông có ý kiến, ta có thể nói lại cho thành chủ đại nhân biết, để cho ngài giải thích rõ với ông.” Giống như không nhìn thấy sắc mặt ông chủ Vương khẽ biến, hắn chậm rãi hỏi: “Ý ông như thế nào?”

Vương Kim xanh mặt cuống quít xua tay: “Quản gia Lâu nói đùa, chút chuyện nhỏ này cần gì làm phiền tới thành chủ Nam Vân.” Trong lòng ông thầm hận, chửi Lâu Thiến Trúc cáo mượn oai hùm.

Bọn họ đều tới từ Tây Lăng, làm sao không biết tính cách tàn bạo của Bạch Thủy Lung. Chút chuện nhỏ này cũng đi tìm nàng, ai biết nàng ta có tức giận đem bọn họ giết hết hay không? Dù không giết, e là cũng đem người đánh cho tàn phế, đây mới là bi thảm.

Không nói Bạch Thủy Lung, bọn họ đều do Võ vương mang tới. Lúc lên đường, vương gia đã báo trước, bất kì ai cũng không được bất kính đối với Bạch Thủy Lung, bằng không…. Mặc dù hắn không nói sẽ làm sao, nhưng kẻ ngu mới không dự đoán được hậu quả của việc này.

Lâu Thiến Trúc thấy Vương Kim biến sắc, mặt ngoài có vẻ như khó coi, thái độ liền mềm mỏng, bộ dạng như vãn bối cười nói: “Ông chủ Vương khoan dung. Kỳ thật các vị chỉ có nhìn thấy bên ngoài mà không nhìn ra chỗ sâu bên trong, phương pháp hợp tác này đối với các vị có lợi vô cùng. Đất đai mà thành chủ sở hữu, thành chủ đương nhiên sẽ không tự mình làm chuyện lỗ vốn, đồng thời cũng không để lợi ích của người bên cạnh bị tổn hại. Các vị không cần lo lắng chuyện về sau, chỉ cần nghĩ làm sao kiếm được tiền là được.”

Sắc mặt Vương Kim chậm rãi tốt lên, nhưng mà bọn họ đều là một đám cáo già, làm sao có thể bị mấy lời nói của Lâu Thiến Trúc mà rung động.

“Ý của Lâu quản gia chúng tôi hiểu rõ, nhưng cách hợp tác này đúng là không chừa đường lui.” Trương Vân Hạc ngồi bên cạnh Vương Kim nói: “Bọn tôi đều được Võ vương mang đến, lại nói phần lớn bọn tôi đều e ngại uy danh và quyền lực của vương gia, bất đắc dĩ mới tới.”

Lâu Thiến Trúc mỉm cười, chờ đợi gã nói tiếp.

Trương Vân Hạc nói tiếp: “Chúng tôi đều là thương nhân, thương nhân đều chạy theo lợi ích. Võ vương quyền thế ngập trời, cũng không thể ép buộc chúng tôi đem gia sản nửa đời đặt cược vào được… Nói như vậy, quản gia Lâu nên hiểu chứ?”

Đương nhiên Lâu Thiến TRúc hiểu rõ.

Những người tụ tập ở đây đều là phú thương nổi tiếng lừng lẫy khắp Tây Lăng, thậm chí có cả hoàng thương. Một vài người thì không sao, nhưng đem một đám người tụ tập lại, chính là nắm trong tay một nửa mạch máu thương nghiệp, một nửa giang sơn Tây Lăng. Quyền thế cũng không thể chèn ép bọn họ, bằng không chọc giận bọn họ, dẫu có chết cũng cắn mất một miếng thịt của Tây Lăng mới vừa.

Lâu Thiến Trúc đang định mở miệng, Đổng Bật ngồi bên lên tiếng trước: “Tại hạ Đổng Bật.”

Lời hắn vừa dứt, tất cả mọi người đều dời tầm mắt lên người hắn.

Đám người Vương Kim vẫn luôn hiếu kì thân phận của hắn. Dù sao thì từ lúc gặp mặt, Đổng Bật luôn ngồi im bên cạnh Lâu Thiến Trúc, không nói một câu nào hết, khiến bọn họ hoài nghi hắn là người của Bạch Thủy Lung.

