Edit: Tịch Ngữ
“Các ngươi…các ngươi lấn hiếp người quá đáng!”
YaYa đỡ Đổng Bật, không cho Lục Quyển chạm vào, căm hận nói: “Không cần các ngươi giả mù sa mưa, ta sẽ tự đưa công tử đi trị liệu.” Nói xong liền không để ý tới mọi người, chính ả ôm Đổng Bất hôn mê ra ngoài.
Đừng coi bộ dạng nhỏ nhắn và tuổi tác non trẻ của YaYa mà khinh thường. Khí lực của ả không nhỏ, có thể thấy ả cũng là người tập võ, võ công không coi là yếu. Do đó, một tay ả ôm một thiếu niên trưởng thành, tuyệt đối không phải là vấn đề khó. Trong chốc lát liền đi tới cửa thư phòng, đang tính đẩy cửa rời đi.
Lục Quyển nhìn về phía Thủy Lung.
Vẻ mặt Thủy Lung không biến đổi, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn mưu hại gia chủ nhà ngươi ư?”
“Ngươi nói cái gì?” YaYa trợn to hai mắt, tức giận trừng Thủy Lung.
Thủy Lung không bị ánh mắt của ả hù dọa, không nhanh không chậm nói: “Đổng công tử bị thương không nhẹ, thành Nam Vân còn chưa có ý định mở y quán, ngươi nhất quyết mang hắn rời đi như vậy, nếu giữa đường có mệnh hệ gì, ngươi phụ trách sao?”
Sắc mặt YaYa khẽ biến, cắn răng nói: “Công tử phúc lớn, mạng lớn nhất định sẽ không sao.”
Lần này bọn họ ra ngoài không có mang đại phu theo, nhưng mỗi người đều biết chút ít về y thuật, cũng có đem thuốc trị thương bên người, dùng thuốc cầm máu cho công tử cũng không có vấn đề. Nhưng mà nơi này có chút khó khăn, thành Nam Vân đúng là khó tìm được nơi có điều kiện tốt để công tử dưỡng thương.
Chẳng lẽ thật sự để công tử ở lại phủ thành chủ dưỡng thương sao?
YaYa nhớ tới Động Bật bị thương là vì phủ thành chủ gây nên, cộng thêm dáng vẻ vô tâm của Thủy Lung, cảm thấy lo lắng.
“Tùy ngươi thôi.” Thủy Lung nhún nhún vai .
Nàng cũng không có mở miệng giữ Đổng Bật lại. Nếu đối phương nhất quyết đi chịu khổ, nàng cũng không có lòng tốt giữ họ lại làm gì. Hơn nữa… cô gái này cố kỵ cũng không sai, để Đổng Bật ở lại phủ thành chủ, e là người nào đó sẽ chướng mắt, nói không chừng vết thương càng ngày càng khó lành lại.
“Hừ!” YaYa hừ lạnh, thầm nghĩ: Quả nhiên Bạch Thủy Lung không phải người tốt! Ai biết có phải nàng ta cố ý khiến cho công tử bị thương hay không? Vừa nghĩ như vậy, YaYa vừa vội vừa tức giận, vươn chân đá vào cửa thư phòng, cư nhiên đá một phát cửa liền ngã nghiêng.
Lách cách! Mảnh ván cửa rơi xuống đất, bụi văng tứ tung, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc của những người ở bên ngoài.
Yaya cũng ngẩn ra, lập tức bĩu môi nói: “Thật sự sụp.”
“YaYa, công tử bị làm sao vậy?” Hai gã đàn ông đi theo Đổng Bật lập tức nghênh đón, nhìn mặt mày đầy máu của Đổng Bật liền biến sắc, ăn ý vây quanh YaYa, dáng vẻ đứng thẳng người để bảo vệ.
YaYa nói: “Một lời khó nói hết, chúng ta đi.” Ả không mù quáng mà nói lung tung, bình tĩnh ra lệnh cho hai người, ôm Đổng Bật rời đi.
Hai gã đàn ông nghe vậy liền bình tĩnh, liếc nhìn trong thư phòng một cái, vẫn đem YaYa bảo hộ ở giữa như cũ, đi theo ả.