Đổng Bật lại nói: “Chủ nhân của thương hội Thiên Ưng.”

Những lời này vừa xong, sắc mặt đám người Vương Kim liền thay đổi.

Thương hội Thiên Ưng.

Chỉ cần là thương nhân đều không thể không biết sự tồn tại của nơi này. Nếu như không biết, vậy nói rõ ngươi chỉ là một thương nhân nghèo mạt.

Không ai biết, thương hội Thiên Ưng thuộc về quốc gia nào. Nhưng, được thành lập vào mười năm trước, hình bóng của nó dần trải dài khắp các quốc gia. Nghe nói Thái Bạch Lâu ở thành Kỳ Dương – Tây Lăng quốc cũng là sản nghiệp của thương hội Thiên Ưng. Trong thành Kỳ Dương cũng có nhiều dấu chân của nó, chỉ là không bị người ta phát hiện mà thôi.

Thương hội Thiên Ưng, có thể nói là ông vua không ngai trên thương trường.

Lúc này, người đàn ông trước mặt cư nhiên thông báo với bọn họ, hắn chính là ông chủ của thương hội Thiên Ưng.

Đám người Vương Kim nhìn Đổng Bật, tựa như muốn nhìn thấu hắn. Người đàn ông này có khí chất đặc thù, toàn thân không có hơi tiền thuộc về thương nhân, cặp mắt cũng không có gian trá, nhìn giống như cư sĩ ẩn mình trong núi hơn.

Nhưng dáng vẻ mỉm cười ung dung của Đổng Bật khiến đám người Vương Kim không thể nào phản bác, thậm chí khó mà nảy sinh lòng nghi ngờ.

Đổng Bật để mặc cho bọn họ nhìn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đổng mỗ và thành chủ đại nhân hợp tác tựa như quản gia Lâu nói, Đỗng mỗ đã đáp ứng.”

“Cái này…” Vương Kim rất kinh ngạc: “Nếu công tử là ông chủ của thương hội Thiên Ưng, ta nghĩ công tử không thiếu tiền tài mới đúng, cớ gì phải kí vào điều kiện hợp tác hà khắc như vậy?”

Đổng Bật cười lắc đầu: “Đổng mỗ đúng là không thiếu tiền. Hiện tại, tiền tài mà Đổng mỗ có, tiêu xài ba đời cũng không hết. Nhưng Đổng mỗ là thương nhân, tiền tài lợi ích đặt trước mặt, lí nào Đổng mỗ không kiếm?”

Đám người Vương Kim nhìn nhau, bọn họ đều biết ý của Đổng Bật. Đây là hắn nói rõ cho mọi người, thành Nam Vân là địa bảo. (N: địa bảo: vùng đất trù phú, miếng thịt ngon)

Nếu do người khác nói, bọn họ nhất định cười nhạo một phen.

Thành Nam Vân là địa bảo ư? Chó má! Vùng đất này căn bản là khối u ác tính Tây Lăng hận không thể vứt bỏ, thường có nhiều tai họa đổ xuống, triều đình Tây Lăng cũng sẽ không quản lí, chớ đừng nói chi là từng đến xem. Đồng dạng, nhiều năm qua triều đình cũng không có thu thuế của thành Nam Vân.

Nếu như không phải Bạch Thủy Lung nhắc tới thành Nam Vân với thái hậu, để bà ta nhắc Trưởng Tôn Lạc Dần, Trưởng Tôn Lạc Dần cũng đã sớm quên mảnh đất rộng lớn ‘thơm ngon béo bở’ này.

Lần này, đám người Vương Kim theo Trưởng Tôn Vinh Cực đến đây, thật ra là vì sợ quyền thế và uy danh của hắn. Vốn dĩ, bọn họ nghĩ rằng, coi như bỏ tiền tiêu tai, cũng coi như là làm chuyện tích phúc đức, bỏ chút tiền tạo sản nghiệp ở thành Nam Vân, ra vẻ một chút là được rồi. Ngược lại, nơi đây là sở hữu của Bạch Thủy Lung, làm gì cũng không thể như ngày xưa không có quy củ, nếu không kiếm được tiền thì về sau cứ bỏ mặc là xong.