“Thành chủ đại nhân, phủ thành chủ nên sửa một chút.” Lâu Thiến Trúc nói với Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn cánh cửa sụp đỗ, thản nhiên nói: “Sớm muộn gì cũng phải hủy, tạm thời để như vậy đi.”
Khóe miệng Lâu Thiến Trúc khẽ co rút: “Thành chủ đúng là thích nói giỡn, tạm thời để như vậy, thư phòng làm sao làm việc được nữa?”
“Giả bộ coi nó vẫn như cũ là được.” Thủy Lung nói.
Lâu Thiến Trúc nhìn Thủy Lung, phát hiện lúc nàng nói câu này nét mặt hết sức vô tội. Cổ tình hắn lại cảm thấy ở chỗ nào đó có chút trêu tức, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn định trêu chọc hai câu, lời vừa tới cửa miệng liền ngừng lại, rất nghiêm túc nói: “Thành chủ đại nhân nói như vậy, tiểu sinh sẽ coi như thế mà làm.”
“Thông minh.” Xem ra hắn đã đoán được cái gì rồi.
Vốn dĩ, Lâu Thiến Trúc chỉ đoán có ba phần thôi, lại nghe Thủy Lung không đầu không đuôi khen ngợi, suy đoán của hắn lập tức tăng thêm bảy phần, lời nói và hành động càng thêm đứng đắn, đặc biệt còn lui về sao một bước, giữ một khoảng cách nhất định với Thủy Lung: “Cám ơn thành chủ đại nhân khen ngợi.”
Thủy Lung gật đầu, đi ra ngoài.
Lục Quyển và Ngõa Lặc Oa vội vàng theo sau.
Lâu Thiến Trúc nhìn các nàng rời đi, chờ tới khi không còn thấy bong dáng của đám người Thủy Lung, hắn mới cúi đầu nhìn những mảnh ngói nhỏ dưới đất, lại nhìn về chỗ trống trên đỉnh đầu, cực kì không biết nói gì.
Nếu như hắn đoán không sai, chuyện này đều do Võ vương làm, vì sao Võ vương không xuất hiện?
Hành động này là việc làm của một vị vương gia của một nước hả? Thật sự không có vấn đề gì hết sao? Hành động này thật sự…thật sự… có coi là ấu trĩ không?
Hèn chi ngày hôm qua Bạch Thủy Lung mới nhắc nhở hắn như vậy.
Lâu Thiến Trúc nghĩ tới bộ dạng thê thảm của Đổng Bật, nhất thời cảm thấy có ót phát đau, có loại ảo giác bị đập trúng!
“… Khoảng thời gian này vẫn là nên biết thân biết phận thôi.”
Con đường đá sỏi rộng rãi trong phủ thành chủ, hai bên trái phải có hoa có tươi tốt, nhiều đóa hoa cúc có dấu hiệu dần nở.
Ngõa Lặc Oa nhẫn nhịn một hồi chứ chẳng nhịn được lâu, cuối cùng vẫn khẽ gọi Thủy Lung đi ung dung ở phía trước: “Bạch cô nương…”
“Hử?” Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta, con ngươi cười mị mị, giống như đã sớm đoán được nàng sẽ mở miệng hỏi.
Ngõa Lặc Oa hơi khựng lại, thản nhiên cười duyên hỏi: “Bạch cô nương cảm thấy chuyện ngói rơi kia như thế nào?”
“Cái gì là như thế nào?” Thủy Lung hỏi ngược lại, thấy Ngõa Lặc Oa vẫn nhìn mình chăm chú, không có ý định trêu chọc nàng ta nữa, lạnh nhạt nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, phủ thành chủ nhiều năm không được tu sửa, xà nhà mái ngói không tránh khỏi lỏng lẻo, Đổng Bật lại xui xẻo, bị nó rớt trúng thôi.”
Ngõa Lặc Oa hết biết nói gì: “Xà nhà mái ngói có lỏng lẽo cũng không thể đập cùng một người, cùng một chỗ, sức lực nặng nhẹ cũng y như nhau. Đem con người ta đập đến đầu chảy đầy máu.”
Thủy Lung kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi biết ẩn tình gì hả?”
Ngõa Lặc Oa càng không biết nói gì: “Bạch cô nương, đừng có giả bộ nữa.”
Thủy Lung nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc biến mất không còn thấy nữa.
Ngõa Lặc Oa thấy vậy cũng không có nhẹ nhõm, trái lại càng thêm vô lực. nàng đem nghi hoặc trong lòng nói ra: “Bạch cô nương, ngươi nghĩ… có phải hay không là…”
Âm thanh của nàng ta rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có mấy người Thủy Lung nghe được.
Hết cách rồi, Ngõa Lặc Oa nàng rất hiếu kì, thật sự rất là tò mò!
Nàng ta không có đem lời này nói hết, Thủy Lung cũng hiểu được ý của Ngõa Lặc Oa: “Không phải ngươi nói buổi chiều hắn mới tới hay sao?”
“Đúng là như vậy.” Nhưng lấy khinh công của chủ nhân mà nói, đến sớm hơn đó là chuyện cực kì đơn giản. Lần thứ hai, Ngõa Lặc Oa không có nói hết câu, nàng rất bất đắc dĩ nha, tò mò thì tò mò, nhưng nàng không dám đem chuyện của người nói ra đâu, ngươi kia chính là chủ nhân của nàng nha.
Chủ nhân trong mắt nàng chính là người ngồi tít trên cao, bí hiểm giống như một vị thần, tôn quý lại tuyệt tình. Làm sao…làm sao có thể có hành vi ấu trĩ như thế, đúng không? Đúng không? Đúng >3
Vì sao nàng càng ngày càng không có lòng tin thế nhỉ? Càng phủ nhận càng cảm thấy sự tình chính là như vậy!
Lòng trung thành của thuộc hạ bị thương không chịu nổi, ảo tưởng tan vỡ càng không chịu nổi.
Ngõa Lặc Oa hít sâu một hơi, tự an ủi: Không phải ngay cả Bạch cô nương cũng phủ nhận đó hay sao? Nếu là chủ nhân, ngài đã sớm xuất hiện để gặp Bạch cô nương. Cho nên tuyệt đối không thể là chủ nhân làm, không cần phải hoài nghi nữa.
Chỉ là Ngõa Lặc Oa đã hiểu sai, lời nói của Thủy Lung không phải phủ định, chỉ là một câu hỏi vặn bình thường mà thôi.
Cảm xúc xoắn xuýt vẫn duy trì đến chiều, lúc mặt trời gần xuống núi, Ngõa Lặc Oa mới bình tĩnh trở lại. Sauk hi bình tĩnh lại nàng mới nhớ đến một chuyện khiến nàng sắp phát điên – nàng quên nhắc Bạch cô nương chuẩn bị nghênh đón chủ nhân!
Mắt thấy ngày dần hết, không biết chủ nhân đã đến cửa thành hay chưa. Ngõa Lặc Oa nóng ruột suy nghĩ, cả ngày nay hình như Bạch cô nương không hề có ý tưởng chuẩn bị gì hết, cái này phải làm sao đây?
“Đi thôi.” Thuỷn Lung coi như không thấy vẻ mặt lo lắng của NGõa Lặc Oa, đứng dậy.
Ngõa Lặc Oa không kịp suy nghĩ hỏi: “Bạch cô nương đi đâu?”
“Đón Đế Duyên.” Thủy Lung nhẹ nhàng cười, tay ma sát chiếc nhận.
Ngõa Lặc Oa nghe vậy vừa vui mừng vừa thất vọng. Vui là vì Thủy Lung cuối cùng cũng nhớ tới Trưởng Tôn Vinh Cực, thất vọng là vì Thủy Lung nghênh tiếp rất là đơn giản.
Lục Quyển và Hồng Yến đi theo sau Thủy Lung, nét mặt Lục QUyển coi như bình tĩnh, Hồng Yến lại không chút nào che giấu hứng thú. Các nàng đã sớm muốn nhìn diện mạo và khí phách của phu quân chủ tử nhà mình.