Nhưng mà bọn họ đã tính toán thật tốt, người ta lại không nghĩ như vậy. Bọn họ đều được mời đến thư phòng thiếu vài miếng ngói, sau đó ném phương pháp hợp tác cho bọn họ xem, nói cho bọn họ biết cái gọi là ‘cổ phần công ty’ liền bắt bọn họ bỏ tiền ra.

Kỳ thực cái này cũng không có cái gì không tốt, bọn họ không cần phí sức, sau này buông tay mặc kệ cũng đơn giản. Bọn họ chỉ không hài lòng là vì số tiền phải móc ra vượt quá dự liệu của bọn họ. Bỏ nhiều tiền như vậy, còn ‘cổ phần công ty’ của Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực còn chưa đủ dôi ra, đây chẳng phải ép người quá đáng sao…

Đây chính là nguyên do bọn người Vương Kim không vui. Ở trong mắt bọn họ, bỏ số tiền này ra chẳng khác nào múc nước tát đi, không có khả năng thu về, càng không thể kiếm được nhiều, lúc này mới không tình nguyện, lời nói kịch liệt.

Hiện tại, Đổng Bật nói cho bọn họ biết thành Nam Vân là khối địa bảo, có lợi ích lớn, có thể kiếm được nhiều tiền. Việc này khiến đám người Vương Kim dao động không ít.

Vương Kim và Trương Vân Hạc liếc nhìn nhau, liền hiểu ý đối phương. Bọn họ thầm nghĩ: Nếu người đàn ông trước mắt chính là Đổng Bật, như vậy liền nghe theo hắn một phen. Ngộ nhỡ hắn không phải Đổng Bật thì sao?

Đổng Bật liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, hắn liếc nhìn YaYa đứng phía sau: “YaYa, thương hội Thiên Ưng của chúng ta có hợp tác với bọn họ lần nào không?”

YaYa bước lên, kiêu căng nhìn Vương Kim và Trương Vân Hạc, lạnh lùng nói: “Vương Kim, có ngàn cửa hàng vàng bạc, Vũ Cẩm Vân bố (bán vải), cửa hàng lương thực… Năm nay, từng có giao dịch gạo, mì và vải vóc gấm hoa với thương hội Thiên Ưng, tổng cộng bán cho thương hội Thiên Ưng ba trăm ngàn gạo thuần chất, mười ngàn cuộn vải gấm. Trương Vân Hạc chuyên buôn bán trâu ngựa, năm nay bán cho thương hội năm nghìn con ngựa cái, ba nghìn con ngựa đực, ngựa tốt để cưỡi…”

“Đủ rồi!” Trương Vân Hạc liên tục khoát tay bảo YaYa ngừng nói.

Nếu để YaYa nói hết, mạng của hắn khó giữ được. Chuyện làm ăn của hắn có chút trái phép, ngựa cưỡi tốt không được tùy ý buôn bán, càng khỏi nói tới bảo mã.

YaYa thờ ơ nhìn bọn họ: “Ai kêu các ngươi không tin công tử nhà ta.”

Vương Kim và Trương Vân Hạc bị nàng nhìn đến đỏ mặt, không biết là do tức giận hay xấu hổ. Nhưng e ngại thân phận Đổng Bật, bọn họ không dám tức giận với YaYa.

Dựa theo lời YaYa nói, chứng cứ xác thực buôn lậu của bọn họ đều bị thương hội Thiên Ưng nắm trong tay. Mặc dù thương hội Thiên Ưng mua đồ của bọn họ, cũng có thể coi là đồng bọn, cũng là phạm pháp.

Bấy giờ giọng nói ôn hòa của Lâu Thiến Trúc vang lên: “Ta nghĩ các vị đều biết chuyện buôn bán xà phòng trong thành Kỳ Dương.”