Lần nà đi ra ngoài, Thủy Lung không có kinh động bao nhiêu người, thân mình như chim én lượn đi trên mái ngói xanh, không bao lâu liền tới cửa thành.
Cửa thành Nam Vân chỉ có bốn người trông giữ, bốn người này không phải là thủ vệ lúc đầu nữa, đã bị Thủy Lung đổi thành người của mình. Lúc này thấy Thủy Lung tới cũng không có dị động, cả đám đứng thẳng tắp, nhìn thẳng không chớp mắt.
“Thành chủ.” Thanh âm ôn nhuận vang lên.
Thủy Lung kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Đông Bật đầu quấn vải trắng, trên người khoác áo choàng màu xanh da trời đứng cách đó không xa.
Bên người hắn vẫn là YaYa và hai gã hộ vệ, YaYa thấy nhóm Thủy Lung liền biến sắc, ánh mắt lạnh lùng, chất vấn: “Các ngươi tới đây ngăn cản không cho bọn ta_ra khỏi thành?”
Thủy Lung nghe nói như thế, cười khẽ hỏi ngược lại Đổng Bật: “Các ngươi dự định rời khỏi thành?”
Vết thương của Đổng Bật cũng không tính là nặng, nửa ngày liền tỉnh lại. Nhưng không ngờ, hai phe lại tình cờ gặp nhau ở ngoài cửa thành, khó trách YaYa sẽ hiểu lầm.
Đổng Bật bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn nhiều chuyện chưa có thảo luận với thành chủ đại nhân, Đổng mỗ làm sao rời khỏi thành được.”
"Công tử!" Yaya khẽ gọi
Đổng Bật đưa tay vỗ vỗ đầu YaYa: “Lần này không phạt ngươi, nếu lần sau còn hồ đồ nói chuyện như vậy, về sau ta sẽ không dẫn ngươi ra ngoài.” Lời này vừa nói xong, YaYa liền xụ mặt, cúi đầu. Đổng Bật nhìn Thủy Lung, bất đắc dĩ nói: “Đều tại ngươi bên cạnh không hiểu chuyện, dự định đem Đổng mỗ đưa ra khỏi thành, Đổng mỗ mới vừa tỉnh không lâu.”
“Phốc xì!” Thủy Lung bật cười.
Đổng Bật này đúng là không so đo tính toán chuyện gì, ở trước mặt người ngoài, vẫn có thể đem chuyện mất mặt nói ra.
YaYa đứng bên cạnh đỏ mặt, không biết là xấu hổ hay là tức giận.
Đổng Bật hỏi: "Thành chủ tới đây là vì chuyện gì?” Nghe Thủy Lung nói chuyện, quả thật không giống đến đây chặn đường bọn họ. Không phải đến ngăn không cho bọn họ rời khỏi thành, vậy nàng đến đây làm gì?
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, mắt Đổng Bật liền sáng lên.
Thủy Lung khẽ nhếch môi, thấy vẻ mặt của Đổng Bật, nàng liền biết đối phương không cần câu trả lời, bản thân hắn đã có đáp án.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc….
Móng ngựa từ phương xa truyền tới, càng ngày càng rõ ràng. Kèm theo tiếng vó ngựa còn có tiếng ‘cục cục cục’ của bánh xe. Bánh xe va chạm vào mặt đất không tính là bằng phẳng, chòng chành nhấp nhô.
Thủy Lung và Đổng Bật cùng nhìn về cửa thành, một đội người ngựa chỉnh tề đang chạy về hướng này, kỉ luật nghiêm cẩn giống như quân đội.
Trước đội ngũ là một chiếc xe ngựa có ba con ngựa kéo. Vị trí người lái xe chính là một gã đàn ông trẻ tuổi, hắn mặc võ bào màu xanh, áo choàng hơi bay màu, có lẽ do bụi đường bám vào, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong thái của hắn, liếc mắt liền nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường.
Mặc kệ xe ngựa hay người lái xe ngựa, Thủy Lung đều biết. Xe ngựa này, nàng từng ngồi, còn người đàn ông kia chính là Phong Giản.
Trong chốc lát, đám người liền tới cửa thành.
Lúc Phong Giản thấy đám người Thủy Lung và Ngõa Lặc Oa, khi ánh mắt hắn rơi trên người Thủy Lung, con ngươi đột nhiên co rụt lại, thoáng hiện lên kinh ngạc và nghi ngờ, rất nhanh liền dời tầm mắt , nhìn Ngõa Lặc Oa vài lần, kéo dây cương để cho ngựa dừng lại.
Sau khi xe ngựa dừng lại, đám người ngựa hung dũng sau lưng cũng đứng lại.
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn cũng biến mất, trả lại bầu không khí tĩnh lặng.
“Bạch cô nương.” NGõa Lặc Oa có chút ẩn ý khẽ gọi Thủy Lung.
Thủy Lung biết Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi ở trong xe, mặc kệ là trực tiếp hay là dựa vào cảm giác. Không cần suy nghĩ, đối phương cũng biết nàng đang ở bên ngoài, cố tình xe ngựa dừng lại, hắn lại không ra, ý tứ rất rõ ràng.
Thủy Lung híp mắt, chậm rãi bước về phía xe ngựa.
Trong ánh mặt trời chiều, cô gái mặc áo trắng như phủ thêm một tầng kim quang đỏ, khiến cả người nàng càng không chân thật.
Phong Giản thấy cô gái đến gần, tự giác nhảy xuống xe, đứng bên cạnh xe ngựa. Chờ cô gái lên xe ngựa, kinh ngạc trong mắt không thể che dấu được. Người này… là Bạch Thủy Lung hả?
Một hồi sau, Thủy Lung và xe ngựa vẫn cách nhau một thước. Khi mọi người đang chờ mong và suy đoán nàng sẽ làm cái gì, Thủy Lung di chuyển, bóng dáng chợt lóe, một chân đạp lên bản xe ngựa, một chân hung hăng đá vào trong xe ngựa.
Cú đá này mang theo trận gió, khiến người ta biết Thủy Lung không hề nương… chân.
“Á….” Không biết là ai sợ hãi kêu lên trước. Ai nấy cũng đều ngây người, có lẽ bị hoảng sợ không nhẹ. Bọn họ đã suy đoán rất nhiều kết quả, nghĩ tới rất nhiều hình ảnh, nhưng không có ai đoán được Thủy Lung lại ra chân đối với người ở trong xe, lại còn xuống chân rất độc ác.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phong Giản không kịp suy nghĩ nhiều, suy nghĩ vụt qua: Cô gái này quả nhiên không phải Bạch Thủy Lung! Xưa nay, Bạch Thủy Lung luôn thích mặc đồ màu đỏ, diện mạo của nàng ta cũng không phải như vậy! Không lẽ người này là thích khách?
Hắn còn chưa kịp nghĩ tại sao Ngõa Lặc Oa bị lừa, ánh mắt lạnh thấu xương, lại hiên lên chút đáng tiếc.
Cô gái xinh đẹp như vậy sợ là phải hương tiêu ngọc vẫn rồi!
Ầm!
Một tiếng ầm vang lên, màn xe ngựa bị gió thổi bay lượn , không ai biết trong xe xảy ra chuyện gì, cũng không có người biết cú đá vừa rồi của Thủy Lung có đá chết người hay là bị người ta chặn được. Một khắc sau, mắt mọi người hoa lên một cái, liền thấy một bóng dáng từ trong xe bay ra, còn mang theo tiếng nói của đàn ông.
“Mới có hai tháng không gặp, quả nhiên không ngoan.”
“Ha ha ha.” Tiếng cười sang sảng êm tai của cô gái vang lên, còn dễ nghe hơn cả tiếng nước chảy.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ, bên ngoài thùng xe nhỏ hẹp có hai người đứng đó, khi nhìn rõ thì hô hấp không khỏi cứng lại.
Trong mắt họ chính là người đàn ông mặc trường bào màu xanh biếc, tay nắm cổ chân cô gái, chân còn lại của cô gái áo trắng vẫn đứng vững chãi, nàng cười đến thoải mái, môi hồng răng trắng đều, sóng mắt long lanh, rực rỡ hơn cả mặt trời, tròng mắt đen như hắc diệu thạch nhẹ nhàng ngó chung quanh, khiến tâm trí người ta rối loạn, không thể quên.