“Đương nhiên.” Vương Kim nói: “Hôm nay, thương gia Tây Lăng người nào không bỏ ra tiền tài muốn mua lại cách làm chứ. Đáng tiếc các vị hoàng tử bố trí, cách làm cũng được bảo vệ nghiêm mật, bọn ta không có phần với tới.”

Trương Vân Hạc hỏi: “Đột nhiên quản gia Lâu nhắc tới chuyện này, không lẽ…”

Lâu Thiến Trúc gật đầu: “Có lẽ các vị không biết, ông chủ lớn đứng đằng sau vụ buôn bán xà phòng này chính là thành chủ đại nhân, phương pháp làm cũng do thành chủ đại nhân nắm giữ, cho dù là các hoàng tử cũng không biết. Không có sự đồng ý của thành chủ đại nhân, mấy vị hoàng tử kia cũng chẳng dám đem phương pháp bán đi, càng không thể tự ý mở cửa hàng mới.”

Biểu tình trên mặt các thương nhân đều thay đổi.

Lâu Thiến Trúc nói tiếp: “Xà phòng thơm chỉ là bước khởi đầu. Thành chủ đại nhân đã chứng minh cho tiểu sinh thấy, về sau thành Nam Vân sẽ có nhiều việc làm ăn kì lạ, kiếm được nhiền tiền hơn chuyện bán xà bong (bống xà bang :p) nhưng mà những cái này chỉ có người có cổ phần trong thành Nam Vân mới được biết.”

“Các vị, hiện tại các vị có quyết định chưa?”

Đám người Vương Kim, Trương Vân Hạc: “…”

Từ sáng đến trưa, thủ vệ ngoài cửa phòng nhìn một đám thương nhân ăn mjawc chỉnh tề đi ra. Bởi vì không có cửa ngăn, nên bọn họ đứng bên ngoài nghe nghị luận nửa ngày, đều biết kết quả sau cùng ---- bọn họ đều thỏa hiệp!

Trong thư phòng.

Lâu Thiến Trúc rót trà cho Đổng Bật, nói: “Cám ơn Đổng công tử giúp đỡ.”

Đổng Bật lắc đầu: “Là Đổng mỗ làm điều thừa. Thì ra quản gia Lâu đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, cho dù Đổng mỗ không nhiều lời, bọn họ cũng sẽ bị quản gia Lâu thuyết phục.”

Lâu Thiến Trúc nói: “Nhưng không có thật lòng tin phục như bây giờ. Thương hội Thiên Ứng chính là chiêu bài vàng.” Nói xong, Lâu Thiến Trúc nâng ly trà lên kính Đổng Bật: “Tiểu sinh lấy trà thay rượu kính Đổng công tử.”

Đổng Bật cười nâng chén.

Hai người chạm chén, Đổng Bật vừa định nhấp ngụm trà nhỏ, chợt nghe Lâu Thiến Trúc nói: “Tiểu sinh sẽ hướng thành chủ đại nhân báo cáo việc Đổng công tử giúp đỡ, để thành chủ đại nhân biết Đổng công tử là người rất tốt.”

"Phốc, khụ khụ!" Đổng Bật bị sặc nước trà, rất ư là chật vật.

“Ai nha, Đổng Bật công tử, sao lại không cẩn thận như vậy.” Lâu Thiến Trúc rất vô tội nhìn hắn.

Đổng Bật dở khóc dở cười, nghĩ thầm: Ngươi bên cạnh Bạch Thủy Lung không có một người đứng đắn, thua thiệt hắn còn nghĩ người nọ là một người nghiêm cẩn lễ phép.

“Quản gia Lâu khách sáo, chút chuyện nhỏ này không cần hướng thành chủ đại nhân tranh công.”

Đổng Bật thật sự không muốn bị ngói đập một lần nữa.

Hắn im lặng ngước đầu nhìn chỗ mái nhà thiếu hai miếng ngói.

Lâu Thiến Trúc nhìn vẻ mặt rầu rĩ của hắn, nhất thời cả người khoan khoái, chậm rãi uống một ngụm nước trà, từ từ thở một hơi sảng khoái, chậm rì rì nói: “Đổng công tử đúng là quá khiêm nhường.”