Dung mạo tuyệt sắc nghiêng thành rất hiếm óc, vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt nàng cũng không kém.
Hắn mặc trường bào xanh biếc, màu sắc thanh lịch trên người hắn giống như thể hiện ra phần tự phụ ở bên trong. Vẻ mặt lạnh nhạt, đầu long mày như vẽ, đôi mắt rũ xuống nhìn cô gái, kẻ khác không nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, nhưng cảm giác được hắn nhìn rất chuyên chú.
Nếu nói dung mạo cô gái như Thiên Sơn Tuyết Liên, chu sa đỏ như máu tô điểm thêm, đẹp đến không tỳ vết, khiến người ta không dám khinh nhờn, lại đầy tính xăm lược. Như vậy người đàn ông kia chính là linh khí trời đất ngưng tụ tạo thành, ngũ quan không cái nào là không lưu sướng, mực nước màu vẽ cũng không cách nào thể hiện được nét đẹp tuyệt trần này.
Hai người đứng chung một chỗ như vậy, có thể coi là bữa tiệc thị giác hoành tráng, khiến người ở chung quanh đều buồn bã phai màu.
Màn này duy trì rất ngắn, chỉ nghe cô gái cười sảng khoái xong, nàng liền lộn người thoát khỏi trói buộc của hắn ta, đánh một chưởng đến.
Này… này… này…
Mọi người đứng coi đều không nói nên lời, đây là làm sao? Sao lại đánh nhau?
Phong Giản đã sớm ngây người. Nghe chủ tử nói chuyện, cô gái này khẳng định là Bạch Thủy Lung rồi.
Suy nghĩ hắn vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ lại: Bạch Thủy Lung vốn dĩ không giống với những cô gái bình thường khác, mơ tưởng nàng dùng vẻ mặt kích động đi ra đón chủ tử, dường như không có khả năng! Hiện tại nàng làm như vậy, cũng không có gì kì quái!
Bên này hắn vừa hiểu rõ, bên Ngõa Lặc Oa đã sớm thanh tỉnh. Lục Quyển và Hồng Yến cũng vừa hoàn hồn, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, mơ hồ đoán ra cái gì đó. Hồng Yến nhỏ giọng: “Đây là phu quân của chủ tử ư? Bộ dạng thật dễ nhìn.”
Lục Quyển không có lên tiếng, nhưng đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Trong khi mọi người vây xem, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đã đánh nhau thành một đoàn.
Một chưởng của Thủy Lung bị Trưởng Tôn Vinh Cực cản lại, ngay sau đó hắn đưa tay chụp lấy nàng, nhìn sức lực kia quả là không nhẹ. Ước chừng nửa khắc, hai người đã đánh hơn mười chiêu, từ xe ngựa bay lên mái nhà, bóng dáng nhanh nhẹn không ngừng dây dưa, mọi người nhìn như say như mê, chợt thất thần.
“Nhìn kìa, đó là thành chủ đại nhân hả?”
“Thành chủ đại nhân đang đánh nhau với ai vậy? Nhanh quá, ta không nhìn rõ là thật hay giả.”
“Chẳng lẽ là thích khách? Thật lợi hại, thành chủ đại nhân nhất định sẽ thắng…”
Dân chúng thành Nam Vân dần phát hiện bong dáng hai người, rất nhanh liền chạy đến nơi này, vây quanh bên dưới nóc nhà, nghị luận ầm ĩ.
Âm thanh ồn ào phía dưới truyền vào tai Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
Chân mày Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu lại, đối mặt với một chưởng đánh tới của Thủy Lung, cư nhiên không tránh, đưa tay về phía nàng. Ở góc độ của người bên dưới, giống như là muốn tổn hại đối phương, giống như lấy thương đổi thương.
Sóng mắt Thủy Lung chợt lóe, không kịp thu thế, chỉ có thể đem chưởng đổi thành túm. Tiếp đó liền xoay người giảm bớt sức lực, tay chụp lấy đầu vai của Trưởng Tôn Vinh Cực. Lúc này,tay của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đụng đến nàng. Cũng không phải đánh nàng, ngược lại nắm lấy eo của nàng.
Từ dưới nhìn lên, dáng vẻ của hai người vô cùng thân thiết. Chàng trai ôm lấy eo cô gái, cô gái liền dựa đầu vai của chàng trai. Trận đấu sinh tử biến thành ôm nhau thân thiết, biến hóa như vậy không tránh khỏi quá nhanh và quỷ dị đó chứ. Khiến mọi người bên dưới sửng sốt.
“Nàng không nỡ làm ta bị thương.”
Trưởng Tôn Vinh Cực siết cánh tay, dùng sức đem Thủy Lung ôm chặt vào lòng.
Thủy Lung ngước mắt nhìn gương mặt và con ngươi sáng bức người gần trong gang tấc kia, hết thảy đều rất quen thuộc, tựa như không có chuyện xa nhau hai tháng, không có cảm giác xa lạ và phân ly.
“Ngươi dùng mấy phần công lực?” Thủy Lung hỏi.
Trưởng Tôn Vinh Cực không đáp, đột nhiên giơ tay lên, nắm cằm nàng, đem mặt nàng nâng lên, lộ ra trước mặt hắn. Ánh mắt hắn lạnh nhạt, không nhìn rõ tâm tình, nhưng nhìn kĩ con ngươi của hắn, sẽ phát hiện hắn đang chăm chú, chăm chú đến gần như bướng bỉnh, tựa hồ như muốn đem gương mặt trước mắt khắc sâu vào óc, nhớ rõ.
Thủy Lung để mặc cho hắn nhìn một hồi, sau đó lườm sâu xa: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa.” TRưởng Tôn Vinh Cực nói. Nói xong còn không có dừng lại, tay nắm cằm nàng nhẹ nhàng ma sát, còn trái phải đong đưa, tựa như muốn nhìn rõ từng tấc trên gương mặt nàng: “Vuốt trơn mềm hơn rất nhiều, giống như thân thể nàng vậy.”
Lời hắn không lớn, cũng không sợ người đứng phía dưới nghe thấy.
Tay Thủy Lung đặt trên đầu vai hắn trợt xuống, nắm ngay mạch đập ở cổ tay hắn, dùng sức nhấn một cái.
Trưởng Tôn Vinh Cực ăn đau, tay nắm cằm nàng buông lỏng một chút, nhìn Thủy Lung nghiêng đầu thoát khỏi kiềm chế của mình, hắn mất hứng, đôi mắt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Đúng là buông thả.”
Cái loại ngôn ngữ quen thuộc của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung đã sớm nghe quen rồi. Nàng nhíu mày, nụ cười hơi nhu hòa, nhỏ giọng xuống, đặc biệt trong trẻo: “Ngươi muốn xem thì xem, nắm như vậy khó chịu.”
Lúc nói chuyện nàng nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, đem những biến hóa trên mặt hắn thu vào đáy mắt. Quả nhiên… vẫn rất dễ dụ.
Đương nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không biết ý nghĩ của Thủy Lung, hắn chỉ biết, nghe giọng điệu mềm mại quen thuộc, coi nó như lời đường mật giữa tình nhân không hề chán ngấy, cùng với vẻ mặt híp mắt của cô gái trước mặt, môi cười yếu ớt, từ đáy lòng dâng lên dòng nước ấm, khiến trái tim hắn mềm nhũn ra, không nhịn được ân hận vì hành vi rất thô bạo khi nãy, thật không biết suy nghĩ, quá bất lịch sự!
Nhưng mà hắn biết nói ân hận sao?
Không!
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, nói: “Ngang tàng như vậy, nên phạt.”
Hắn nói dửng dưng mà nghiêm túc, khiến cho Phong Giản đứng bên dưới ngưng tụ nội lực lóng tai nghe bọn họ đối thoại miệng co rút không ngừng, suýt chút nữa cười ngất.
Chủ tử, ngài nghiêm khắc trừng phạt như vậy có phần hơi nhẹ, thật đó! Đây mà coi là trừng phạt hả? Căn bản không xứng với từ ‘phạt’!