“…” Đột nhiên, Đổng Bật cảm thấy, bản thân ở lại phủ thành chủ, chưa chắc là quyết định tốt nhất.

Đặc biệt là trong phòng ngủ chính, hai ngày nay đóng cửa chưa từng mở, đem mọi chuyện ném hết cho hai người bọn họ, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Chỉ thấy hai hắc y nhân khiêng thùng nước tắm to đùng đi tới phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương vừa ngọt vừa ngất, hai người này lại giống như người đầu gỗ chẳng có cảm xúc gì, sau khi đem thùng nước và nước ấm đổ vào, liền như con mèo nhẹ nhàng rời đi.

Nến trong phòng ngủ đã đốt sạch, trên đất thì bừa bộn. Có mảnh vụn của sứ, có vụn quần áo, có yếm nhỏ mập mờ, có ghế dựa rạn nứt, còn có rèm che bị xé nát, dây thắt lưng… (N: mạnh dữ !!!!!!! QAQ)

Cảnh tượng như vậy khiến người ta không khỏi hoài nghi, trong phủ vừa có trận đánh nhau, hoặc là vừa mới bị cướp. Chẳng qua có người thấy tình huống trên giường, nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Người hay mắc cỡ sẽ đỏ mặt tới mang tai, người to gan một chút tâm trí sẽ chộn rộn, thầm nghĩ người bên trong ‘yêu’ thật kịch liệt, mới có thể khiến cho gian phòng biến thành thế này, nói là phá hủy cũng không có quá đáng!

Chăn mỏng rơi bên ngoài giường, mơ hồ có bóng người cách một tầng vải bong lắc lư. Bỗng nhiên một cánh tay vươn lên, cánh tay trắng nõn càng nổi bật trên nền xanh da trời của màn giường, càng giống như ngọc được mài giũa. Tay đem màn giường vén lên, đem chủ nhân của nó lộ ra, cùng bóng dáng nằm nghiêng bên cạnh.

NGón tay thon dài trắng nõn chạm đến sống lưng nhẵn mịn, từ trên sống lưng trượt xuống, nhưng không có đi vào thắt lưng hạ bộ. Một động tác đơn giản lại khiến cho người ta có muôn vàn mơ màng. Nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định không tự kiềm chế được.

Chát!

Một tiếng vang nhỏ vang lên.

Thủy Lung đánh vào sắc thủ (N: bàn tay háo sắc ư?) đang làm việc xấu kia, nghiêng đầu nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực, nheo hai mắt lại, con ngươi sắc bén lóe lên ý cảnh cáo. Nếu là bình thường, ánh mắt này có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy kinh hãi, nhưng hiện tại nàng không có mặc quần áo, trên người đầy dấu ấn hồng hồng tím tím mập mờ, cả người xụi lơ nằm trên giường, thoạt nhìn cực kì yếu đuối, khơi dậy xu hướng tình dục bạo ngược của người khác.

Trạng thái yếu ớt kết hợp với ánh mắt hung ác… nhìn thế nào cũng thấy rất phong tình vạn chủng.

Ùng ục…

Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.

Nhưng, chủ nhân của tiếng nuốt nước bọt này lại không chút nào cảm thấy xấu hổ, trái lại giống như cuồng thú săn thịt, nhào về phía mỹ thực trắng mềm đằng trước, chẳng biết xấu hổ nói: “A Lung, làm một nữa được không?”

“Làm cái đầu ngươi!” Thủy Lung không chút nghĩ ngợi đem người nào đó đạp ra.

Một ngày đêm… Hai ngày! Hai ngày rưỡi… Đây tuyệt đối là cực hạn của Thủy Lung. Trong hai ngày nay, nàng ở nơi này bị làm đến chột dạ và ý muốn đền bù đều biến sạch rồi. Lúc đầu, thật sự đôi bên đều cho nhau vui vẻ. Thế nhưng một lần, hai lần… bị ép tới cả người vô lực, sung sướng đều chết lặng.

Hơn nữa, rõ ràng là đói bụng, cư nhiên hắn không cho nàng xuống giường ăn, đem nàng buộc trên giường, bưng chén tới đút nàng ăn. Sau_khi ăn xong, liền nhào lên!

Hắn có bao nhiêu tinh lực, không biết thỏa mãn hả? Ngất!

Thủy Lung cảm thấy huyệt thái dương co giật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.

Nàng nghĩ, nàng không nên có lòng chột dạ mà. Hạng người như Trưởng Tôn Vinh Cực, chính là kiểu cho chút ánh sáng liền coi mình là mặt trời, được một tấc liền muốn tiến lên một thước, dùng những từ này hình dung hắn quả nhiên không sai.

Một khi cho hắn thuận lợi có được, nàng phản kháng, hắn đều xem là làm nũng! Nàng phát hỏa, trong mắt hắn chính là muốn mà giả vờ từ chối. Nàng chiến tranh lạnh, hắn liền mặt dày dính vào. Hết thảy đều vì, thái độ lúc đầu của nàng quá tốt, ngay từ đầu người chủ động là nàng.

Nếu ban đầu thái độ của nàng cứng rắn một chút, hắn sẽ không dám tự cho là đúng!

Thủy Lung đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Vì sao mỗi lần cùng hắn làm t_ình đều hao phí trí tuệ như vậy, sau đó cảm xúc giống như tìm được đường sống trong chỗ chết. Cho dù là sống mơ mơ màng màng, nàng cũng không có tinh thần mạnh mẽ đi thừa nhận, nếu cứ như vậy vài lần, nàng không biết chính mình có mắc chứng thần kinh suy yếu hay không.

Một đôi tay thay thế tay nàng, giúp nàng xoa bóp huyệt thái dương, đạo lực không tính là tốt lắm, rõ ràng không thuần thục.

Thủy Lung nhắm nửa con mắt, mặc cho hắn hý hoáy, dựa vào trong ngực hắn.

Tối qua, bất đắc dĩ làm xong, nàng lười tức giận với hắn. Thầm nghĩ nhanh chóng tắm rửa, khôi phục lại tinh thần và thể lực.

“Mới có hai tháng đã như vậy. Vậy sau này không cẩn thận một năm, hai năm…” Thủy Lung hoảng hốt suy nghĩ, có lẽ chậm chạp có điểm khởi đầu tốt, ít nhất nàng rất khó chột dạ và mềm lòng như vậy nữa, đối phương sẽ không có lý do nhốt nàng trên giường.

“Ửm.” Trưởng Tôn Vinh Cực không nghe rõ lời nàng nói, đến gần nàng, đem gò má dán lên má nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Mắt Thủy Lung lóe lên hàn quang, lại rất nhanh biến mất, biến thành vô lực lười biếng: “Ta nói, ngươi đem gậy gộc của mình lấy ra.”

Thân thể Trưởng Tôn Vinh Cực hơi ngừng một chút: “Gậy gộc gì?”

Thủy Lung bĩu môi.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt khẽ rũ xuống nhìn nàng, chớp mắt gợi cảm chết người, đáng tiếc không ai nhìn.

“Gậy gộc gì hử?” Hắn không buông tha tiếp tục hỏi, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng cầm nó ra cho ta xem, sao ta không biết mình có gậy gộc, ừ?” Âm cuối lên cao, mị hoặc chết người không đền mạng.

Đáng tiếc, bây giờ Thủy Lung không có tâm tình thưởng thức sức quyến rũ của hắn.

Giết! (‵3′) 凸

Mẹ nó! Còn giả bộ ngây thơ! Coi ông đây là con nít để dụ dỗ à? Còn cầm ra cho ngươi coi, cầm ra cho người xem một chút, cho ngươi xem một chút?! Cầm ra cho ngươi xem một chút, ta còn có thể chết già ư?

Huyệt thái dương của Thủy Lung co giật lợi hại hơn, cơ thể vô lực đè ép nóng nảy, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, híp mắt thành hình nguyệt nha, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, chớp lên say lòng người.